(BHTT - Edit) Khiết Phích

By ewind1211

8.9K 582 63

Tác phẩm: Khiết phích Tác giả: Tam Nguyệt Đồ Đằng Thể loại: Đô thị tình duyên, Tình hữu độc chung, Ngược luyế... More

Văn án
Chương 1: Ta nhớ ngươi
Chương 2: Lệ chí
Chương 3: Thường Lâm Nhiễm
Chương 4: Tan học chờ ta
Chương 5: Bệnh dạ dày (thượng)
Chương 6: Bệnh dạ dày (Hạ)
Chương 7: Ngày mai
Chương 8: Bạc hạnh
Chương 9: Ác mộng
Chương 10: Đứa ngốc
Chương 11: Trêu chọc
Chương 12: Bánh gatô
Chương 13: Con mắt
Chương 14: Fan
Chương 15: Hàng nhái
Chương 16: Ngọt
Chương 17: Phác họa
Chương 18: Tương lai
Chương 19: Nhà
Chương 20: Nói dối
Chương 21: Thật giống
Chương 22: Một lời thành sấm
Chương 23: Giao thừa
Chương 24: Mất đi
Chương 26: Phòng bị
Chương 27: Ác ma ở nhân gian
Chương 28: Lập dị
Chương 29: Du Khinh Hàn
Chương 30: Ta sợ nàng
Chương 31: Chấn động
Chương 32: Linh cảm
Chương 33: Ta muốn đi ra
Chương 34: Cai Nghiện
Chương 35: Mấu chốt
Chương 36: Tương phùng
Chương 37: Bệnh viện

Chương 25: Cầu về cầu, đường về đường

185 10 0
By ewind1211

Vốn là muốn chúc mừng Tiêu Đồng từ trại tạm giam đi ra, không nghĩ tới bị làm mất mặt, Du Khinh Hàn tâm tình phiền muộn, dọc theo đường đi lái xe nhanh chóng, đấm đá lung tung trở về Du gia, nhìn cái gì đều không hợp mắt. Vừa vặn đi tới chỗ người làm vườn đang tưới nước, không cẩn thận tưới một chút lên trên giày Du Khinh Hàn. Du Khinh Hàn giơ tay đánh bay ống nước trên tay hắn, tức giận mắng "Ngươi đây là tưới hoa hay tưới ta? Không có mắt sao? Không muốn làm nữa thì cút đi! Cút!"

Vừa vặn Mạc Tịch Nguyên cũng đang ở trong góc hoa viên tu bổ mấy cây hoa hồng nàng trồng. Nghe được Du Khinh Hàn la hét, nhanh chóng thả kéo xuống đi tới, chỉ thấy người làm vườn da ngăm đen mặt biến thành màu đỏ, cúi đầu tùy ý Du Khinh Hàn giáo huấn. Ngày hôm nay không biết là ai chọc tổ tông này, nổi giận lên quả thật không để yên. Liền Mạc Tịch Nguyên nhìn không nổi, nhanh chóng lôi kéo Du Khinh Hàn "Tiểu Hàn được rồi, này lại là làm sao? Vô duyên vô cớ tức giận lên như vậy?"

"Ta giáo huấn hạ nhân nhà ta, không cần ngươi quan tâm." Du Khinh Hàn hiện tại đang nổi nóng, không để ý Mạc Tịch Nguyên "Quản gia làm việc như thế nào? Thuê người như thế này vào làm việc? Mau nhận tiền lương tháng này rồi cút, đừng ở trước mặt ta qua lại đến phiền lòng!"

Nàng nói tới càng ngày càng quá đáng, Mạc Tịch Nguyên cũng xệ mặt xuống, lạnh lùng nói "Này là thời đại nào, triều Thanh đều vong bao nhiêu năm? Còn có cái gì hạ nhân? Nhân gia chỉ là nhận của nhà ngươi một phần tiền lương, hắn làm công việc của hắn, là chính ngươi va chạm ống nước, ngươi ngược lại trách người khác? Cõi đời này chưa có từng có đạo lí ai là người trên ai là hạ nhân, Tiểu Hàn, ta nhớ ngươi lúc trước không phải là người như vậy, làm sao những năm ta không ở đây, ngươi trở nên ỷ thế hiếp người như thế?"

