Chương 4: Tương phùng

70 12 5
                                    

Cửu Hoa tông sở dĩ mang tên là "Cửu Hoa" chính là bởi vì trong môn phái chia thành chín ngọn núi, lấy tên theo "Bắc Đẩu cửu tinh" , ngoài bảy ngôi sao Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang, còn có Động Minh, Ẩn Nguyên, hai ngôi sao ẩn cũng được lấy tên thành một trong cửu hoa.

Trong đó, đỉnh Thiên Xu là ngọn núi chính, cũng là nơi cư ngụ của chưởng môn và là trung tâm của môn phái. Còn tám ngọn núi khác đều có người gọi là phong chủ tọa trấn, tương đương với vị thế trưởng lão trong môn phái, là địa vị được người khác kính ngưỡng.

Nếu so với cách môn phái khác, Cửu Hoa tông thắng ở chỗ nề nếp khá cởi mở, mỗi một ngọn núi đều có gia phong của chính mình, có thể tự hành theo ý muốn, tuy nhiên vào khoảnh khắc nguy nan sẽ đồng tâm hiệp lực tương trợ, có thể nói tuy bình thường cho dù có bất đồng, nhưng khi cần đoàn kết sẽ không bàn mà hợp ý nhau.

Trong nguyên tác, Khương Nhược Thủy sẽ bái nhập vào ngọn núi thứ ba trong đó—— Thiên Cơ phong, dưới trướng chủ phong là Tĩnh Hải chân nhân.

Bình tĩnh mà xem xét, Tĩnh Hải chân nhân không phải người xấu gì. Nhưng hắn lại có một cái tật xấu, kia đó là nhiều năm đứng ở địa vị cao, xuôi gió xuôi nước, dần dần quen với việc đứng trên đỉnh núi quan sát chúng sinh, không những không biết khó khăn của người yếu, còn sinh ra một thái độ cao ngạo lạnh nhạt.

Đối với chuyện Khương Nhược Thủy hay bị khi dễ , hắn cho rằng nàng là "Không dễ kết giao, không biết tự mình cố gắng", "Người đáng thương tất có chỗ đáng giận", áp dụng thái độ mặc kệ.

Trong mắt hắn, mấy chuyện đó bất quá chỉ là người trẻ tuổi gây gổ nhau, đám người Khương Bảo Châu không đi khó xử ai khác mà chỉ mỗi chĩa mũi dùi vào Khương Nhược Thủy, trong đó tất có nguyên nhân, nên để các nàng tự giải quyết là được.

Nhưng mà, đợi cho đến khi Khương Nhược Thủy tẩu hỏa nhập ma, đả thương Khương Bảo Châu, Tĩnh Hải chân nhân lại là người đầu tiên đứng ra, nghĩa chính từ nghiêm mà lên án mạnh mẽ, bảo nàng tàn nhẫn độc ác, tàn hại đồng môn, chỉ một chút suy sụp nho nhỏ cũng chịu được không được, tâm tính yếu ớt đến vậy, chú định cả đời vô duyên với đại đạo.

Hắn có một câu lời thoại thế này: "Thượng thiện nhược thủy, thủy vốn là lợi cho vạn vật mà không tranh đua. Khương Nhược Thủy, ngươi lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, thật sự không xứng với cái tên này."

Khi Thư Phù đọc đến chỗ này, liền cảm thấy thật là mấy lời đạo lý cho chó ăn. Lúc đó nàng tuổi trẻ khí thịnh, thiếu chút nữa bị đoạn cốt truyện này chọc giận đến mức cắn cả bàn phím.

—— Khương Bảo Châu CHỈ khi dễ ngươi mười mấy năm thôi, ngươi vậy mà không thể nhịn được sao!

Bái cái sư phụ như vậy, thật là không bằng bái cục xá xíu đi.

Lúc này đây, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không bái nhập vào dưới trướng Tĩnh Hải chân nhân, còn muốn ném cục xá xíu vào trong bộ mặt đại nghĩa nghiêm nghị của hắn.

Thế nhưng người kể chuyện lại  thập phần tôn sùng đối với Tĩnh Hải chân nhân, lại thổi phồng một phen, nói tiếp: "Tĩnh Hải chân nhân kiếm thuật tinh tuyệt, nhưng so với Minh Tiêu chân nhân của Thiên Toàn phong, thật ra vẫn thiếu một chút lửa."

[EDIT]NỮ CHÍNH NGƯỢC VĂN TU TIÊNWhere stories live. Discover now