Toru có thể tốt bụng, nhưng lòng tốt của cô có chừng mực. Cô cũng khôn khéo khi đối mặt với những vị khách khó chiều khi mua bánh.

Có thể là một viên ngọc nhưng không dễ vỡ.

Càng quan sát, Ran và Rindou càng thích thú. Chúng cảm thấy người như Toru đem đến cho cả hai một cảm xúc chưa từng có. Ánh mắt chúng cứ bám lấy lên người Toru.

Nhìn cô thân thiết với những cựu cốt cán của Hắc Long đời đầu.

Thấy cô cặm cụi làm bánh, mùi bánh thơm lừng trong không gian dường như truyền tới cả chỗ của bọn chúng.

Ừm, Toru có tài làm bánh. Hai phần taiyaki nhân đậu đỏ chưa được trả tiền ấy vẫn lưu lại trong trí nhớ của chúng.

Bám theo cô trên con đường đẩy xe hàng về nhà, thấy cô rút điếu thuốc khỏi bao hút những lúc vắng khách.

Cho tới tận khi cô cứu Sanzu, chúng biết, thằng đó vừa mới ăn đòn nặng xong, cả người bầm dập lang thang như bóng ma khu này. Ran và Rindou nhận ra, Toru cứ thế vô thức thu hút rất nhiều gã bất lương.
Quan sát cuộc sống của cô giống như đang xem một bộ phim, chúng đã coi nó như một thú vui nhỏ.

Mà cuối cùng, cả hai quyết định thử lần nữa xuất hiện. Nhưng để cho Toru đỡ sợ thì có lẽ chúng ngụy trang bản thân một chút.

Thế nên mới có một màn trên con đường về chung cư hôm qua. Vì Izana cũng có dặn bọn chúng để ý tới Toru.

Izana biết, đứng càng cao càng có nhiều kẻ ganh ghét. Thứ quý giá của gã chỉ có Toru, vì thế phải bảo vệ thật kĩ càng.

Nhưng cả hai cũng không biết, thân là độc giả Toru đã sớm biết tương lai của chúng rồi. Có tỏ vẻ thế nào thì ấn tượng bất lương hung ác của chúng cũng không thay đổi được.

Mà hiện tại, Ran và Rindou đứng chờ Toru nghĩ việc cho chúng làm. Ở khoảng cách gần, nhìn người con gái lớn tuổi hơn bọn chúng đang nhăn nhó vò đầu bứt tai, mái tóc nhuộm trắng xóa xơ xác rối xù. Và tiếp theo hẳn là cô sẽ rút thuốc lá ra đây mà.

"Aizz..." Toru thở dài mệt mỏi, lại lấy bao thuốc lá ra.

Đúng là dễ đoán, Rindou không kìm được mà khẽ cười.

Toru quay qua, Ran đánh nhẹ lên cánh tay người em trai nhắc nhở. Cả hai lại giương đôi mắt ngơ ngác nhìn cô.

(ʘ言ʘ╬) sao cứ có cảm giác mình bị lừa là thế nào nhỉ?

Đã nói rồi, giác quan thứ 6 của phụ nữ nó nhạy lắm.

"Thôi được rồi, công việc này cũng không có gì nhiều. Hai đứa chỉ cần giúp chị chuẩn bị nguyên liệu là được rồi." Toru sau khi hút thuốc xong, cuối cùng đành phải giao việc vặt cho chúng.

ಥ‿ಥ giờ chỉ mong làm xong chúng nó không đòi tiền công, To-nghèo rớt mồng tơi-ru nghĩ mà rớt nước mắt.

May mắn, Ran có vẻ được việc. Dù không biết làm nhưng nếu Toru chỉ thì cậu ta vẫn có thể học theo. Còn Rindou thì hay đi xung quanh mĩ danh là bảo vệ xe hàng.

Làm xong được mấy mẻ bánh, Toru cũng hào phóng đưa qua cho Ran một cái. Ran cắn thử một miếng, bánh đậu đỏ ngoài vỏ bột bánh thơm mùi bơ sữa cùng lớp nhân xay nhuyễn mềm mềm ngòn ngọt. Nhưng không đúng lắm, nó quay qua lập tức hỏi:

"Vì sao vị lại không giống với Toru làm?"

( ಠ ಠ ) Toru phát hiện ra, đám bất lương này không đứa nào biết dùng kính ngữ!

Cô hút thuốc, điếu thứ ba trong buổi sáng quay qua nhìn thằng nhóc đang đăm chiêu nghiên cứu chiếc bánh cá trong tay. Toru khẽ cười, xoa nhẹ mái đầu nhỏ buộc gọn gàng.

"Mỗi người thợ làm bánh đều gửi gắm một hương vị của riêng mình. Không bắt chước được đâu, nhóc con."

Thế là, Toru có thêm hai trợ (bảo) thủ (kê).

"Toru, hai đứa trẻ nào đây?" Shinichirou chỉ ra ngoài, nơi Ran và Rindou đang đứng cạnh xe bánh mà hỏi.

Toru mượn bật lửa của anh, châm điếu thuốc thứ n+1 trong ngày.

"Nhặt được đấy."

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]जहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें