[ĐM - HOÀN] NGHE HƯƠNG - TẨU...

By tieuyeutinh021001

34.2K 1.7K 201

Truyện: NGHE HƯƠNG 《闻香》 Hán việt: Văn Hương Tác giả: Tẩu Trách Lộ Giới thiệu một câu ngắn gọn: Tình yêu của... More

Văn án
Chương 2: Người đồng cảnh ngộ
Chương 3: Người cũng như tên
Chương 4: Cây vạn tuế ra hoa
Chương 5: Lý do chính đáng
Chương 6: Quan hệ bạn học
Chương 7: Hoa hồng Misaki
Chương 8: Làm hài lòng người khác
Chương 9: Quan hệ người trưởng thành
Chương 10: Giả câm vờ điếc
Chương 11: Trong ngoài không đồng nhất
Chương 12: Mê ca mê muội
Chương 13: Vé vào cửa hoa hồng
Chương 14: Quý nhân bận rộn
Chương 15: Nhân nhượng không nói gì
Chương 16: Tất cả mạnh khỏe
Chương 17: Bình an vui vẻ
Chương 18: Yêu sớm vãn luyến
Chương 19: Dưỡng lão tuổi ba mươi
Chương 20: Linh hồn cùng thuộc về
Chương 21: Hoa hoè hoa sói
Chương 22: Ba chương nhập v
Chương 23: Cái gọi là đúng mực
Chương 24: Nhất kiến như cố
Chương 25: Các loại quá khứ
Chương 26: Nguy cơ tuổi tác
Chương 27: Năm tháng đồng hành
Chương 28: Trả lễ
Chương 29: Người đã mất rồi
Chương 30: Định nghĩa sinh tử
Chương 31: Phù hợp hoàn mỹ
Chương 33: Hoa hồng trân ái
Chương 34: Khốc ca dính người
Chương 32: Bọt nước đảo biệt lập
Chương 36: Lại hôn cái nữa
Chương 35: Hôn đi vất vả
Chương 37: Quá khứ đã qua
Chương 38: Thay lời quan tâm
Chương 39: Yên vụ trừng phạt
Chương 40: Phụ trách quãng đời còn lại
Chương 41: Nếu có sẽ cho
Chương 42: Kết thúc chương
Chương 43: PN Thói quen xấu

Chương 1: Hoa hồng lụa

2.1K 61 3
By tieuyeutinh021001

Chương 1: Hoa hồng lụa

Mùi thuốc khử trùng tràn ngập căn phòng, trước mắt một mảnh trắng xóa đâm nhói mắt Tiêu Thầm, mặc dù đã nằm viện hai ngày, nhưng anh vẫn rất chán ghét nơi đây, những bức tường trắng như tuyết như vô số kim tiêm trắng sáng xuyên qua đáy mắt, làm hao mòn thần trí anh.

Tiêu Thầm nhắm mắt lại, cánh tay bị bọc nẹp khó khăn trở mình, muốn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Y tá cầm giấy khám bệnh bước vào phòng, thấy động tĩnh của anh, vội vàng hô: "Ôi chao, Tiêu tiên sinh cẩn thận chút, cái kẹp này hôm qua mới được quấn lên đấy."

Tiêu Thầm thấp giọng ừ nói, "Tôi sẽ quay người lại."

Giọng anh trầm thấp, y tá không nghe rõ nên tiến tới gần hỏi: "Anh ở phòng buồn chán nên muốn ra ngoài đi dạo sao?" Rồi đỡ lấy cánh tay không bị thương của Tiêu Thầm, "Tôi dìu anh ra ngoài đi dạo nhé? "

Y tá này rất nhiệt tình, nói thật, mỗi cô y tá đến phòng bệnh của Tiêu Thầm đều rất nhiệt tình, không vì nguyên nhân khác, bởi Tiêu Thầm là người có vẻ ngoài rất ưa nhìn.

