Chương 65: Người của ta

Bắt đầu từ đầu
                                    

Vân Nhiễm lạnh nhạt nói một tiếng, có lẽ Nam Thiển Mạch chỉ mệt nhọc quá độ, nàng cũng không quá lo lắng, nhưng. . .

Nếu Cung Huyền Thanh có thể tỉnh lại, hai người cùng nói rõ ràng ra, vậy mới là kết quả tốt nhất đi. . .

Vũ Nhất mới bước ra Phượng Loan Cung đã bị một đám cung nữ ngăn cản, Vũ Nhất nhận ra, đó là cung nữ của Trường Thanh Cung.

Vũ Nhất thấy vậy, khí thế vừa ở trước mặt Nam Thiển Mạch lập tức biến mất, quay đầu giống như muốn trốn đi.

"Cô nương, Thái hậu cho mời."

Vũ Nhất nghe xong lại càng cả kinh, bước nhanh hơn, thậm chí muốn dùng Quỷ Ảnh Trùng Điệp trốn đi, nhưng câu nói tiếp theo của Thúy Nhi liền khóa bước chân của Vũ Nhất lại tại chỗ.

"Thái hậu có chỉ, nếu cô nương không đi gặp nàng, sau này cũng đừng nghĩ gặp lại được nàng."

Bước chân Vũ Nhất dường như bị lời nói của Thúy Nhi đóng ở tại chỗ, lòng bàn chân giống như mọc ra rễ, không thể động đậy.

"Cô nương, mời."

Thúy Nhi là Đại cung nữ bên cạnh Ca Thư Sính, làm việc lưu loát dứt khoát, hơn nữa nắm bắt sự tình vô cùng tinh chuẩn, bây giờ Vũ Nhất đúng là bị Thúy Nhi làm cho tiến thoái lưỡng nan.

Vũ Nhất quay đầu, nhìn dáng vẻ Thúy Nhi vẫn cung kính, thở dài, cuối cùng vẫn đồng ý, sau này cũng không gặp Ca Thư Sính nữa. . . Nàng cũng không còn bao nhiêu cơ hội để thấy nàng ấy, có thể gặp nhiều chút nào thì hay chút ấy.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Trường Thanh Cung.

Thúy Nhi mang Vũ Nhất tới xong liền dẫn những cung nữ khác lui ra khỏi tẩm cung, trái tim Vũ Nhất trái ngược hoàn toàn với sự yên tĩnh trong tẩm cung, trái tim kia gần như đã nhảy tới cổ họng rồi, đáy lòng vô cùng bất an.

Vũ Nhất chậm rãi đi tới sau bình phong, nhìn thấy ngồi ở sau tấm bình phong, nàng một thân lý y bạch sắc, tóc đen rải rác, tay đặt lên một chiếc đàn trên bàn, tay khác còn cầm một cái chén, khứu giác Vũ Nhất nhạy bén, trong phòng tràn đầy mùi rượu thơm ngát, nàng có thể biết trong tay Ca Thư Sính chính là rượu mơ nàng thích nhất.

"Ngồi."

Ngữ khí Ca Thư Sính rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Vũ Nhất cảm thấy chột dạ cùng sợ sệt.

Vũ Nhất yên lặng đi tới ngồi xuống bên cạnh Ca Thư Sính, lúc này Vũ Nhất mới nhìn thấy dáng vẻ của Ca Thư Sính, vẻ mặt cô đơn, hai gò má lại có chút ửng đỏ, môi mềm kiều diễm ướt át, chỉ có đôi mắt xinh đẹp kia chứa đựng oán hận.

Ca Thư Sính cũng giương mắt nhìn về phía Vũ Nhất, đây mới là khuôn mặt thật sự của người này, anh khí hơn, cũng lạnh lùng hơn so với Vũ phi lúc trước, nhưng đôi mắt xinh đẹp linh động kia, vẫn mê hoặc trái tim của nàng như vậy.

"Vì ta gảy một khúc đi!"

Đôi mắt xinh đẹp của Ca Thư Sính liếc nhìn xuống đàn dưới tay, Vũ Nhất cũng không dám chắc Ca Thư Sính đang nghĩ gì, ở trước mặt Ca Thư Sính, hết thảy thông minh của nàng dường như đều hóa thành hư ảo, như một hài tử mất đi khả năng suy nghĩ.

Yêu phi, ngươi quá càn rỡ! - Văn Nhã Ai Cập MiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