Mẹ Mạc Tịch Nguyên trước kia là xuất thân nghèo khổ, từ nhỏ đã dạy Mạc Tịch Nguyên là mọi người đều bình đẳng. Mạc Tịch Nguyên được mẫu thân giáo dục sâu sắc, không ưa nhất là có người đem người khác chia làm ba bảy loại, huống hồ người kia là Du Khinh Hàn cùng nàng chơi đùa từ nhỏ đến lớn. Nàng thật sự tức giận, khóe miệng nghiêm túc mím lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Du Khinh Hàn, một lời đều không nói.

Du Khinh Hàn không nghĩ tới hành động vô tâm vô phế của mình, dĩ nhiên trêu đến Mạc Tịch Nguyên thật sự nổi giận, hung hăng kiêu ngạo đối với người làm vườn nhất thời hạ xuống, cúi đầu rụt cổ đứng trước mặt Mạc Tịch Nguyên mặc nàng giáo huấn, cũng không dám thở mạnh một chút. Người làm vườn bị Du Khinh Hàn đe dọa một lần, lại bị Mạc Tịch Nguyên dọa thêm lần nữa, đi không được ở lại cũng không xong, thấp thỏm đứng, mùa đông lạnh lẽo ba người đứng trong vườn hoa, một người cũng không nhúc nhích, bầu không khí cực kỳ quỷ dị.

Chờ Mạc Tịch Nguyên mắng xong rồi, thật lâu không tiếp tục nói nữa, Du Khinh Hàn mới thăm dò kéo kéo tay áo của nàng, hướng về bên người nàng di chuyển một bước, nhỏ giọng nhận sai "Tịch Nguyên, ngươi đừng nóng giận, ta biết mình sai rồi." nói xong mí mắt lặng lẽ giơ lên một chút, quan sát phản ứng Mạc Tịch Nguyên.

Lúc này trên mặt Mạc Tịch Nguyên mới hòa hoãn một chút, hừ lạnh nói "Ngươi nơi nào sai, ngươi là thiên kim Du gia, là người phía trên chúng ta đều là hạ nhân, không dám chỉ trích lỗi lầm của ngươi."

"Tịch Nguyên..." Du Khinh Hàn vẻ mặt đau khổ xin khoan dung "Ngươi đừng như vậy, ta thật sự sai rồi, ta sau này cũng không dám nữa, ta nói xin lỗi với ngươi còn không được sao?"

"Ngươi là nên xin lỗi ta sao?" Mạc Tịch Nguyên mặt lạnh liếc nàng một chút.

"Đúng đúng đúng, ta nên xin lỗi Viên Đinh đại ca." Du Khinh Hàn không nói hai lời hướng người làm vườn chấp tay lại "Xin lỗi Viên Đinh đại ca, Viên Đinh đại ca cực khổ rồi, ta mới vừa rồi nói lời quá đáng, xin ngươi tha thứ cho."

"Đừng, đừng... Nhị tiểu thư, ta đây không dám nhận, là ta tưới nước vào trên người ngài, ngài tức giận là đúng, như hiện tại thì không được..." người làm vườn lo sợ mặt mày tái mét, lùi về sau vài bước. Giỡn sao, hắn làm phiền Du Khinh Hàn, biết rõ bản thân mình ăn bát cơm Du gia liền khó giữ được, Du gia đãi ngộ không tệ, hắn còn muốn tiếp tục làm mấy năm nữa.

Mạc Tịch Nguyên đối với người làm vườn mỉm cười "Vị tiên sinh này, vừa nãy là Tiểu Hàn không đúng, ngài đừng tính toán cùng nàng, ta thay nàng xin lỗi ngài. Ngài bận bịu thì đi trước, đừng chậm trễ công việc."

"Ai, ai! Cảm ơn Mạc tiểu thư." Người làm vườn như gặp được đại xá, nhanh chóng tìm công cụ của bản thân trốn khỏi chỗ thị phi này, vừa đi vừa suy nghĩ, Mạc tiểu thư đến cùng là lai lịch gì? Nhìn rất hiền hòa, không nghĩ tới nổi giận lên thậm thí ngay cả nhị tiểu thư Du gia cũng phải đè ép. Chậc chậc, thật sự là không đơn giản.

Người làm vườn bỏ của chạy lấy người, Du Khinh Hàn trốn không được, không chỉ có trốn không được, nàng còn phải dụ dỗ Mạc Tịch Nguyên tốt tốt, đem nàng hống cao hứng, ai bảo chính mình đặt nàng ở trên đầu trái tim.

