Bức Tranh Con Bé

3.3K 2 0
                                    

- Em sẽ tìm cho anh một người bồ đẹp tuyệt vời. Anh chịu không?

- Mày lảm nhảm gì đấy thằng khỉ?

- Ối dào, Anh vứt quách ba cái cây lăng nhăng kia đi. Thị trường tranh hiện giờ "khát" khỏa thân lắm. Sở trường của Anh đang có đất dụng võ. Anh được người này làm mẫu bằng có tá hoa hậu. Em chỉ yêu cầu Anh hứa một điều... ... rằng không được cư xử nhí nhố.

- A, cái thằng này bố láo! Mày đã thấy tao nhí nhố với ai chưa? Cút đi!

Tôi cũng làm mặt nghiêm. Kể từ khi tôi biết nó, một thằng nhỏ mồ côi lang thang của khu vực này tôi thường "ký hợp đồng" với nó, nhờ trông cửa ngõ, không để trẻ con vào quấy nhiễu mỗi khi tôi làm việc, đặc biệt vào thời kỳ tôi đang vẽ khỏa thân.

- Anh là người duy nhất mà em tin cậy. Em không thể để nó đến làm mẫu cho ai, ngoài Anh ra.

- Nó là ai?

- Nó là em gái của em.

Tôi hơi sững người nhìn nó. Một đứa có thành tích bài bạc bất hảo như nó. Nó giăng bẫy gì tôi đây?

- Em ruột à?

- Vâng.

- Gì nữa? Cứ nói thật tao nghe.

- Chúng em đang cần gấp một món tiền. Đã vơ vét hết nhưng vẫn thiếu hai trăm rưỡi. Chúng em không thể vay ai. Mà vay rồi lấy gì mà trả?

Nó chợt ngưng lại, liếc tôi một cái. Cái thằng dối trá. Nếu nó không nói thì con em sao biết chuyện tới đây làm mẫu khỏa thân?

- Thôi đi, tao biết thừa mày đạo diễn cả Tóm lại mày đang cần tiền hay con bé kia?

- Em xin lỗi vì chưa thể nói hết với chú. Nhưng Anh cứ tin em. Cái Lài nó không tự nguyện, thì em ép nó cũng không xong. Anh khỏi cần để ý gì cả. Anh cứ vẽ cho đủ số tiền hai trăm rưỡi. Nhưng chiều nay anh cho em xin tiền trước. Được không?

- Nếu quả mày vì hai trăm rưỡi mà đưa em gái làm mẫu khỏa thân, thì đây... Cầm lấy rồi cút!

- Cám ơn anh. Nửa tiếng nữa em đưa nó đến.

- Khỏi cần! thằng khỉ !

- Không, chúng em không muốn nợ ai cả.

Tôi cười nhạt. Dân cờ bạc có mãn kiếp cũng không thoát được đời con nợ!

o O o

Ấy thế tôi vẫn bối rối khi nó dẫn tới một cô bé ngoan ngoãn với đôi mắt nhìn xuống e lệ. Bối rối vì cái vẻ non tơ hiền hậu khác hẳn thằng anh, bối rối vì ngay giây phút gặp mặt tôi đã đoán chắc đó là một cô bé nhà lành, lần đầu tiên liều mình bất kể. Vì sao? Chỉ vì hai trăm rưỡi ư? Tội nghiệp quá!

Sau vài câu giới thiệu qua loa, Nó dặn cô bé:

- Lài cứ ở đây làm việc với chú. Năm giờ chiều anh tới đón.

Nói xong nó liếc tôi một cái đầy ngụ ý, khẽ gật đầu chào rồi đi. Tôi mặc cô bé ngồi im lặng ở bàn nước, vờ loay hoay dọn dẹp toan. Tôi muốn cô bé có thời gian làm quen với căn phòng, làm quen với tôi.

Truyện 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