CON RUỒI - THE FLY

178 6 6
                                    



Nhà hàng sang trọng Beelzebub ở khu Thượng Manhattan chỉ mở cửa đúng một lần trong tháng. Và mỗi lần mở cửa thì cũng chỉ mở duy nhất buổi đêm, từ tám giờ tối đến mười một giờ.

Ấy vậy mà nó chưa bao giờ bị lỗ vốn, bởi khách khứa lui tới nơi này tất cả đều là các gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu đến từ khắp nơi trên thế giới, những kẻ mà, theo lời của nhiều người, đủ tiền để bọc vàng cho tòa nhà Empire State. Và tất nhiên là khỏi nói cũng biết, giá thành cho một đêm dùng bữa ở Beelzebub có thể đủ để nuôi sống cả một ngôi làng ở Ghana trong một năm.

Hàng tháng, cứ đến ngày mười lăm, cả khu phố sầm uất quanh nhà hàng ấy lại chật ních những chiếc xe sang trọng. Chúng xếp hàng dài trong khuôn viên rộng lớn, và cứ mỗi lần có một chiếc xe đứng lại trước cửa, thì lại có một đoàn hộ tống và vệ sĩ xuất hiện, xun xoe mở cửa xe để chào đón các thực khách bước chân vào nơi này. Hầu hết họ đều đeo nhiều trang sức đến nỗi, toàn bộ khoảng sân rộng sáng bừng lên bởi ánh kim loại, mà người ta chẳng cần phải bật một ngọn đèn nào cả. Thế nhưng có tiền vẫn chưa phải là tất cả để có thể trở thành thực khách ở nơi đây. Để bước được qua cánh cửa của Beelzebub, bạn phải có thẻ thành viên, và một lời cam kết bằng mạng sống rằng bạn sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai về món ăn đặc biệt mà họ sẽ phục vụ trong đó.

Giờ thì hãy giả sử rằng bạn là một thương gia giàu có bậc nhất đất nước của bạn, cho dù đó là đất nước nào, và trong tay bạn cầm một tấm thẻ bạch kim mà chỉ có thể được trao lại bởi chính tay một thực khách khác của nhà hàng, bạn sẽ được chào đón như một thượng đế của nơi này. Sau khi bước qua cánh cửa lớn, bạn sẽ bước vào đại sảnh của một tòa lâu đài rộng lớn và mang nét kiến trúc của Hoàng Gia Pháp cổ điển, trái ngược với vẻ ngoài chìm nghỉm trong ánh đèn neon của thành phố sầm uất ngoài kia. Sau khi các thực khách sang trọng đã ổn định chỗ ngồi, và khi dàn nhạc cổ điển chơi xong bản hợp xướng quen thuộc cùng với sự kết thúc của món súp và món khai vị, thì ông chủ nhà hàng sẽ lên trên bục. Ông ta mặc một bộ vest đen bóng lộn, với đóa hoa hồng đỏ cài trước ngực, và chòm râu xum xuê lan từ cằm lên đến hết một nửa khuôn mặt, trước khi nhập vào với đám tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng. Lúc đó bạn sẽ tự hỏi rằng người đàn ông này đã làm những gì để có được vị trí như thế, hay bằng cách nào nhà hàng này được xây dựng lên, hay thậm chí ai đã cho ông ta cái ý tưởng xây dựng nên nơi này. Rồi bạn sẽ lại chợt nhận ra rằng những nếp nhăn in hằn trên khóe mắt của ông ta đã đong đếm cho tất cả những câu hỏi mà bạn vừa đặt ra.

Bây giờ thì hãy thử giả sử rằng đó là đêm ngày mười lăm tháng sáu năm hai nghìn không trăm mười tám. Nhưng nhiệt độ bên trong nhà hàng thì bị giữ lại ở tháng ba, và mùi hoa oải hương đong đầy trong không khí khiến những vị khách miền Địa Trung Hải quên mất rằng họ đang ngồi trên đất Mỹ.
Sau khi kết thúc một bài diễn văn đầy hài hước và sáng tạo mà chẳng ai thèm nghe, ông chủ nhà hàng sẽ đón lấy một tập hồ sơ được mang lên bởi người trợ lý xinh đẹp từ sau cánh gà. Lúc này bụng bạn đã bắt đầu réo, mặc kệ việc món súp đã phần nào làm nó đỡ hơn, và bạn sẽ muốn cái thứ thủ tục rườm rà này kết thúc sớm hơn một chút. Ông chủ nhà hàng nhẹ nhàng mở tập hồ sơ, ông ta tằng hắng và bắt đầu đọc:

BLACK ANGEL - ONESHOTWhere stories live. Discover now