Chương 61: Tuyệt tình khúc

Bắt đầu từ đầu
                                    

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.

"Nàng tỉnh rồi."

Lúc Ninh Nhi đi tìm Ngự y, tin tức Cung Huyền Thanh tỉnh lại liền truyền khắp mọi ngóc ngách của hoàng cung, Phượng Loan Cung tất nhiên cũng nhận được tin tức.

Nam Thiển Mạch đang chăm sóc hoa bên trong hoa phòng, nghe được Vân Nhiễm nhắc nhở, nàng mất tự nhiên hơi dừng động tác, sau đó mới ngồi thẳng lên.

"Bãi giá Thừa Thiên Cung."

Thanh âm kia bình tĩnh đến đáng sợ, giống như một con quái vật ẩn nấp ở trong đầm nước đọng, lúc nào cũng có thể từ trong nước xông tới gặm nhấm sạch sẽ người ta.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.

Lúc Ngự y đi rồi, Ninh Nhi để Ngự Thiện Phòng chuẩn bị chút cháo, nàng nâng Cung Huyền Thanh dậy, dựa vào đầu giường, từng muỗng từng muỗng kiên nhẫn giúp nàng ăn.

Chỉ là khẩu vị Cung Huyền Thanh dường như không được tốt, ăn vài miếng, nàng liền không ăn nữa, mà si ngốc nhìn cuối giường, ánh mắt xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.

"Chủ nhân, chuyện gì thì cũng đã qua, đừng nghĩ nữa, bây giờ người khỏe là tốt rồi."

Cung Huyền Thanh nghe xong, nhẹ bật cười, nàng nhấc tay lên, nhưng cánh tay lại vô lực rơi xuống.

"Tốt chỗ nào?"

Cung Huyền Thanh trở lại nơi này, nơi có người nàng yêu sâu sắc, nhưng lấy dáng vẻ không trọn vẹn, lấy thân phận phản bội mà trở về, khiến nàng làm sao chịu nổi.

Ninh Nhi vừa nhìn vậy liền bật khóc. Bản thân nàng trong lúc hoàn cảnh khó khăn nhất cũng không khóc, tiểu bát quái này lại ở trước mặt mình khóc thay.

"Thái hoàng Thái hậu giá đáo —— "

Ninh Nhi vừa nghe thấy, lập tức lau khô nước mắt, cung kính đứng một bên, mà Cung Huyền Thanh lại cười lạnh một tiếng, trong thoáng chốc như có sương mù bao phủ ở trước mặt, làm mắt mình mờ mịt.

"Các ngươi lui xuống trước."

Là giọng của nữ nhân kia, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng vào giờ phút này, Cung Huyền Thanh muốn trốn cũng không làm được.

Nam Thiển Mạch đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh lại giương mắt nhìn về phía Nam Thiển Mạch, nhếch miệng nở một nụ cười tái nhợt.

"Bây giờ, trong lòng ngươi đã thoải mái hơn chưa?"

Cung Huyền Thanh chậm rãi mở miệng, chỉ thấy sắc mặt người kia bất biến, ngồi vào mép giường, đôi mắt sắc bén mà lạnh lùng đảo qua toàn thân mình.

"Tuyệt Âm Các trả ngươi lại, vì cái gì?"

Tay Nam Thiển Mạch dùng sức bóp lấy cằm Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh thậm chí không nhận ra người thô bạo trước mắt này, là nữ nhân đoan trang ưu nhã kia, có điều Cung Huyền Thanh lại cảm thấy, đây mới là Nam Thiển Mạch, toàn thân đều bị mài giũa trở nên tàn nhẫn và quyết tuyệt.

Yêu phi, ngươi quá càn rỡ! - Văn Nhã Ai Cập MiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