#43: Ryuu và Senri

902 177 34
                                    

" Manjirou, đừng giận Senri nhé, con bé có lý do nên mới bỏ đi, với lại Majirou cũng đừng làm khó Draken nữa nhé! "

" À, còn một điều nữa, anh yêu Manjirou lắm- nên nhớ phải sống thật tốt đấy- "

--------------------

" ...Ryuu...? "

Senri khẽ gọi, bàn tay nhỏ nhắn của nó không kìm được mà run lên bần bật. Trước mặt nó, người con trai mà nó luôn dốc sức để bảo vệ lại nằm dưới lớp vải trắng với đôi mắt nhắm nghiền đầy lạnh lẽo.

Bàn tay con bé giơ lên, muốn sờ lên mạch của Ryuu để xác nhận nhưng lại chần chừ, không dám, mọi chuyện thật mơ hồ khiến nó không dám tin vào những gì mình đang thấy nữa.

Cứ thế, Senri tìm đến cánh tay lạnh lẽo, vô lực của cậu mà nắm lại. Nhiệt độ chênh lệch của cả hai khiến nó không kìm run lên.

" Mày sao lại lạnh thế này? Trước giờ không phải mày ghét bệnh viện lắm sao? Dậy đi chứ, đi về với tao đi, Ryuu... "

" Mày vẫn còn Mikey cơ mà? Mikey đang buồn lắm đó, mày tới an ủi nó được không? "

" Ryuu đừng ngủ nữa, tao đói rồi, mày về với tao đi... "

Hai chân Senri dần mềm nhũn ra, nó trượt dần xuống cuối cùng vô lực ngồi bệt dưới nền đất, giọng nó nhỏ dần cuối cùng là bật ra đầy nức nở.

" Tao xin lỗi, tao biết sai rồi... "

" Ryuu, tao không theo Izana nữa đâu, tao sẽ ở lại mà, mày dậy đi được không? "

" Ryuu, tao xin lỗi, mày dậy đi mà... "

Senri cúi đầu thật thấp, cố giấu đi những giọt nước mắt trong suốt tưởng như không bao giờ có thể xuất hiện song song với một đứa như nó, giờ đây lại lã chã rơi ra, tí tách xuống nền nhà.

Ryuu không thích Senri khóc đâu, nên nó không được khóc, nếu nó khóc cậu ta sẽ lại nổi giận như hồi đó mất.

Nhưng nó phải làm sao đây? Khi nước mắt lại cứ vô thức tuôn rơi không kiểm soát được như thế?

" Tao biết lỗi rồi, mày dậy đi, dậy mắng tao đi Ryuu, tao xin lỗi mà-- "

Chất giọng non nớt đó vọng ra ngoài cửa phòng bệnh khiến Takemichi có chút bi thương.

Draken đã kể cho Takemichi biết, rằng Ryuu-san đã quen Hayato-san từ rất lâu rồi, có khi là sau Mikey thôi. Thế nên quan hệ của họ vốn rất tốt, cứ như Mikey và Emma vậy.

Vậy mà giờ Ryuu-san đi mất, còn Hayato-san lại khóc đến nức nở, người mà mới đây Takemichi còn cảm thấy sợ hãi không thôi đang khóc thảm thiết như một đứa con nít.

Tình thân vốn dĩ đâu phải là thứ mà ta có thể cưỡng cầu.

.

Khi tiếng khóc nức nở từ bên trong ngưng lại thì cửa phòng bật mở, cuối cùng Senri cũng bước ra ngoài.

Nhìn bộ dạng con bé Takemichi không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Chỉ mới đây thôi nó giết người còn không đổi sắc mặt, bây giờ đầu tóc rũ rượi, hai bọng mắt sưng lên vì khóc, khó có thể hình dung ra con bé này và con bé lúc trước là một người được.

[ Tokyo Revengers - Full ] Xuyên không giảWhere stories live. Discover now