[Edit|Bác Chiến] Thôi Miên

By iimyour_joy

8K 584 119

Author: Thành Công Cũng Chỉ Là Nhất Thời Editor: Jin (Minh Nguyệt Độc Thư) Couple: Vương Nhất Bác x Tiêu Chiế... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 10

Chương 9

104 8 1
By iimyour_joy

Một người trưởng thành khi đã trải qua thăng trầm cuộc đời sẽ luôn suy nghĩ cẩn thận thiệt hơn trước sau, sau đó sẽ đưa ra lựa chọn ổn thỏa nhất.

Có lẽ anh sẽ khéo léo tìm cách đẩy thế khó sang cho Vương Nhất Bác, sau đó quan hệ của hai người cũng có thể chấm dứt được, cuối cùng sẽ trở về quỹ đạo ban đầu. Sau nhiều năm gặp lại, sẽ chỉ đơn giản gật đầu hỏi thăm, vẫn cứ sống tốt phần mình là được.

​Nhưng anh lại không có lấy một phút do dự nào, cho dù bốc đồng cũng sẽ không hối hận.

Anh muốn gặp Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng muốn gặp anh.

​Không gì ý nghĩa hơn việc này.

​Chuyến bay bị hoãn tầm nửa tiếng, lúc đến được sân vận động thì cuộc thi đã bước sang hiệp hai.

​Tiêu Chiến không vào sâu trong sân vận động, màn hình lớn bên ngoài đang phát sóng tin tức của trận đấu rất náo nhiệt, màn hình được phân thành hai nửa, một bên là toàn cảnh đua xe, một phần là bảng phân cảnh.

Anh không rành về mấy quy tắc của ARRC[1] cho lắm, thậm chí ngay cả việc giải thích đầy đủ ý nghĩa cái tên ARRC cũng mù tịt, Lĩnh vực xe motor này, ngoại trừ Vương Nhất Bác thì xung quanh anh không có nổi người thứ hai nào biết về nó.
[1]ARRC: Asia Road Racing Championship - Giải đua xe mô tô Châu Á.

​Nhưng bên trong mỗi người đàn ông đều chứa đầy nhiệt huyết.

​Cho dù xem không hiểu gì cả, thì tốc độ cực nhanh của các tay đua cộng tới tiếng gầm rú của động cơ hòa trong tiếng reo hò của khán giả cũng dễ khơi dậy sự căng thẳng trong lòng người xem.

​Anh có thể dễ dàng cảm nhận được bầu không khí cộng hưởng ấy.

Đến khi tay đua số 85 dẫn đầu chặng cuối, cổ động viên trong hay ngoài màn hình đều reo hò kịch liệt, bầu không khí vô cùng sôi động, nếu như trong lòng không tự nhắc nhở bản thân là người nổi tiếng, Tiêu Chiến cũng muốn cùng hò reo vui vẻ cùng với tất cả mọi người.

Anh lấy điện thoại di động ra chụp lại rất nhiều hình cậu bé có vẻ mặt lạnh lùng đang ôm mũ bảo hiểm, trên môi lộ ra nụ cười vui vẻ như hai dấu ngoặc đứng giữa màn hình, sau đó có một vài cô gái bị khuôn mặt của anh thu hút, còn chỉ trỏ xì xầm gì đó về anh.

Tiêu Chiến chọn ra vài tấm đẹp nhất gửi qua Wechat cho Vương Nhất Bác, rồi anh mỉm cười từ chối hai cô gái vừa chạy lại xin được add Wechat với anh, sau đó anh đi sang một chỗ khác.

​Trong lòng cũng không thấy thất vọng gì cả.

Từ lúc anh tách ra hoạt động một mình, nhiều khi cũng không bịt mặt mà vẫn ra đường bình thường. Dù sao đa phần mọi người sẽ chú ý đến anh vì bị gương mặt của anh hấp dẫn, giống như hai cô gái xin được add Wechat ban nãy.

​Công ty quản lý thì nhỏ, nhóm nhạc cũng không nổi tiếng. Cũng không được bao nhiêu người nhớ ra anh là ai. Bởi vậy mà cố gắng ăn mặc kín bưng xen lẫn vào trong đám đông này thì cũng có hơi kỳ quặc.

​Vương Nhất Bác chưa trả lời tin nhắn, chắc là đang trả lời phỏng vấn sau trận đấu. ARRC là cuộc đua có giá trị tương đối lớn, chỉ là đại đa số mọi người lâu rồi đã không tiếp xúc với môn thể thao này nên vẫn cần cập nhật nhiều thông tin hơn.

​Tiêu Chiến buồn bực ngán ngẩm, kéo thấp mũi ngồi trên bậc thang ngoài sân vận động, cúi đầu lướt xem mấy tấm ảnh vừa chụp, ngón tay trên màn ảnh nhẹ nhàng vuốt ve, càng ngắm lại càng thấy mê mẩn, dáng vẻ của người này cực kỳ đẹp mắt, ngũ quan hoàn hảo, thiếu hoặc thừa một chút đều sẽ không ra được vẻ đẹp này.

