Chương 5: Không chịu được tiểu biệt.

5.2K 131 10
                                    

Cả đêm không ngủ.

Cũng không biết chính mình làm sao, rõ ràng biết ngày mai còn phải đi dạy, Cẩn lại đi Bắc Kinh, nói cách khác tiết của nàng đều là ta dạy, hơn nữa là một mình ba tiết, tổng cộng là sáu tiết nha. Lao động trí óc cứ như vậy biến thành loại cần thể lực. Đã vậy, ta còn ở thư phòng thức suốt một đêm. Thẳng đến khi phương Đông trắng bệch, mới xoa xoa nhẹ mắt, đi đếm phòng tắm tắm rửa.

Nước có chút nóng, dội xuống trên đầu, trên người… Không biết vì cái gì, trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Dù sao cũng là ngày đầu tiên chính thức đi làm, ta đương nhiên hy vọng Cẩn có thể thấy ta đứng trên bục giảng. Nhưng việc lại không được như mong muốn… Rồi lại bắt đầu cảm thấy chính mình có chút tham lam, cuộc sống hiện tại phải là thỏa mãn đi, cần gì vì một chút chuyện nhỏ mà làm mình không vui đây?

Nghĩ đến, nở một nụ cười. Đều nói lòng người là trăn đòi nuốt voi, xem ra thật đúng là như vậy.

Mặc quần áo xong, là giáo phục ủi láng mướt. Áo sơ-mi mới mặc trên người luôn có chút không thích ứng. Đều nói cái mới không bằng cái cũ, quần áo mới mặc trên người, làm sao so với y phục cũ thoải mái. Nút áo gài mãi vẫn chưa xong, cúi đầu tiếp tục cố gắng.

Một đôi tay nhẹ nhàng khoát lên vai, phía sau truyền đến một hơi thở nhẹ. Không biết Cẩn từ lúc nào đã thức dậy, lại từ lúc nào đi đến bên người ta. Nàng giúp ta gài áo, không nói một câu. Động tác mềm mại, còn nghe hơi thở thản nhiên.

“Minh, tóc dài quá!” Cẩn nhẹ nhàng nhìn sau ót, nhỏ giọng nói.

“Ân, có thời gian sẽ đi cắt!” Ta cười sờ sờ, quả thật có chút dài, từ lúc nhỏ, đã không để tóc dài như vậy.

“Không vui à?”

Ôn nhu ngữ điệu, lại giống như là an ủi, vốn có chút mất mát lại cảm thấy sáng sủa hơi rất nhiều. Cười quay đầu, đem Cẩn ôm thật chặt trong lòng. Cảm thấy ấm áp, đời người có một tri kỷ, còn cầu gì hơn?

“Ngươi mau trở về!” Âm thanh miễn cưỡng nói, phát hiện chính mình thật là càng ngày càng xấu, luôn ở trước mặt Cẩn xấu xa, một bộ dạng hài tử bị lấy mất kẹo.

“Ân” Cẩn vuốt ve lưng ta, “Tiểu hầu tử, áo sơ-mi ủi hảo lại mau bị ngươi làm nhăn!”

Ta nở nụ cười, đem mặt chôn ở mép tóc Cẩn, hít một hơi, thở dài…

“Ai nha nha, ngươi không ở nhà, ném ta cùng với đứa nhỏ một mình, ô ô, thực nhẫn tâm!” Ta phát hiện chính mình là loại người đem cho ba phần màu sắc liền mở phường nhuộm, Cẩn chỉ cần ôn nhu, ta liền đắc ý vênh váo.

“Ta không ở nhà, ngươi đừng chiều hư đứa nhỏ, nhớ trông coi hắn học tập, đừng chơi trò chơi không chịu học…”

Nói đến tiểu hài tử, áp lực học tập cũng không nhỏ. Từ lúc giải quyết vấn đề quyền nuôi nấng xong, đem tên của hắn đổi thành ý ban đầu của Cẩn, “Tự”, cũng chuyển đến trường học tốt một chút. Cùng Cẩn thương nghị thật lâu, lại hỏi ý kiến của hắn, cuối cùng quyết định cho hắn học nhảy lớp, từ lớp 4 tiểu học chuyển lên lớp 6. Tiểu hài tử thành tích vẫn rất tốt, chuyện học tập tự nhiên không có vấn đề, về phần này hắn muốn hỏi gì, chỉ cần ta có thể, sẽ toàn lực ứng phó. Chính là Cẩn vẫn nói ta nuông chiều hắn quá, có lẽ một vài phương diện ta sủng nịch quá nhiều. Có cách nào khác đâu? Tiểu hài tử của mình, phân sủng ái này muốn giảm cũng không thể giảm được.

[Thực Văn] [Âu Dương Minh Cẩn hệ liệt] Chỉ Vì Ngươi - Lăng DuệNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