Chương 21: Một lần cưỡi ngựa nhớ đời

52 2 0
                                    

Bởi vì ngày hôm qua đi ngủ quá muộn, cho nên đến tận tối hôm sau mới tỉnh lại, Miểu Miểu duỗi duỗi người đi ra cửa phòng, đói quá a. "Heo con, rốt cục cũng dậy rồi hả." Tiểu Vũ đứng ngay cửa vòng của nó nói vọng qua chế giễu. "Ai cần nhóc lo." Miểu Miểu đi đến gần tên nhóc. "À vâng, ta không quản, nhưng mà không biết người nào ngày hôm qua ở trong phòng la lớn như vậy, cũng không sợ người khác nghe được, không còn mặt mũi gặp ai rồi, đều là bị ánh trăng làm cho mất trí ..." Tiểu Vũ nhái giọng Miểu Miểu hét lớn. Miểu Miểu mặt mũi đỏ bừng, đuổi theo Tiểu Vũ đòi đánh.

Vụ Liệt, Vụ Tiêm đi theo sau Dịch Thiên bước vào Thiên Uyển, nhìn thấy một màn ngươi bắt ta trốn lọan cả lên. Nhìn thấy Dịch Thiên đến, Miểu Miểu liền dừng lại, quay qua nói với Dịch Thiên: "Dịch Thiên, giúp ta bắt tên tiểu quỷ này lại, nó dám cười nhạo ta, ta chưa ăn cơm, đói đến không còn sức, không đuổi nó nổi nữa rồi." Vừa nói vừa đi đến ghế đá trong viện ngồi xuống. Tiểu Vũ nhìn thấy đám người Dịch Thiên cũng đứng lại không chạy nữa: "Có người đến cứu rồi, tỷ bị ta cười là đáng đời, hôm nay đừng có nói cái gì mà bị ánh trăng làm cho mất trí nữa, hại người cười đến rụng răng mà chết đó." Sau đó đi đến ghế đá đối diện Miểu Miểu ngồi xuống. Dịch Thiên vừa nghe Tiểu Vũ nói liền hiểu ra Miểu Miểu vì cái gì mà nổi sùng rồi, liền cười khổ nói: "Được rồi, ăn một chút gì đó trước đi, so đo với con nít làm gì."

"Ta không phải là con nít."

"Nó giống con nít chỗ nào." Cả hai đều hướng Dịch Thiên quát, Dịch Thiên bật cười.

Không biết ra ngòai khi nào, Vụ Tiêm giờ đã bưng đồ ăn vào rồi nói: "Phu nhân, ăn một chút gì trước đi." Giải vây cho Dịch Thiên khỏi bị một trận xấu hổ.

Miểu Miểu cũng không thèm để ý hình tượng, ngồi xuống cầm đũa lên gắp đồ ăn bỏ vào miệng ngấu nghiến. "Độc gây ngứa trên người Doanh Tích đã được giải rồi." Dịch Thiên nói với Miểu Miểu. "Hử?" Miểu Miểu nghi ngờ liếc mắt nhìn Tiểu Vũ cũng đang nhai nuốt ngấu nghiến bên kia. "Nhìn ta làm gì, ta hạ ... ít nhất ... ba ngày thuốc, hơn nữa căn bản là ta không có mang theo thuốc giải cho độc này." Tiểu Vũ gắp thức ăn lầm bầm nói.

Miểu Miểu quay đầu nhìn Dịch Thiên, Vụ Liệt đứng bên cạnh liền hồi đáp: "Phu nhân, là do Hồng Lăng đưa." Lại quay đầu nhìn Tiểu Vũ, "Lại nhìn ta làm gì, cái này cũng không phải là lọai độc nghiêm trọng gì, tuy người bình thường không có thuốc giải nhưng chủ thượng của cô ta thì cũng có thể có, cũng không cần, chỉ cần uống một viên thuốc giải độc hoặc cái gì tương tự cũng có thể áp chế độc tính, qua vài ngày là không việc gì rồi." Tiểu Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích, thật sự là phiền tóai mà, người khác có thuốc giải sao lại nhìn hắn, còn muốn dụ hắn khai đao nữa sao, vừa nghĩ vừa không quên bỏ đồ ăn vào miệng.

Miểu Miểu mặt mày xụi lơ: "Nhanh như vậy đã giải được rồi a, ta còn chưa hả giận mà." Sau đó lại chưng lên vẻ mặt tươi cười hướng Tiểu Vũ nịnh nọt: "Tiểu Vũ à, em trai láu lỉnh à ..." Tiểu Vũ vẻ mặt đề phòng: "Lại muốn làm gì?" "Còn độc khác không, lợi hại một tí, ít nhất hai, ba ngày không thể giải độc được đó?" Miểu Miểu vẻ mặt chờ mong nhìn tên nhóc. "Được rồi, được rồi, lần sau sẽ hạ tiếp, ta đang đói đây, ăn cơm đi." Tiểu Vũ khóat tay, không chịu được phải nói, sau đó tiếp tục tấn công đồ ăn. Đã có được đáp án mình muốn, tinh thần Miểu Miểu liền phấn chấn lại, lập tức giành giật đồ ăn với Tiểu Vũ.

[HOÀN] ĐỘC ÁI SÁT THỦ PHU QUÂNWhere stories live. Discover now