Ngày thường bận rộn công việc nên dễ lôi thôi lếch thếch, râu mép mấy ngày không cạo là điều thường xảy ra, người quen biết anh đều không quá quan tâm đến vẻ bề ngoài ấy.

Lần này bị ốm phải nhập viện, sắc mặt tái nhợt, đường nét trên khuôn mặt đặc biệt lập thể, cả người ốm yếu, có điểm giống bệnh khí thiếu niên.

Tiêu Thầm trông có vẻ còn trẻ, kỳ thực đã ba mươi hai.

Anh rút cánh tay khỏi tay y tá, khóe môi lộ ra ý cười như có như không: "Tôi đau tay, chân vẫn cử động được."

Một bà cụ cùng phòng trêu ghẹo: "Bị thương tay thì cũng phải dìu nha, Tiểu Lưu của chúng ta hiếm khi nhiệt tình như vậy, Tiểu Thầm cậu sao có thể từ chối?"

Đều nghe hiểu bà cụ đang cố ý nói giỡn, bà khôn khéo, nằm viện hơn nửa tháng, biết rõ các y tá ở đây, làm sao không nhìn ra tâm tư của cô gái nhỏ.

Cô y tá đỏ mặt, đề cao tính chuyên nghiệp, lễ phép và thân thiết hỏi Tiêu Thầm có cần giúp anh điều chỉnh góc độ giường không.

Tiêu Thầm lắc đầu: "Cảm ơn, như bây giờ là được."

Y tá bước vào thoáng chốc liền đi ra, bà cụ cười híp mắt nói chuyện phiếm: "Tiểu Thầm à, bà lắm miệng hỏi thăm một câu, cậu năm nay bao nhiêu tuổi, có đối tượng chưa?"

Bà cụ sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần rất tốt, mấy ngày nay không ít lần cùng anh tán gẫu, Tiêu Thầm ít nói, cũng không thích nghe người khác liên tục cằn nhằn, nhưng ngượng ngùng chẳng dám ném mặt mũi bà cụ xuống.

"Ba mươi hai ạ." Anh trả lời.

Bà cụ hơi ngạc nhiên: "Ba mươi hả? Vậy cậu có gia đình rồi phải không?"

Tiêu Thầm im lặng chốc lát, tự hỏi nên trả lời sao cho chính xác, đáp án nào mới phù hợp với tình hình hiện tại của mình.

Lát sau, anh đáp: "Cháu vừa ly hôn, cách đây không lâu."

"Ly hôn?" Bà cụ mở to hai mắt, không biết kinh ngạc Tiêu Thầm trông nhỏ tuổi kỳ thực hơn ba mươi, hay ngạc nhiên người đàn ông này tuổi còn trẻ đã ly hôn.

Suy nghĩ của bà cụ xoay chuyển nhanh chóng, lập tức nói: "Nếu đã ly hôn nghĩa là còn độc thân rồi! Tìm đối tượng khác là được, bà nghĩ Tiểu Lưu của chúng ta rất tốt, cô bé lớn lên xinh đẹp, còn biết chăm sóc người khác. "

Tiêu Thầm muốn cười, biểu tình trên mặt lại nhàn nhạt, lời nói ra có thể nghẹn chết người: "Bà giới thiệu cho cháu người từng ly hôn nha?"

Câu nói đầu tiên đủ ngăn chặn câu chuyện của bà.

Cố tình lúc này họa đơn vô chí*, một người phụ nữ mặc váy đỏ từ cửa phòng bước vào, mỉm cười: "Muốn giới thiệu người đã ly hôn, đây không phải gây họa cho cô gái nhà người ta sao, thưa bà."

*Liên tục gặp khó khăn

Hạng Lâm vốn đang mỉm cười, nhưng bắt gặp chiếc kẹp băng quấn quanh cánh tay anh, nụ cười liền cứng đờ trên mặt.

"Chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt Hạng Lâm trở nên nghiêm túc, tới bên giường bệnh, "Em nghĩ anh chỉ bị đụng nhẹ thôi, sao lại phải kẹp băng?

