Chương 02: Vĩ Ca

804 64 8
                                    

"Vĩ Ca, đợi mình với."

Túc Tự An cùng với Mạn Vĩ Ca đều là những sinh viên ưu tú của Đại học Y Thiên Thành, một trong những trường đại học đứng đầu cả nước. Vừa mới kết thúc lớp chuyên ngành, Mạn Vĩ Ca đã vội vàng đeo ba lô chạy một mạch ra bãi đậu xe, nhắm đến vị trí chiếc xe đạp của mình, giống như chậm một chút là sẽ không kịp.

Túc Tự An mất rất nhiều sức lực mới có thể đuổi kịp, cô chặn ngay trước đầu xe của Mạn Vĩ Ca thở hổn hển, thân hình cũng theo đó lắc lư.

Mạn Vĩ Ca cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng mà hiện tại nàng cũng không có đủ thời gian để giải thích với cô bạn của mình, chỉ có thể nói ngắn gọn: "Mình đang vội, gặp lại sau."

Nói xong nàng phất tay với Túc Tự An, bánh xe cũng khéo léo vòng qua người người kia rồi nhanh chóng lăn vòng. Túc Tự An nhìn theo bóng lưng Mạn Vĩ Ca, tức giận phồng hai má, cố gắng nói vọng theo.

"Nè Vĩ Ca, mình đưa cậu đi, Vĩ Ca."

Cơ hồ sự nỗ lực này của Túc Tự An cũng chỉ là tốn công vô ích bởi vì cô bạn tốt của cô đã biến mất nơi ngã rẽ, cũng không biết vì cái gì lại vội vàng như thế.

Mạn Vĩ Ca đem chiếc xe đạp cũ kỹ của mình đạp với vận tốc rất nhanh, trên vầng trán non mịn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, bím tóc đuôi ngựa không ngừng lung lay theo làn gió, gương mặt thoáng chốc ửng hồng.

Thật ra nàng mới vừa tìm được công việc làm thêm mới ở một quán bar, hôm nay là ngày đầu tiên nhận việc. Nào ngờ buổi chiều Giáo sư lên lớp cứ nói mãi không ngừng, cuối cùng tan học muộn tận nửa tiếng, báo hại nàng bây giờ đến ăn lót dạ cũng không kịp đã phải mau chóng chạy tới đó.

Bên cạnh thân phận sinh viên Đại học Y Thiên Thành, Mạn Vĩ Ca còn là một nghệ sĩ vĩ cầm. Nói là nghệ sĩ thực ra cũng không đúng lắm, bởi vì nàng hoàn toàn học lỏm từ chị gái mình, chị nàng mới đúng là nghệ sĩ thực thụ, là người mà Mạn Vĩ Ca hết mực sùng bái cùng ỷ lại.

Mạn Vĩ Ca biết chơi đàn nhưng nàng chưa bao giờ dùng nó để kiếm tiền. Lúc trước nàng vẫn thường đi làm gia sư hoặc phụ giúp ở thư viện, đồng lương ít ỏi, dùng cho sinh hoạt một chút thì được nhưng để duy trì thang thuốc cho mẹ lại là một việc khó khăn. Đó cũng là lý do nàng đồng ý đề nghị của người kia, đến làm ở quán bar.

Nàng chưa bao giờ thử hình dung môi trường làm việc mới này sẽ như thế nào bởi vì nàng chưa từng đặt chân đến những nơi như vậy. Thế nhưng hiện tại nàng rất cần tiền, nơi này lại trả lương rất cao. Nàng thử tính toán, làm một tháng cũng kiếm được ít nhất 5 triệu, nghe nói làm tốt còn được thưởng thêm, nhiều hơn gấp đôi, gấp ba so với công việc trước kia, chuyện thuốc thang của mẹ có thể sẽ đỡ lo hơn phần nào mà bản thân nàng cũng sẽ bớt đi một chút vất vả.

Mạn Vĩ Ca thuận lợi tìm đến địa chỉ ghi trên tờ giấy. Nàng đảo mắt nhìn một vòng, nơi này rất lớn, chiếm cứ hết cả một con đường.

Thật ra vẫn có chút hồi hộp, nàng từ trong túi lấy ra cái điện thoại iPhone 5 cũ kỹ gọi cho người phụ nữ xinh đẹp hôm trước. Nhưng mà tiếng chuông còn chưa kịp reo lên thì đã có hai tên mặt mày dữ tợn đi đến trước mặt nàng, ánh mắt dò xét.

BHTT | Dạ VĩWhere stories live. Discover now