Chương 7

302 26 1
                                    

Tại phòng làm việc trong quân khu, có kẻ đầu tắt mặt tối vì vẫn chưa quen sự hối hả và áp lực khi ngồi trên chiếc ghế này. Sau chuyến công tác thực hiện nhiệm vụ vừa rồi mà ba hắn giao cho, Perth được phân phó lên một vị trí mới đó là phòng tác chiến, chiến lược. Đảm nhiệm vị trí này hắn sẽ được đặt cách ở tại đất liền và làm việc trong quân khu, chỉ khi nào cần mới tham gia công tác huấn luyện ngoài biển. Quá nhiều thứ khiến hắn phải ép bản thân học hỏi, tuy đã qua một tuần làm quen nhưng mọi thứ quá mới mẻ với hắn. Vài vị tướng gạo cội đã lên tiếng phàn nàn và muốn ba hắn đổi người khác. Thế nhưng đâu vì thế mà hắn bỏ cuộc, càng khó khăn càng muốn chinh phục. Hắn muốn ai từng chê bai phải ngưỡng mộ và thay đổi cách nhìn thiển cận kia.
Perth không hề phàn nàn chút nào, một phần vì muốn làm vui lòng ba, một phần muốn ở lại đất liền cùng Chimon. Nếu ra hải đảo hoặc biển công tác như trước sẽ khó khăn trong việc gặp gỡ, liên lạc với anh. Ngoài đó vừa xa lại không dễ bắt sóng điện thoại, tất cả những cuộc gọi về đất liền đều phải dùng máy của quân khu và chỉ được thực hiện việc công, không dành cho việc tư. Mỗi khi cần liên hệ chỉ còn cách viết thư gửi về.

Hôm nay tâm tình Perth vô cùng phấn khởi, căng thẳng của công việc không làm vơi đi phần nào niềm vui ấy. Ngồi nhớ lại đoạn ký ức tại nhà anh kèm với câu đồng ý cho hắn theo đuổi, khóe miệng kéo cong hết cỡ, tay vô thức gõ gõ vào Google: "Tự nhiên cảm thấy vui vẻ"
Một loạt thông tin hiện ra đều là bệnh tâm thần, hắn giật mình nhìn vào màn hình hồi lâu rồi tự cười vu vơ. Đúng! Nếu yêu là một loại bệnh thì mình bị nặng lắm rồi.

Nhắc đến lại thấy nhớ Chimon, hắn cầm điện thoại muốn gọi để được nghe giọng nói của người kia một chút thôi, chợt nhận ra vẫn chưa xin số điện thoại di động người ta nữa thì theo đuổi cái méo gì. Ngay lúc này điện thoại trong tay rung từng hồi, hắn nhìn tên được hiển thị chán chường bắt máy.

"Nói."

"Sao phải căng thế? Như nào rồi, kế hoạch A ổn chứ?"

"Đã chuyển sang kế hoạch B luôn rồi."

"Đấy thấy chưa, phải cảm ơn quân sư chỉ giáo đi chứ nhỉ."

"Vâng, cảm ơn quân sư."

Kế hoạch A tặng hoa mỗi ngày và kế hoạch B công khai theo đuổi đều là do Ohm Pawat - một người bạn thân của Perth nghĩ ra. Tuy có hơi sến sẩm nhưng cũng thành công khiến Chimon tò mò về hắn và chấp nhận lời theo đuổi... mà hình như đâu phải như vậy, rõ ràng là Perth buông lời uy hiếp nếu không chấp nhận thì công khai danh phận anh mà.
______________
Hôm nay vì phải tăng ca nên Chimon về hơi muộn, nhưng khi lên tới trước cửa phòng vẫn thấy đặt đó một bó hoa và giỏ đào tươi. Nhặt nó lên tay cảm thấy có chút buồn thoáng qua, lỡ như một ngày không được nhận hoa nữa thì sao? Lỡ như một ngày hắn đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh thì sao?
Cứ đứng thẫn thờ trước cửa hồi lâu anh mới vặn tay nắm cửa vào phòng. Trong bó hoa rớt xuống một mẩu giấy nhỏ, cúi người nhặt nó lên xem thử.

"Cho tôi xin số điện thoại của anh nhé!"

Khi đọc xong tự mình gật đầu vu vơ, thì ra cảm giác được theo đuổi là thế. Bởi vì lâu nay Chimon luôn là người phải chủ động theo đuổi, chạy theo tình cảm của kẻ khác anh hiểu nó mệt mỏi và vô cùng khó chịu.
Trên tay vẫn ôm bó hoa, anh để cặp da lên bàn mở cửa đi trở ra, đôi chân hướng đến cửa phòng Perth mà bước.

Cộc, cộc
Rất nhanh trước mặt anh đã hiện ra hình bóng một chàng trai trẻ trong bộ đồ thể thao năng động ra mở cửa. Anh kéo khóe môi lên cao nở nụ cười lịch thiệp chào hắn. Chìa mẫu giấy nhỏ ra phía trước. Perth vẫn chưa hiểu ý người kia là gì, đưa tay xoa xoa tóc ậm ờ nói

"Cái này ... là tôi viết á."

"0066-xxxx-xxxx, số điện thoại của tôi."

Hắn vui mừng nhanh lấy điện thoại từ túi quần ra lưu lại.

"Tôi cứ nghĩ anh sẽ không cho."

"Chẳng phải là tôi đồng ý cho cậu theo đuổi sao?"

"Mai anh có rảnh không? Có thể... đi ăn tối cùng tôi không?"

"Không hứa, nhưng nếu rảnh sẽ đi."

Anh trả lời xong liền trở về phòng, mặc kệ niềm vui vẫn lâng lâng trên gương mặt hắn. Có quá nhiều thứ phải làm sau một ngày làm việc vất vả không thể cứ mãi đứng ở cửa phòng nhìn Perth cười như kẻ bị thần kinh được.

Sau khi ăn tối và vệ sinh cá nhân xong cũng hơn 23h, anh lao lên giường ôm gối lăn đến lăn lui. Cảm giác này chính là sung sướng. Nhưng cảm giác ấy hiện hữu không được lâu liền bị đánh gãy bởi cơn khó chịu từ bụng dưới, và bắt đầu lan nhanh ra khắp cơ thể. Anh biết chuyện gì sắp xảy ra vội bật đầu ngồi dậy tìm lọ thuốc ức chế mới của mình. Có câu "nước đến chân mới nhảy" còn Chimon để nước sắp ngập qua đầu luôn rồi. Chẳng còn để tâm đến tờ hướng dẫn sử dụng đã mở nắp lọ thuốc uống liền hai viên. Từ lúc thuốc chạm đến dạ dày và bắt đầu có tác dụng cũng là chuyện của một tiếng sau. Cứ nghĩ cơn khốn khổ vì khát tình sẽ bị ức chế hết hoặc vơi đi vài phần nào ngờ không những chẳng hạ xuống mà còn tăng cao.
Sao kì lạ vậy nhỉ?

YÊU EM TỚI CÙNG TRỜI CUỐI ĐẤT -PERTHCHIMON- (ABO)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