"Gãy xương nhẹ." Tiêu Thầm nói.

Anh là kiến ​​trúc sư, cách đây hai ngày anh đến công trường xem xét thì bị một tấm ván rơi từ trên lầu xuống đập trúng, không nhẹ không nặng, tay chỉ bị gãy xương.

Cũng may không nghiêm trọng, chưa va phải chỗ yếu hại.

Hạng Lâm tức giận đùng đùng lấy một quả quýt từ túi mua sắm, giọng ồm ồm: "Các nhân viên an ninh ở hiện trường ăn cơm trắng sao? Loại mầm họa này cũng không biết sắp xếp kiểm tra?"

Cô sơn móng tay đỏ cùng màu với chiếc váy dài khiến mu bàn tay càng trở nên trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng bóc vỏ quýt, đưa lên miệng Tiêu Thầm.

Tiêu Thầm tay cầm lấy múi quýt, nhét vào miệng mình.

Hạng Lâm liếc nhìn anh, ý cười trong mắt ẩn chứa một vài cảm xúc khó giải thích: "Ly hôn xong liền bắt đầu tránh hiềm nghi."

Quýt chua đến nỗi Tiêu Thầm phải nheo mắt, miễn cưỡng nuốt vào, anh nói: "Trước khi ly hôn, chưa bao giờ thấy em ân cần với anh như vậy."

Hạng Lâm bật cười, lần này cô thật sự nở nụ cười, một hơi nhét múi quýt còn lại vào miệng, không lưu lại miếng nào cho Tiêu Thầm.

"Em ngược lại muốn chăm sóc anh, chỉ sợ dán mông lạnh*."

*Trong câu 'mặt nóng dán mông lạnh': ý chỉ mình nhiệt tình nhưng người ta lại tỏ ra lạnh nhạt

Tốt xấu gì cũng là thiên kim con nhà giàu, nhưng xưa nay Hạng Lâm chưa bao giờ giữ mồm giữ miệng, có chuyện nói thẳng, chẳng giống các tiểu thư khuê tú khác, giữ gìn thể diện.

"Mấy ngày nay công ty bận rộn, anh lại bị gãy tay, đồ của em trước để chỗ anh, vài ngày sau em tới thu dọn." Hạng Lâm biết vừa rồi Tiêu Thầm bị miếng quýt làm cho chua loét, liền đưa anh một trái đào mật.

Tiêu Thầm nói: "Không vội, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy."

Nhà cửa do Tiêu Thầm mua, tuy rằng Hạng Lâm không thiếu tiền, lúc trước hai người kết hôn, anh vẫn ghi tên cô vào sổ nhà.

Hiện tại ly hôn, cô cái gì cũng không cần, chỉ muốn lấy những thứ của mình.

Cô kết hôn với Tiêu Thầm hai năm, thẳng đến khi thực sự chia tay, cô mới phát hiện ra những thứ thực sự thuộc về mình đều là cái mà cô mang theo thuở ban đầu.

Cô biết hai năm qua chỉ là hư vô, tự lừa mình dối người nhưng chưa bao giờ hối hận.

Mỗi bước đi trong đời đều không làm cô ân hận, bước ra ngoài tức là bước ra ngoài, cảnh vật đã qua vĩnh viễn không cần hoài niệm, cũng chả cần phải lưu luyến, chỉ cần đọng lại thành hồi ức dưới đáy lòng là đủ.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng bà cụ cũng có cơ hội xen vào.

"Cô là của Tiểu Thầm——"

Hạng Lâm lòng nghĩ bà cụ này thật nhiều chuyện, nhưng trên miệng lại nhếch nụ cười quyến rũ nhất, đáp: "Vợ cũ."

"Bà ơi, cháu khuyên bà nha, đừng tùy tiện giới thiệu bất cứ ai với lão Tiêu của chúng ta." Cô cắt quả đào đã gọt vỏ thành từng miếng nhỏ rồi bỏ vào bát hoa quả, xiên hai cây tăm lên trên đưa cho Tiêu Thầm. "Lão Tiêu không thích cô gái nhỏ đâu ạ."