​"Anh Chiến." Có người bước lên bậc thang, che đi ánh nắng.

​Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn lên, cậu nhóc lạnh lùng kia đang mỉm cười với mình, đôi mắt cong cong lên rất dễ thương, cậu kéo anh đứng lên, vừa đi vừa thúc giục: "Nhanh nhanh nhanh, tụi mình đi thôi."

Đến khi Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo lên taxi thì anh vẫn mông lung không hiểu gì cả.

​Tiêu Chiến: "Xe của em đâu?"

​Vương Nhất Bác: "Trợ lý lái rồi."

​Tiêu Chiến: "Cúp giải thưởng của em đâu?"

​Vương Nhất Bác: "Em xếp thứ hai á."

​Tiêu Chiến: "Em không ghi hình phỏng vấn sau trận đấu hả? Sao nhanh vậy đã xong rồi?"

​Vương Nhất Bác: "À, em trốn đi đó."

​Tiêu Chiến hơi giật mình nhìn cậu. Đối với một ngôi sao mà nói, chỉ cần một tin tức tích cực lên sóng là có thể thu hút truy cập cho lưu lượng, đặc biệt là những tin tức đưa rõ danh tính cũng như con người của ngôi sao, miêu tả được thành công đã gặt được lại càng hiếm có cơ hội.

Đối với Vương Nhất Bác đam mê motor đến như vậy, khi bị hỏi phải chọn giữa bạn gái hay xe motor, cậu cũng không chần chừ mà lựa chọn motor. Thế mà sau một trận thi đấu motor quan trọng, thu được thành tích rất cao nhưng lại không chịu tiếp nhận phỏng vấn.

​"Em thấy ảnh anh chụp rồi, không muốn để anh phải chờ lâu. Cho dù anh đến muộn." Vương Nhất Bác nói xong còn có phần oán trách, nhưng nét cười trên mặt cậu nhóc này này lại không hề mất đi.

Chỉ trong tích tắc, Tiêu Chiến nghe được tiếng lòng mình đang nở hoa.

​Anh quay đầu đi chỗ khác, hai tai không tự chủ nóng hết cả lên, còn vội vàng đứng thẳng lên, trông như đang che giấu gì đó.

​Vương Nhất Bác không phát hiện ra mấy điểm này, còn lèo nhèo với anh mấy câu, một cậu nhóc 21 22 tuổi, còn dùng giọng điệu mè nheo nói: "Anh nói là em đợi anh, kết quả thì anh lại đến trễ. Em chỉ xếp thứ hai cũng là do thầy Tiêu không chịu đến đúng giờ, báo hại em đến lúc vào trận rồi còn nghi thần nghi quỷ."

​"Lỗi của anh ư?" Cảm động không quá hai phút thì Tiêu Chiến đã hỏi ngược lại Vương Nhất Bác.

​"Lỗi của anh đó." Vương Nhất Bác chắc như đinh đóng cột.

​"Được lắm cún con, em nói đúng rồi." Tiêu Chiến triệt để chịu thua, anh vừa nhìn thấy mặt người này thì rất khó cứng rắn với cậu. Có thể bao dung cho người này nhiều đến mức nào chính bản thân anh cũng không biết nữa.

Hôm đó hai người cùng nhau đi ăn, trợ lý của Vương Nhất Bác đã giúp đặt bàn xong xuôi. Anh nói muốn tạ lỗi với Vương Nhất Bác, phải xin lỗi thành khẩn, muốn cho cậu đổi thử khẩu vị khác, nhưng mà kết quả thì đồ ăn trên bàn đa phần toàn là món cay, Vương Nhất Bác chẳng ăn được bao nhiêu.

Sau đó, đôi bên đều rất bận rộn nhưng mà lại thường xuyên liên lạc hơn trước, mỗi ngày đều sẽ nhắn tin cho nhau rất nhiều, nói chuyện công việc, tâm sự cùng nhau, chào buổi sáng rồi lại chúc ngủ ngon.

​Cứ liên tục tiếp xúc như vậy, Tiêu Chiến phát hiện ra Vương Nhất Bác rất thích báo cáo lịch trình cho anh biết.

​Chụp một tấm hình rồi gửi qua, còn báo rằng hôm nay đang ở đâu làm gì, tâm trạng tốt hay xấu, đi cùng với những ai, hai người cứ vui vẻ trong thế giới riêng của họ.

​Không có gì mà phải kiêng kị với nhau, rất giống một đôi thân mật cùng nhau chia sẻ bất cứ mọi điều trong cuộc sống, dù là gặp chuyện ấm ức hay là vui vẻ đều sẽ chia sẻ hết cho đối phương.

Đôi khi chỉ cần những cuộc trò chuyện đơn giản và nhẹ nhàng như vậy cũng có thể làm cho bao nhiêu mỏi mệt trong công việc của anh tan biến, cũng an ủi anh rất nhiều. Giống như trong lòng đột nhiên có một bến đỗ, khi mệt mỏi có thể neo đậu nghỉ ngơi, không còn gánh nặng cũng chẳng còn áp lực.

