dd912ii

Viết xong ĐẾM SAO RƠI rơi vào chầm kẽm, từ nay xin chừa thể loại ngược ạ! Bình thường có mấy khi đọc truyện ngược đâu, thế mà đi viết cái fic cho OTP chia cắt mỗi người một thế giới.
          	
          	Tự nhiên sầu đời ngang, không dám nhìn mặt hai đứa vì mặc cảm tội lỗi dữ quá, hu hu! 

VinNguyn680

@dd912ii ừ, đúng gòi, tự làm tự chịu đó cô =)))
Reply

dd912ii

Viết xong ĐẾM SAO RƠI rơi vào chầm kẽm, từ nay xin chừa thể loại ngược ạ! Bình thường có mấy khi đọc truyện ngược đâu, thế mà đi viết cái fic cho OTP chia cắt mỗi người một thế giới.
          
          Tự nhiên sầu đời ngang, không dám nhìn mặt hai đứa vì mặc cảm tội lỗi dữ quá, hu hu! 

VinNguyn680

@dd912ii ừ, đúng gòi, tự làm tự chịu đó cô =)))
Reply

dd912ii

Nhớ ra còn chương cuối ĐẾM SAO RƠI chưa viết xong nên đi lục lại mấy fic sầu não đọc để lấy cảm xúc. Lựa ngay TÂM HỮU BẤT CAM, VIỆN NGƯỜI ĐIÊN, BẢY PHONG THƯ, đọc xong khóc trôi mắt kính, khóc lạc cả giọng, viết gì nỗi nữa.
          
          Tự mình ngược mình thì than ai trách ai! 

dd912ii

Não tôi không ổn.
          Mắt tôi không ổn. 
          Dạ dày tôi không ổn.
          Cột sống tôi không ổn.
          Ví tiền của tôi cũng không ổn nốt.
          
          Hàng tá câu chuyện buồn cho đời sinh viên. 

dd912ii

Happy SEVENTEEN 7th anniversary!
          
          Dù 7 năm, 10 năm, 15 năm, 20 năm hay 50 năm, chúng ta vẫn mãi đi cùng nhau nhé!
          
          Yêu đại gia đình SEVENTEEN rất nhiều! 
          
          Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc sống của em, giúp em biết rằng mình là một người bình thường nhưng khác biệt trong vô số vạn người bình thường trên thế giới này. q

Katepham2611

Tg ơi lâu lắm k thấy cô upadate bộ Bác sĩ rồi????

Katepham2611

Ui ra là tiền bối
            Thế chúc chị thành công ạ
            Đợi chị mùa hè
Reply

dd912ii

@ Katepham2611 bạn thông cảm với nhé, dạo này mình đang làm khóa luận tốt nghiệp nên bận lắm! Mình phải đặt 100% tâm trí vào nó. Mong bạn đợi mình một thời gian nữa nha☺️
Reply

dd912ii

Có rất nhiều lúc tâm trạng đột nhiên xuống dốc không phanh, lại chẳng biết phải làm gì để trở nên bình ổn!
          
          Đúng là cuộc sống không phải lúc nào cũng theo như ý muốn. Muốn tâm sự lại chẳng biết nói cùng ai. Cứ sợ người ta phiền, người ta cảm thấy lời nói của mình vô nghĩa không đáng quan tâm. Ngấp ngưỡng tuổi trưởng thành nhưng chưa làm được cái gì cả, thứ gì cũng mơ hồ, mờ nhạt, không ổn định.
          
          Cộng thêm cái tính cách cứ thích giấu những suy nghĩ tiêu cực trong lòng rồi tự mình gặm nhắm nó, sợ rằng một ngày nào đó chính những con dao găm ẩn dấu kia sẽ hóa thành lưỡi kiếm, tước đi chút ít niềm tin mạnh mẽ còn sót lại mà khiến bản thân vĩnh viễn chìm vào bóng tối.
          
          Thứ gì cũng có thể mất đi, duy chỉ có deadline là bên ta mỗi lúc mỗi nơi, cứ không ngừng thầm thì: á à nhỏ này còn không mau đi fit cho tao cái áo, mày chưa xuất cdr kìa, xài beize đi, shrinkage 30 ít quá kìa má, tao tức sự mò của mày rồi tao tự out đây, mày chưa save tao thì kệ cha mày đi vẽ lại từ đầu, draw chưa khít tao cho build path tầm bậy luôn, một là làm lại hai là chịu khó move point tao đi, úi giồi giờ gerber lỗi nhé tao không thích cho mày xài nữa, corel đình công nhe, vân vân và mây mây.
          
          Con mẹ nó deadline chết tiệt. Con mẹ nó biết thế nhưng vẫn lười. Con mẹ nó học bốn năm vẫn chưa có người yêu. Gà!!!!!​