Mạc Tịch Nguyên không thèm nhìn Du Khinh Hàn, xoay người đi trở về, Du Khinh Hàn từng bước rập khuôn đi theo, dọc theo đường đi cũng không nói lời nào. Mãi đến tận trở lại hoa viên nhà, Mạc Tịch Nguyên ngồi xuống trước khay trà, Du Khinh Hàn tựa bạn nhỏ ở vườn trẻ mắc sai lầm, hai tay nắm lại một chỗ, nhăn nhó đứng cúi đầu, chờ đợi Mạc Tịch Nguyên xử lí.

Mạc Tịch Nguyên chậm rãi rót cho mình chén trà, môi lướt qua miệng chén, nhẹ nhàng nhấp một miếng, đặt chén trà xuống, nhìn Du Khinh Hàn dáng vẻ như bảo bảo ngoan ngoãn, rốt cuộc nhịn không được, xì xì cười ra tiếng. Biết bản thân nên tức giận, lại ho khan hai tiếng giả làm vẻ mặt nghiêm túc, hướng đến người đang bĩu môi đối diện, lạnh lùng nói "Ngồi đi."

Nở nụ cười, đại diện không tức giận, Du Khinh Hàn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đem cái ghế đến cạnh Mạc Tịch Nguyên, ngồi xuống sát bên, cợt nhả nắm vai nàng "Tịch Nguyên, ngươi hết tức giận rồi?"

"Đương nhiên tức giận, Tiểu Hàn, ngươi không nên xem thường người khác như vậy."

"Được rồi Tịch Nguyên, ta biết sai rồi, sau này không lại tiếp tục sai phạm, ngày hôm nay là tình huống đặc biệt." Du Khinh Hàn lầm bầm "Ai biểu tiểu tử kia xui xẻo, vừa vặn gặp ta đang tức giận..."

"Ngươi nói cái gì?"

"Không có cái gì! Ta là nói đảm bao sau này thay đổi!" Du Khinh Hàn ngồi thẳng người, một mặt nghiêm túc bảo đảm cùng Mạc Tịch Nguyên, còn kém tại chỗ cúi chào nàng.

Mạc Tịch Nguyên nhìn nàng thái độ chân thành nhận sai, tức giận lúc này mới tiêu tan, đổ chút trà nóng đặt trong lòng bàn tay lạnh lẽo của Du Khinh Hàn, mới nói "Nói cho ta một chút đi."

"Nói cái gì?" Du Khinh Hàn uống trà, nói như không có chuyện gì xảy ra.

"Còn muốn giấu ta? Từ nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, ngươi cái gì ta không biết? Nói mau, ngày hôm nay làm sao? Ai đắc tội ngươi? Tính tình lớn như vậy."

Không đề cập tới cũng còn tốt, Du Khinh Hàn phiền muộn nhấc lên, nâng chén trà cúi đầu ủ rũ "Ta thất tình."

"Ngươi nói cái gì?" Mạc Tịch Nguyên như nghe được tin tức kinh thiên động địa gì, trợn tròn hai mắt "Ngươi nói chuyện yêu đương? Ta làm sao không biết? Nói mau, là con trai nhà ai? Cao bao nhiêu? Lớn lên có đẹp trai hay không? Tiểu Hàn, ngươi thật không có suy nghĩ, chuyện yêu đương lớn như vậy, lại giấu giếm ta thật lâu."

Du Khinh Hàn nhìn Mạc Tịch Nguyên một mặt tràn đầy phấn khởi, có chút bất đắc dĩ.

Việc nàng là đồng tính luyến ái, nàng dám nói cho toàn thế giới, nhưng chỉ có không dám nói cho Mạc Tịch Nguyên. Nàng sợ Mạc Tịch Nguyên ghét bỏ nàng, chán ghét nàng, chỉ biết từng chút từng chút thăm dò, từng chút từng chút tiếp cận Mạc Tịch Nguyên. Tìm cơ hội thích hợp, đem người này cuốn lại, trước hết để nàng tiếp thu xu hướng tính dục của chính mình, lại làm cho nàng tiếp thu mình.

Con ngươi Du Khinh Hàn đảo một vòng, hiện tại không phải là cơ hội tốt sao?

Thế là nàng đặt chén trà xuống, mày nhíu lên, làm ra vẻ mặt ẩn nhẫn đau thương. Đại khái Tiêu Đồng kiên quyết rời đi, đối với nàng cũng có chút đả kích, nàng làm ra vẻ mặt như thế, trong lòng dĩ nhiên thật sự chua xót một trận, hương trà trong miệng cũng biến thành cay đắng không thể tả.