Tiêu Thầm liếc nhìn cô.

Hạng Lâm bỏ miếng đào vào miệng, cười đến khóe mắt cong cong: "Sao, em nói thật không được à, em thay những cô gái coi trọng anh suy nghĩ chút, chứ đừng như em, rơi vào liền chẳng thể thoát ra."

Tiêu Thầm không nói nên lời, yên lặng nhai đào mật.

Thịt đào mềm mịn mọng nước, ngọt lìm lịm.

"Bất quá anh khoan hãy nói gì." Hạng Lâm bỗng nhiên bảo, "Em cảm thấy những năm này ngày càng ít các cô gái vây quanh anh, nhớ năm đó thời đại học biết bao nữ sinh theo đuổi, tan học cửa phòng tất cả đều là các đàn em khóa dưới."

Cô khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, hẳn đang nghĩ đến thanh xuân của mình, khóe mắt mặc dù lưu dấu vết năm tháng, ánh mắt lại trong suốt sáng ngời.

Tiêu Thầm lẳng lặng nhìn cô.

Cô rất đẹp, dù là lúc đó hay hiện tại.

Anh đánh giá cao sự tự tin tự nhiên của cô, tuy rằng anh không yêu cô.

Tiêu Thầm đáp lại: "Già rồi."

Hạng Lâm cười nhìn về phía anh: "Ừ, lão xã súc. Nhìn anh bây giờ xem, đâu còn dáng vẻ đẹp trai năm đó, ngay cả cái bóng cũng chả còn."

Hạng Lâm không chỉ một lần ghét bỏ cuộc sống Tiêu Thầm quá khô khan. Công việc kiến ​​trúc sư vô cùng bận rộn, nghe như một nghề nghiệp tử tế ngay thẳng, nhưng do bối cảnh trong phim thần tượng đặt ra thôi, làm nghề này công tác suốt đêm là chuyện thường xảy ra, thời gian hằng ngày bị siết chặt, muốn cuộc sống đẹp đẽ cũng chả có cách.

Huống hồ Tiêu Thầm vốn là người đàn ông cẩu thả.

Anh mệt mỏi dựa vào giường, hạ người xuống: "Anh nằm yên một chỗ, thắt lưng có chút chịu không nổi."

"Em nói này lão Tiêu, sau khi tháo băng nên đi vận động chút, đừng để chưa có tuổi tác liền bệnh này bệnh nọ, thật sự trở thành ông chú đó."

Tiêu Thầm nhắm chặt hai mắt, tối hôm qua cánh tay đau nhức cả đêm không ngủ ngon, giờ nghe Hạng Lâm lẩm bẩm ý thức chậm rãi trở nên mơ hồ.

Mang máng nghe được giọng nói khác, trầm thấp yên tĩnh, là thanh âm của một người đàn ông.

Bên tai có tiếng tạp âm sột soạt xì xào, mùi thơm thoang thoảng bay lên mũi.

Tiêu Thầm mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mi mắt chính là một mảnh ôn nhu hồng phấn.

Như thịt quả đào mật, một màu sắc cực kỳ thoải mái dễ chịu.

"Tiên sinh, anh tỉnh?" Vẫn âm thanh trầm tĩnh kia, bất quá âm điệu có vẻ trong trẻo hơn.

Tiêu Thầm nằm nghiêng trên giường, tay kẹp tấm nẹp dựa vào bên người, tiếng Hạng Lâm lẩm bẩm quanh quẩn bên tai: "Thời gian ngắn như vậy mà đã ngủ thiếp đi rồi sao?"

"Thật ngại quá, tôi làm ồn đến anh." Giọng người này đè thấp rất nhiều, lọt vào tai anh, như chiếc lông vũ lướt nhẹ qua tai.

