𝟠

219 25 4
                                    

D-2
Một lần nữa, chào đón Seo Changbin của ngày mới, cơn ác mộng chết tiệt ấy. Hình ảnh Han Jisung lặng ngồi nơi bậc cửa cửa sổ, hình ảnh giọt nước mắt nơi gò má em, hình ảnh hắn hét to tên em, hình ảnh cánh hoa xà cừ nhuốm máu, hình ảnh cổ tay em bị cứa sâu, tất cả đã quá quen thuộc với hắn. Nhưng hắn không ngờ đến, khi cánh cửa sổ bị em mở toang, và em bỗng lao vút ra, hoà thân mình vào những cơn gió và ánh nắng sớm. Hắn của giây phút ấy như bừng tỉnh khỏi cơn mê muội, rũ bỏ hết thảy guồng xích nơi chân tay, vội lao đến bên cửa sổ. Thời gian ngưng chuyển, vạn vật như tia điện chớp tắt trước mắt hắn. Cứ thế, cả thân em lửng lơ giữa không trung, những giọt nước mắt còn sót lại nơi khoé mi. Hắn vươn tay ra, nắm chặt lấy tay em.
Nhưng kìa, em bỗng nghiêng đầu, đôi mắt mở lớn trừng trừng nhìn Changbin, khoé miệng nở một nụ cười quỷ dị, kéo dài đến tận mang tai. Han Jisung cười lớn một cách rồ dại, cứ thế chầm chậm mà dùng hết sức mình kéo hắn xuống, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn không thấy cả bản thân mình trong mắt em, cũng chẳng còn thấy em ở đấy nữa rồi.
Hắn nhận ra rằng, đây không phải là em...
Chết tiệt, tỉnh dậy đi Seo Changbin!

----

Không có máu, không có cảnh tượng chớp tắt, không có nụ cười quỷ dị nào ở đây cả. Jisung lo lắng nhìn hắn, bàn tay nhỏ lay vai Changbin thật mạnh. Hắn giật mình ngồi bật dậy, khuôn ngực phập phồng theo từng cơn thở dốc, trán túa mồ hôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hãi. Nhìn thấy Jisung trước mắt, hắn nắm chặt lấy đôi bàn tay em, dựa đầu vào vai em một chốc, thật may quá!
Jisung cố gắng rút tay ra, nhẹ xoa vuốt dọc sống lưng, miệng nhỏ cất lời:

"Không sao rồi, không sao rồi. Tất cả chỉ là ác mộng thôi."
"Lúc nãy anh cứ ú ớ kêu mãi thôi, tay chân thì cứ khua loạn xạ rồi nắm chặt tay em, làm em sợ chết đi được!"

Changbin thở phào, nhắm mắt lại. Hẳn là hắn đã sợ hãi lắm mới đánh thức được Jisung tỉnh dậy giữa đêm thế này, Jisung thường ngủ sâu giấc lắm.

Hắn ôm chặt lấy em, mơ màng chìm lại vào giấc ngủ.

Han Jisung của hắn, bỗng nở một nụ cười thật vặn vẹo.

Hắn không nhận ra rằng, mọi việc ngay từ đầu đều thật kì lạ...

----

Đang say giấc trên giường, Changbin bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa. Hắn mệt mỏi ngồi dậy, đi xuống mở cửa. Trước mặt hắn là Bang Chan, anh bật cười trước bộ dạng ngái ngủ của hắn. Hắn nheo mắt lại lườm anh, miệng ngáp dài ngáp ngắn, đẩy cửa rộng ra mời anh vào nhà.

Bang Chan vừa đi vào, ánh mắt nhìn quanh nhà, hỏi Changbin:

- Này Changbin! Chuyện nhà chú sao rồi?

- Sao là sao? - Changbin ngơ ngác hỏi lại.

- Thì chẳng phải hôm trước chú kể là chú nghi nhà có kẻ theo dõi à? Camera quay được gì không?

Changbin nhìn chằm chằm Bang Chan, lưỡng lự một hồi lâu mới lên tiếng:

- Em nói thì anh sẽ không tin đâu.

- Chuyện gì à? Chú phải kể thì mới biết chuyện đáng tin hay không chứ!

- Nếu em nói là Jisung trở về thì sao?

[skz - binsung] 𝗽𝗵𝗼𝗯𝗶𝗮Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