"Không phải nam." Du Khinh Hàn bụm mặt nói "Nàng...người ta yêu, nàng là một nữ tử." Lúc nàng nói lời này, nghiêng đầu nhìn Mạc Tịch Nguyên, bên trong hai con mắt phản chiếu tất cả đều là Mạc Tịch Nguyên, nhưng trong đầu nàng lại chợt lóe lên hình ảnh Tiêu Đồng.

Du Khinh Hàn thầm mắng mình không chuyên tâm, thời khắc trọng yếu như vậy, làm sao còn nhớ tới Tiêu Đồng? Thừa cơ hội này, cho Mạc Tịch Nguyên biết tâm ý của mình mới là chuyện quan trọng, nàng lắc đầu, ý đồ đem Tiêu Đồng từ trong đầu của vẩy ra ngoài.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, nàng thật sự không nghĩ tới Tiêu Đồng nữa. Có lẽ bởi vì nàng hất đầu liền khiến cho vẻ mặt đau khổ lên, dĩ nhiên để Mạc Tịch Nguyên đau lòng lên, đưa tay nắm lấy bờ vai của nàng, đem đầu nàng tựa lên bờ vai của mình.

Du Khinh Hàn mừng thầm, trên mặt không dám biểu lộ, càng ngày càng đau thương lên "Tịch Nguyên, ta chỉ là yêu thích nữ nhân, này thì có làm sao? Ta cũng không có thương tổn ai, bọn họ dựa vào cái gì đối với ta chỉ chỉ trỏ trỏ?"

Lời này nếu nói cho Thường Lâm Nhiễm nghe, chắc phải cười chết tại chỗ. Chỉ chỉ trỏ trỏ? Ai chán sống đối với Du Khinh Hàn chỉ chỉ trỏ trỏ? Chỉ sợ bị Du Khinh Hàn giết chết tại chỗ.

Nhưng là Mạc Tịch Nguyên nghe xong, lại đau lòng lên, Du Khinh Hàn tuy rằng chỉ nhỏ hơn nàng nửa tuổi, nhưng trong lòng nàng, vẫn coi chính mình là chị dâu Du Khinh Hàn. Có câu nói, chị dâu như mẹ, mẹ Du Khinh Hàn lại qua đời sớm, lúc trước Mạc Tịch Nguyên đối với Du Khinh Hàn chăm sóc quen rồi, không nghĩ tới Du Khinh Hàn ở nơi mình không thấy bị người chê trách, tức giận đến viền mắt đều đỏ, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Nàng ôm vai Du Khinh Hàn, âm thanh có chút nghẹn ngào "Nữ sinh kia bởi vì không chịu nổi áp lực bên ngoài nên cùng ngươi chia tay?"

Du Khinh Hàn tựa ở bả vai Mạc Tịch Nguyên, hai tay ôm eo nàng, trong lòng hồi hộp, nơi nào còn có tâm sự trả lời Mạc Tịch Nguyên, chỉ hướng vào hõm vai Mạc Tịch Nguyên dụi dụi.

Động tác này tại Mạc Tịch Nguyên xem ra chính là ngầm thừa nhận, nàng xoa xoa tóc Du Khinh Hàn, không đành lòng lại chạm vào vết sẹo của Du Khinh Hàn, âm thanh không nói ra được chầm chậm khinh nhu "Không sao, Tiểu Hàn, ngươi còn có ca ngươi, còn có ta, những người nhiều chuyện bên ngoài kia, lời họ nói chúng ta không nghe không nhìn là được, không nên vì bọn họ đàm tiếu mà thương tâm."

"Tịch Nguyên, ngươi không cảm thấy ta buồn nôn sao?"

"Cái gì buồn nôn?"

"Ta yêu thích nữ nhân, ta là đồng tính luyến ái."

"Ngươi cũng là người thân của ta." Mạc Tịch Nguyên than thở "Tiểu Hàn, bất luận người ngươi yêu thích là nam nhân hay nữ nhân, người đều là Tiểu Hàn của ta, ta vĩnh viễn cũng sẽ không ghét bỏ ngươi, vĩnh viễn cũng không cảm thấy ngươi buồn nôn."

"Thật sự?"

"Thật sự."