Tiêu Thầm cảm giác xung quanh mình tản ra luồng hương mát nhàn nhạt, bắt gặp bông hồng trên tủ đầu giường, liền kết luận cỗ mùi thơm ngát kia không phải từ nơi đó phát ra.

Thơm quá đi.

Tiêu Thầm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn nở, trận hương thơm giảo hoạt nhu thuận len lỏi vào, ngấm vào huyết dịch và bên trong thần kinh.

Trước mặt là một bó hoa hồng lớn sắc hồng, tấm thiệp vây trong hương hoa, Tiêu Thầm thoáng nhìn thấy dòng chữ ký tên – Đinh Chiếu Thu.

Anh đang phun tào tại sao Đinh Chiếu Thu lại tặng cho mình một bó hoa như đàn bà vậy, sao lại là hoa hồng, xoay mặt đối diện với người tặng hoa, anh có hơi sửng sốt.

Là một anh chàng tuấn tú đẹp trai, thời điểm nhìn hắn khóe miệng hơi câu lên, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, rực rỡ chói mắt.

Nói chói mắt, bởi ánh mắt Tiêu Thầm đều bị hắn hấp dẫn.

Thất thần ba giây, anh đã khắc sâu tướng mạo của người này trong tâm trí.

Mùi hương hẳn từ trên người anh chàng đẹp trai này tản mát ra, vì khi cậu ta đứng thẳng dậy, Tiêu Thầm rõ ràng cảm giác cỗ hương thơm bay xa khỏi mình, mùi vị tiêu tán rất nhiều.

Hắn trông còn rất trẻ, tóc cạo ngắn ngủn, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đuôi mắt phải có vết sẹo ngắn, bên trong cảm giác nhẹ nhàng còn xen chút bĩ khí*. Khi cười, khóe mắt cong xuống tạo thành độ cong đẹp mắt, vết sẹo đâu còn rõ ràng nữa.

*hơi thở lưu manh, côn đồ

Chàng điển trai mặc áo phông thể thao với chiếc quần lao động nhạt màu, trông như sinh viên đại học, mặt mày thành thục, lại chẳng mang chút hơi thở trẻ con khiến Tiêu Thầm chẳng thể đoán được tuổi thật của hắn.

"Xin lỗi, tôi đánh thức anh sao?" Dư Anh có chút xấu hổ, "Động tĩnh của tôi lớn quá.".

Đôi môi mỏng, thời điểm thu ý cười, nhìn hơi lạnh lùng.

"Không đâu." Cổ họng Tiêu Thầm khàn khàn, anh vừa mới ghét bỏ hoa hồng mềm mại, giờ lại chủ động hỏi thăm: "Hoa này thật đẹp, là loại hoa gì vậy?"

Ánh mắt Hạng Lâm bất giác chuyển về phía anh.

Dư Anh nhợt nhạt nở nụ cười, độ cong nơi khóe mắt nhỏ dần, hắn nói: "Hoa hồng lụa*."

*Gốc là: 荔枝玫瑰 (Lychee rose) không biết viết hoa hồng lụa đúng không nữa, tại mình search không ra ý.

---
YAN: Bắt đầu cuộc hành trình đào hố mới
ヾ(^-^)ノ

Hoa hồng lụa

Continue Reading

You'll Also Like

6.8K 331 147
Sau khi xem phim tui quyết định đu theo :)))) tui không yêu cầu cao ở phần chuyển thể nên cảm thấy chất lượng phim khá ổn, màu sắc, bối cảnh cũng châ...
5.5K 584 8
Xin chào mọi người. Mình là thha, đây là lần đầu mình viết truyện nên có nhiều thiếu soát, mong mọi người góp ý để tớ ngày càn hoàn thiện hơn và ủng...
283K 7.8K 40
Tuyển tập truyện dâm thô tục và ngọt ngào.
7.7K 467 6
Truyện này chứa yếu tố 18+ ,cân nhắc trước khi đọc .Đây là lần đầu tui vt kiểu fic như vậy🔞