JinnJeonggJukk

Ai đọc đc tb này giải cíu mình nha, mình tính gỡ xún r nữa đăng lại bấm dừng đăng tải cái fic "bạn cùng bàn" đâu mất tiêu r 

j97t95

Au ơi chị có định viết thêm truyện về anh Kim ko

JinnJeonggJukk

@ j97t95  mình viết truyện theo cảm hứng nên không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn được, có thể có hoặc không nếu cảm xúc đủ mãnh liệt mình sẽ tiếp tục sáng tác không thì sẽ dừng chân tại bộ mình tâm đắc nhất là "Tình cũ" ☺
Yanıtla

JinnJeonggJukk

1-3-2022,
          
          Hôm nay mình xin phép được tâm sự đôi chút về chuyện học tập của mình bởi ngày mai mình thi học sinh giỏi nhưng mình lại chẳng có ai để chia sẻ điều này  
          
          Mình là một học sinh chuyên anh, không phải vì mình giỏi anh đâu mà là vì trong tất cả các môn, môn mình có thể nhớ nhiều kiến thức nhất là môn anh văn. Mãi đến khi bước vào đội tuyển môn anh năm lớp 9 mình nhận ra điều này và trước đó mình lại cảm thấy đây là điều bình thường mà ai cũng có thể làm được. 
          
          Hồi cấp 2, mình từng học lớp chọn và thú thật là khi học lớp chọn, chúng mình cực kì hơn thua nhau về mọi mặt đặt biệt là về điểm. Năm mà mình cảm thấy áp lực nhất là năm lớp 7, có thể các bạn sẽ cảm thấy mình phóng đại hóa nhưng mình nói thật, bất kì cấp nào khi bạn học lớp chọn bạn sẽ cảm thấy áp lực hơn bình thường rất nhiều. Vào năm lớp 6, 7 mình thật sự chẳng hiểu sao cô bé của những năm 12, 13 tuổi lại kiên cường tới vậy, không bao giờ ngủ sớm trước 11 giờ. Bởi vì sao? Vì mình chưa bao giờ cảm thấy hài lòng với chính bản thân mình, mình cảm thấy thực lực mình bấy nhiêu đó chưa đủ, mình muốn đứng nhất. 
          
          Nhưng lớp chọn mà các cậu, đứng nhất là chuyện không hề dễ dàng đối với một đứa không giỏi các môn tự nhiên như mình. Và mỗi khi kết thúc một học kì, mình thật sự ghen tị với các bạn đứng nhất, họ đã đứng nhất rất nhiều năm liền và đấy cũng chính là lí do mình biến sự ghen tị thành nể phục, họ có năng lực mà nên điều đó là xứng đáng. Vừa học không bằng ai, không có gì nổi trội, lại còn hay bị body shaming khiến mình khá rụt rè những năm đầu cấp 2. Những lúc như thế niềm an ủi lớn nhất của mình là Bangtan, là thông điệp "Love Youself" mà các anh truyền tải, nhưng phải mất 3 năm mình mới trở thành phiên bản tốt hơn, đó là một khoảng thời gian một đoạn hành trình không ngắn cũng không dài để hiểu thông điệp mà các anh truyền tải với thế giới. 
          
          (Tiếp cmt)

JinnJeonggJukk

@ jangwon_1997  t rớt vòng trường của hsg anh r  cảm ơn c ạ  cấp 3 nhìu trải nghiệm tuỵt lắm
Yanıtla

jangwon_1997

@JinnJeonggJukk cj đỉnh quó điiiiii, hâm mộ gke
Yanıtla

JinnJeonggJukk

Khi bắt đầu yêu bản thân, mình mới nhận ra một điều rằng bản thân mình đã tuyệt vời như thế nào. Tuy mình chưa bao giờ được đứng nhất nhưng mình lại luôn thuộc hàng top, mình có thể đang cảm thấy không hài lòng với kết quả học tập của mình nhưng lại có rất nhiều người khác lại coi mình là mục tiêu noi theo học tập. Điều đó làm mình ngộ nhận, trong học tập điểm số và thứ hạng quan trọng đến thế ư? Không điều quan trọng là ta biết bản thân ta muốn làm gì và nó có thật sự cần thiết. Mình không có ý khoe thành tích hay gì đâu, mà điều mình muốn nói ở đây là tại sao chúng ta không thể nghĩ cho bản thân một chút, không thể cảm nhận được nó mệt mỏi đến cỡ nào mà lại mãi chạy theo danh vọng mãi không thể chạm tới? 
            
            Năm lớp 9 là năm đáng nhớ nhất của mình, là năm mình thử sức với nhiều điều mới lạ mà lại thành công rực rỡ: Chinh phục được môn anh học sinh giỏi cấp thành phố, đậu cấp 3 với điểm tổng cao, dám nói, dám làm, dám thực hiện ý kiến mặc những lời ác ý...phong độ ấy mình đã giữ vững tới hiện tại, và minh mong ngày mai, ngày kia và trong những năm tháng cuộc đời sau này mình luôn luôn là một phiên bản tốt hơn của ngày hôm qua. 
            
            Cảm ơn bản thân đã không bỏ cuộc, cảm ơn Bangtan đã luôn ở bên tôi trong những năm tháng tôi đẩy bản thân xuống vực thẳm không người!
Yanıtla