​Thật ra thì chuyện này cũng không tốt cho lắm, anh biết rõ, nhưng giống như chất gây nghiện, càng nghiện thì càng khó bỏ.

​Nhưng anh lại đem chút lý trí này nhấn cho chết đuối, không ngừng bị nhấn chìm, còn cảm tính thì chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.

​Ngày 5 tháng 10 lần đó là sinh nhật của anh.

​Cả ngày bôn ba vất vả, đến lúc rảnh rỗi cũng đã hơn bảy giờ tối.

​Trùng hợp sao thì Tuyên Lộ, người thủ vai sư tỷ trong đoàn « Trần tình lệnh » lại có lịch trình ở gần địa điểm anh đang ở, nên đã hẹn đến chúc mừng sinh nhật anh.

​Những người bạn không tới được khác, từ sáng sớm đã nhắn tin chúc mừng sinh nhật qua Wechat.

​Thật ra thì hôm nay anh với Vương Nhất Bác đã thống nhất thời gian địa điểm, kết quả không ngờ cả hai người đều bận tối mắt tối mũi.

​Lúc anh gặp được sư tỷ thì Vương Nhất Bác còn chưa đến, hai người họ nhanh chóng đi đến chỗ Vương Nhất Bác đã đặt bàn trước, cả hai nói chuyện phiếm rồi còn ca hát chung, bầu không khí rất thoải mái.

​Mãi đến hơn tám giờ, Vương Nhất Bác mới mang theo bánh kem mang vào trong phòng. Vừa gặp mặt thì cậu ấy giống như một em bé mà nhõng nhẽo với anh, nói rằng lái xe hơn ba tiếng để đến mà còn gặp kẹt xe, vừa mệt vừa sốt ruột. Sau đó mong chờ được anh an ủi, Tuyên Lộ ở cạnh nghe xong còn phải bật cười.

​Ba người nói cười đủ thứ, lấy bánh cùng với nến sinh nhật ra.

​Lúc Tiêu Chiến nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật thì có hơi bất ngờ, anh vội chỉ vào bong bóng màu xanh trên mặt bánh rồi hỏi Vương Nhất Bác: "Em có biết này là cái gì không?"

​Vương Nhất Bác nhướn mày, không ngờ đến câu hỏi này nên mới hỏi lại anh: "Là gì vậy?"

Bong bóng tỏ tình đó.

​Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt cậu, trong lòng đột nhiên có chút mất mát, vừa vui vẻ lại vừa thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng gạt bỏ hết, cười ha ha đáp: "Ờ, còn kia là hoàng tử bé ha."

​Vương Nhất Bác nhìn hình hoảng tử bé đang trang trí trên cái bánh kem, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên mở miệng nói nhảm: "Anh Chiến đúng là hoàng tử bé, không sai nha."

Tiêu Chiến cười mỉm nhìn chiếc bánh sinh nhật, có vẻ như anh rất thích hình hoàng tử bé.

​Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra rồi gọi: "Nào, anh Chiến ơi, tạo dáng chụp hình nè."

​Còn có Tuyên Lộ ở bên cạnh, Tiêu Chiến sợ chị nhìn ra được điều gì, đành phải nhanh chóng lấy lại cảm xúc, vui vẻ đến chỗ bánh sinh nhật, tạo dáng để Vương Nhất Bác chụp, sau đó ba người lại cùng nhau chụp thêm vài kiểu.

​Vương Nhất Bác giơ điện thoại lên yêu cầu anh đâm thủng qua bong bóng. Tiêu Chiến cũng nghe theo, vừa cười vừa đâm thủng quả bong bóng, tiếng "Bốp" nhẹ nhàng vang lên giống như một giấc mộng vừa vỡ nát.

​Đêm hôm đó, sau nhiều năm lần đầu tiên Tiêu Chiến đổi hình đại diện trên Weibo của mình, đổi thành hình hoàng tử bé và bông hoa hồng của cậu ấy.

​Một người cứ thế ngẩn người nhìn màn hình.

​Anh vừa muốn trở thành hoàng tử bé, lại vừa hi vọng mình chính là bông hồng kia.

—— —— —— —— —— —— —— ——

Tác giả: gg muốn trở thành hoàng tử bé là vì muốn bảo vệ được bông hồng kia.

gg hi vọng mình là bông hồng, bởi vì nó được hoàng tử bé bảo vệ.

gg tưởng rằng đó là bong bóng tỏ tình, nhưng thì ra không phải. dd còn muốn anh đâm thủng bong bóng, giống như đâm thủng một giấc mơ đẹp của riêng anh.

Continue Reading

You'll Also Like

374K 32.8K 89
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...
179K 13.8K 54
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...
34.1K 3.7K 32
fantom phát hiện, dạo gần đây tuyển thủ jiro cứ thích mặc đồ rộng quá mức. nhưng, có cái gì nhô ra dưới lớp áo thì phải... _d . 1k view: 22/4/2024
168K 6.6K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...