enomerci

mình có một người này.
          	
          	mình gọi họ là comfort person của mình. người này đã vực mình dậy để ép mình bước tiếp sau khi mình ngã và không chịu đứng lên. họ quan tâm tới sức khoẻ tinh thần của mình rất nhiều, không bao giờ trả lời tin nhắn của mình một cách lạnh nhạt. họ làm mình thấy yên tâm vì hoá ra xung quanh mình còn có những người như họ. họ cùng bạn bè của mình từng bước một giúp mình quay trở lại với cuộc sống ban đầu. họ là một phần lý do khiến mỗi lần muốn chết mình lại tự nhủ mình cần phải sống tiếp. mình không muốn làm họ thất vọng sau khi đã nghe chuyện của mình nhiều đến thế mà mình vẫn rời đi.
          	
          	mình ước gì đến một ngày nào đó mình sẽ không còn phải tìm đến họ để xin họ đỡ mình dậy như lúc này. mình muốn mối quan hệ bạn bè giữa mình và họ được bình thường như chính bản chất của nó, không phải chỉ là người xin lời khuyên - người cho lời khuyên. mình không muốn coi họ như thùng rác cảm xúc của mình, nên mình cũng cố gắng bắt chuyện với họ nhiều hơn và lắng nghe họ như họ đã làm với mình. mình sẵn sàng làm điều đó nhiều hơn hiện tại. nên làm ơn, xin cuộc đời này đừng đối xử với mình tệ hại như bây giờ nữa. 

enomerci

mình có một người này.
          
          mình gọi họ là comfort person của mình. người này đã vực mình dậy để ép mình bước tiếp sau khi mình ngã và không chịu đứng lên. họ quan tâm tới sức khoẻ tinh thần của mình rất nhiều, không bao giờ trả lời tin nhắn của mình một cách lạnh nhạt. họ làm mình thấy yên tâm vì hoá ra xung quanh mình còn có những người như họ. họ cùng bạn bè của mình từng bước một giúp mình quay trở lại với cuộc sống ban đầu. họ là một phần lý do khiến mỗi lần muốn chết mình lại tự nhủ mình cần phải sống tiếp. mình không muốn làm họ thất vọng sau khi đã nghe chuyện của mình nhiều đến thế mà mình vẫn rời đi.
          
          mình ước gì đến một ngày nào đó mình sẽ không còn phải tìm đến họ để xin họ đỡ mình dậy như lúc này. mình muốn mối quan hệ bạn bè giữa mình và họ được bình thường như chính bản chất của nó, không phải chỉ là người xin lời khuyên - người cho lời khuyên. mình không muốn coi họ như thùng rác cảm xúc của mình, nên mình cũng cố gắng bắt chuyện với họ nhiều hơn và lắng nghe họ như họ đã làm với mình. mình sẵn sàng làm điều đó nhiều hơn hiện tại. nên làm ơn, xin cuộc đời này đừng đối xử với mình tệ hại như bây giờ nữa. 

enomerci

mình đang viết. một thứ mà mình chưa từng nghĩ mình sẽ viết. chưa được nhiều và mình cũng chưa biết liệu có đăng hay không. nhưng mình mong là nó sẽ khiến tâm trạng mình khá hơn và nó đủ ổn để mình chia sẻ với mọi người 

enomerci

@ceviolenite awww cảm ơn Zacky (*´꒳`*) dạo này tớ thoải mái hơn với việc viết lách rùi, dù mọi thứ vẫn khó khăn nhưng ít nhiều cũng khá hơn, tớ coi nó như một cách giải toả thui. tớ mong là cậu cũng đang hạnh phúc hehe, tớ rất biết ơn vì đã được làm bạn với cậu <3
            
            btw tớ thích The Station lắm, thi thoảng tớ vẫn hay đọc lại, mà khi đọc tớ lun có cảm giác cậu thật sự tận hưởng việc viết lách ấy (〃ω〃) hy vọng là ngày nào đó tớ cũng sẽ được như Zacky(╹◡╹)♡ 
Reply

