Chương 18: Không phải chỉ mình cậu mới biết chơi

4K 202 34
                                    

Tôi sững người nhìn Hoàng khá lâu, cậu ta đứng ở đó, hút hết điếu này rồi lại châm lửa hút điếu khác. Đèn đường chỉ soi đến gót giày của Hoàng, tôi muốn được thấy chiếc cằm chẻ lai Tây, cánh môi dày đang nhả ra từng đợt khói hay đường sóng mũi thẳng tắp và cả cặp mắt trong trẻo như ngọc ấy thì phải đợi ánh lửa từ zippo bật lên soi sáng trong tích tắc, rồi tất thảy lại chìm trong màn đêm tĩnh mịch.

Tim tôi cứ rung lên thình thịch, cả người nóng ran dù nhiệt độ đang hạ dần về đêm. Trước khi lý trí tôi kịp cản lại, đôi chân tôi đã đi về phía Hoàng tự lúc nào. Đến khi gương mặt mà tôi đã luôn nghĩ sẽ chẳng bao giờ liên quan đến mình ở ngay trước mắt mới dừng lại. Mùi khói thuốc nồng nặc phủ lên thân thể tôi, trói người tôi chặt cứng.

"Có thể cho tôi một điếu không?"

Tôi hỏi, bằng tất cả những gì có thể nhảy ra được ở trong đầu của mình. Ánh mắt của Hoàng lạnh lùng nhìn tôi không chút dao động. Tai tôi nóng bừng, tưởng như sẽ nghe được câu từ chối nhưng rồi cậu ta vẫn mò mẫm túi áo lấy ra hộp thuốc lá đỏ rực đưa cho tôi.

"Loại này nặng lắm đấy."

Giọng nói của Hoàng lúc này trầm khàn hơn mọi khi đang cộng hưởng với cơn gió lạnh buốt khiến cả người rùng mình một cái, tôi ngẩng đầu nhìn lên chợt đụng phải khóe môi đang cong cớn như giễu cợt. Ngón tay tôi run run cầm bao thuốc không vững, vậy là Hoàng giật lại, đổ ngược ra một điếu thuốc hướng về phía tôi. Tôi không chần chừ gì, đón lấy rồi đưa lên môi, chiếc zippo trên tay Hoàng xoay một vòng bật lên ánh lửa xanh đỏ, đốt cháy đầu thuốc vang lên tiếng xì xèo. Tôi hít một hơi thật sâu, khói thuốc cay xè tràn vào khoang miệng rồi từ từ theo hơi thở lan xuống đến cuống họng bỏng rát khó chịu.

Đúng là loại này nặng thật. Đã rất lâu rồi tôi không hút nên tiếp xúc với khói thuốc bây giờ khiến tôi vừa buồn nôn vừa muốn ho sặc sụa. Thế nhưng tôi sợ sẽ bị Hoàng cười chê nên gắng sức nhịn lại rồi nhả mớ khói thuốc ấy ra thật chậm rãi. Đầu óc tôi choáng váng, nhịp tim dần tăng lên, bên tai nghe thấp thoáng giọng nói của Hoàng.

"Hóa ra mẹ cậu nói đúng, cậu biết hút thuốc thật."

Tôi cười nhạt không biết nên nói gì, chờ cho cảm giác say nicotine qua đi, cảm xúc hỗn độn trong tôi kêu gào đòi thêm nữa, tôi đưa điếu thuốc lên chuẩn bị hít vào đợt khói thứ hai. Bất chợt Hoàng giật điếu thuốc lại, ném xuống đất, di gót giày dẫm nát tàn thuốc đỏ. Tôi thất thần nhìn cậu ta hệt như đang nhìn tình cảm của mình bị chà đạp tàn nhẫn. Nhưng trên gương mặt sát gái ấy chẳng hề có lấy biểu cảm gì.

Xì, đồ ki bo, có mỗi điếu thuốc mà cho rồi cũng lấy lại.

"Rốt cuộc thì cậu muốn gì từ tôi vậy?"

Giọng tôi chợt run lên, trong tiếng gió rít qua nghe sao thật thảm hại. Hoàng không trả lời mà tiếp tục hút thuốc, lẽ ra lúc này tôi nên điên lên kệ cậu ta ở đây rồi về nhà mới phải. Nhưng chẳng biết vì sao tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Hoàng.

Tặng em thế giới của anhWhere stories live. Discover now