Chương 06: Phong Tử

609 58 7
                                    

Duyên phận giữa người với người quả thật rất kỳ diệu, khi bạn cố tình tìm kiếm thì không thể nào gặp được, ngược lại buông xuôi để mọi thứ diễn ra theo cách tự nhiên thì lại nhận được tương ngộ bất ngờ.

Một tháng qua, Mạn Vĩ Ca đối với công việc ở Sa Dật coi như đã quen thuộc. Nàng cũng phát hiện, thân phận người phụ nữ kia hình như rất đặc biệt. Chưa kể đến việc quen biết Trang Như Nguyệt và Long Ky mà cả thái độ của mọi người ở đây đối với cô cũng hoàn toàn khác biệt.

Những hôm người phụ nữ kia có mặt, ở đây hoàn toàn không có thêm vị khách nào. Những hôm người họ không đến, chỗ này lại đặc biệt đông đúc. Ban đầu Mạn Vĩ Ca còn cho rằng nơi đây đón khách theo lịch cố định nhưng qua tìm hiểu thì dường như không phải.

Nàng mơ hồ đi đến một kết luận, chỗ này có mở cửa hay không chính là phụ thuộc vào sự có mặt hoặc không của người phụ nữ kia.

Phải là người như thế nào mới có thể khiến cho trên dưới Sa Dật dụng tâm như vậy?

Hôm nay vừa là cuối tuần vừa là cuối tháng, khách đến đây thưởng đàn đặc biệt đông, điều này cũng đồng nghĩa với việc người kia không đến. Không hiểu sao, nàng cảm thấy có chút thất vọng, chỗ nào đó trong lồng ngực như bị ai đó khoét vào, vừa ngứa ngáy vừa trống rỗng.

Sau khi đem bản nhạc cuối cùng đàn xong, khắp nơi lập tức vang lên tiếng vỗ tay cùng những ánh mắt tán thưởng. Nàng mỉm cười với mọi người rồi cúi người một góc chín mươi độ, xem như vừa cảm ơn, vừa chào tạm biệt.

Ở trong lâu như vậy nên Mạn Vĩ Ca không biết bên ngoài từ lúc nào đã đổ cơn mưa lớn. Trang Như Nguyệt thấy nàng muốn về liền giữ lại, nói là đợi khi nào mưa tạnh hãy về. Mạn Vĩ Ca cũng không có từ chối.

Kể từ sau lần gặp gỡ ở trung tâm thương mại, Trang Như Nguyệt đối với nàng càng thêm săn sóc. Thỉnh thoảng cô tới đây mang cho nàng ít bánh ngọt, còn kể rất nhiều chuyện mà bản thân từng trải qua.

Thì ra Trang Như Nguyệt từng có thời gian sinh sống tại nước ngoài, còn tham gia khóa huấn luyện đặc biệt cùng với những người đồng đội khác. Mạn Vĩ Ca tuy không thể hình dung được khóa huấn luyện đó diễn ra như thế nào nhưng có lẽ rất khắc nghiệt đi, bằng không Trang Như Nguyệt cũng không tỏ ra e dè như vậy.

Trang Như Nguyệt thấy nàng không ngừng nhìn ra ngoài cửa thì mỉm cười, nhân tiện nhét vào tay một cái phong thư.

Mạn Vĩ Ca có chút giật mình: "Đây là?"

"Tiền lương của em, không phải nói cuối tháng sẽ trả sao?"

Mạn Vĩ Ca cúi đầu nhìn xếp tiền dày cộm giấu trong phong thư rồi lại ngẩng đầu nói với Trang Như Nguyệt: "Hình như hơi nhiều thì phải."

"Em còn chưa xem, sao lại biết là nhiều? Lỡ đâu chị nhét thư tình trong đó rồi sao?"

Không biết Trang Như Nguyệt nói đùa hay nói thật, nhưng mà Mạn Vĩ Ca vẫn có chút lúng túng: "Cho dù là như vậy thì nó vẫn nhiều."

Trực tiếp bỏ qua vấn đề của cô.

Trang Như Nguyệt xua tay: "Không nhiều, lúc trước chị nói làm tốt sẽ được thưởng. Khách đến đây đều rất thưởng thức em cho nên em không cần từ chối."

BHTT | Dạ VĩWhere stories live. Discover now