ceviolenite

đọc những lời này của cậu mà tớ cũng thấy bản thân mình trong đó luôn ấy. suốt thời gian vừa rồi tớ cứ viết rồi lại thôi, on and off liên tục, căn bản là nhiệt huyết với cảm hứng cũng không còn được như xưa nữa nên chẳng viết thế nào cho hay được. nhưng mà dù sao thì cảm hứng cũng không phải thứ tự ép buộc để sản sinh ra thêm, nên việc cậu quyết định cho bản thân thời gian nghỉ ngơi là hoàn toàn đúng đắn. tớ sẽ không nói là tớ chờ cậu quay trở lại đâu, vì như thế cũng giống như đặt áp lực lên vai cậu vậy. thay vào đó thì tớ sẽ nói là dù cậu mất bao lâu thời gian để quay lại, tớ vẫn sẽ luôn ở đây <3 và kể cả là cậu quyết định không viết nữa sau oneshot sắp tới tớ cũng sẽ tôn trọng quyết định ấy. well-being của cậu luôn quan trọng hơn tất cả mà.
            
            việc thay đổi văn phong cũng là một điều thuận với lẽ tự nhiên, vì ai cũng phải thay đổi theo thời gian, nên cậu đừng lo lắng mà cứ viết theo cái cách mà bản thân cảm thấy thoải mái nhất. tớ cũng đã rất sợ khi publish The Station, vì văn phong của nó khác so với những gì tớ từng viết trước kia rất nhiều, và dù không được đón nhận quá nhiều thì tớ vẫn rất tự hào về The Station, vì tớ đã thật sự enjoy cả quá trình viết ra nó. sau cùng thì việc viết lách cũng chỉ là thỏa mãn sự sáng tạo của cậu thôi mà. tớ rất mong đến ngày được đọc những gì cậu viết một lần nữa, dù nó có khác so với những gì cậu từng viết. bởi vì đó vẫn sẽ là đứa con tinh thần của cậu - một author mà tớ cực kì nể phục. tiềm năng của cậu là vô hạn luôn ấy, nên đừng giới hạn mình lại nhé.
            
            tớ biết khoảng thời gian này khó khăn cho cậu, vậy nên take as much time as you need to heal. this too shall pass. thương cậu nhiều. hy vọng những ngày sắp tới của cậu sẽ ấm áp và bình yên hơn <3
Reply

enomerci

mong lần này mọi người sẽ kiên nhẫn với mình như đã làm trong khoảng thời gian rất dàiiiiii vừa rồi nha <3
Reply

enomerci

hiiiii
          
          dù sớm hơn (rất nhiều) so với dự định nhưng t đã update mảnh đời rùi nè ehehe. cảm hứng đến bất chợt nên t viết truyện này trong một đêm thui, coi như lời cảm ơn tới mng vì đã luôn ủng hộ t dù t ở ẩn lâu quá tr ;;;;;;; mong mng iu thương em nó nha :3
          https://www.wattpad.com/1109395159?utm_source=ios&utm_medium=postToProfile&utm_content=share_reading&wp_page=reading_part_end&wp_uname=enomerci&wp_originator=yfg0MGitdyX9sSryM8Jpczsh52RJ94nDjOLXkHmenBrrCtYuEjOIgkP2qrmG%2Fj3UxAMv4HdW0yWNSOpLbCJwGhwJVDE3pErfS%2BB0jpXWbSF3KyUdlW040R07U4XfbuC8

enomerci

@dna_inyoureyes cảm ơn nhiều vì đã ủng hộ tớ nghen <3
Reply

Yinii_ustei

Thi tốt nhó 

Yinii_ustei

Học đi :v
Reply

Yinii_ustei

@enomerci buồn gì má =))))) lời chúc không nhất thiết cần sự đáp lại nhá =))))))))
Reply

enomerci

thui học đây huhu 
Reply