Tớ có một hình ảnh như thế này mỗi khi co quắp mình lại trong đêm với những cơn xúc động. Hình như nơi đó chỉ có mỗi mình tớ thôi. Tớ nằm trên một chiếc thuyền nhỏ, ngoài tớ ra không có ai hết. Trên đầu là ánh trăng, xung quanh là biển cả. Không có một ngọn sóng nào cả, thỉnh thoảng có một ngọn gió lướt qua. Tớ nằm đó và nhìn lên mặt trằn, và những vì sao, những hành tinh khác.
Tớ đã khóc to lắm; nhưng không có ai nghe thấy cả. Cho dù tớ có cố gắng làm gì khác, tớ vẫn không khiến cho chiếc thuyền di chuyển được. Xung quanh tớ chỉ là bóng tối, không thấy được đường chân trời. Ánh trăng là nguồn sáng duy nhất, không có ai ở đó cả.
Không có ai ở đó cả, tớ nằm đó cho đến khi cả thân thể dần dần biến mất đi theo một ngọn gió. Không ai biết tớ ở đó, cũng không ai biết tớ đã biến mất. Chiếc thuyền vẫn nằm yên trên mặt biển, cùng với ánh trăng trên cao, thỉnh thoảng một ngọn gió đi qua, khiến bề mặt con thuyền khẽ lay động.