Du Khinh Hàn tăng chút sức mạnh ôm eo Mạc Tịch Nguyên.

Vui sướng trong lòng nàng muốn phá tan lồng ngực trào ra, nàng không thể chờ đợi được nữa muốn nói cùng Mạc Tịch Nguyên, chính mình vẫn luôn chỉ yêu thích có một người là ngươi. Nhưng là câu nói này đã đến bên mép, sắp ra khỏi đầu lưỡi, đi một vòng, rốt cuộc vẫn bị Du Khinh Hàn nuốt xuống.

Nên cho Mạc Tịch Nguyên thêm chút thời gian, tùy tiện nói ra như thế này, nhất định sẽ làm nàng sợ. Chờ một chút đi, nhiều năm như vậy cũng chờ được, Du Khinh Hàn không để ý phải chờ thêm mười ngày hay nửa tháng.

Mạc Tịch Nguyên không biết nội tâm Du Khinh Hàn quay đi quay lại trăm ngàn lần những tâm tư đó, chỉ là đau lòng nàng bên ngoài bị ủy khuất, chỉ có thể trốn ở trong lòng mình nói hết. Ảo não chính mình quá sơ ý, lúc trước thời gian dài như vậy, đều không nhìn ra Du Khinh Hàn yêu thích nữ nhân. Nếu như nhìn ra rồi, coi như không thể làm cho nàng quay đầu, chí ít cũng có thể nói với nàng, làm cho nàng đừng sợ, nói cho nàng, mình vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường của nàng.

Mạc Tịch Nguyên lúc trước ở Anh cũng nhận thức qua một đôi đồng tính, hai nữ hài tử Hoa kiều, tính cách rất rộng rãi. Nhưng là sau đó đột nhiên cắt đứt liên hệ, rất lâu sau đó mới biết, nguyên lai đôi tình nhân này từng người bị phụ mẫu phát hiện, một người bị bắt về nước cưỡng chế tiếp thu trị liệu, người còn lại bị cha mẹ ép buộc tùy tiện gả cha nam nhân Anh quốc, sau đó đôi tình nhân này cùng nhau tự sát. Mạc Tịch Nguyên biết xã hội này đối với đồng tính luyến ái, đặc biệt là nữ đồng tính có bao nhiêu tàn khốc, nàng cũng biết, nếu như ngay cả người nhà đều không ủng hộ, có lẽ Du Khinh Hàn thật sự không còn đường sống.

Chỉ là Mạc Tịch Nguyên quan tâm đến bị loạn lên, quên nghĩ một điểm, tích cách Du Khinh Hàn hung hăng càng quấy như vậy, nơi nào có người dám kì thị nàng?

Thế nhân đại thể chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đừng nói Du Khinh Hàn thích một nữ nhân, nàng chính là yêu một con chó, chỉ sợ cũng có người vỗ tay khen hay cho nàng, than thở tình yêu nàng cảm động thiên địa.

Kì thị có, trào phúng có, chửi rủa có, sỉ nhục cũng có, chỉ có điều, đều là được một người khác gánh chịu mà thôi.

Mạc Tịch Nguyên sờ đầu Du Khinh Hàn, ôn nhu nói "Tiểu Hàn, cô gái kia không hiểu ngươi, chúng ta tìm người khác tốt hơn, nàng không có ngươi, là nàng không có phúc khí."

Du Khinh Hàn ừ một tiếng.

Một đầu khác thành thị, Tiêu Đồng đang làm cơm, đột nhiên hắt hơi một cái.

"Cảm mạo sao?" Cảnh Hành tại cửa phòng bếp thò cái đầu vào dò xét.

"Không có." Tiêu Đồng khịt khịt mũi, tiếp tục lặt rau "Đại khái là có ai sau lưng mắng ta."

"Bằng hữu người không có tới mấy người, ai có thời gian rãnh rỗi, trong tháng giêng còn nghĩ tới ngươi?"

"Bằng hữu không có nhưng người đắc tội không ít, mấy tiền bối trong phòng làm việc, mỗi lần họp đều hận không thể ăn tươi nuốt sống ra, tính cách của ta, nói không chừng lúc nào đắc tội người khác, ai biết được?"

Cảnh Hành không nói lời nào, tựa trên khung cửa nhìn Tiêu Đồng, trong mắt có chút lo lắng.

Tiêu Đồng phát hiện tầm mắt của nàng, ngẩng đầu cùng nàng nhìn nhau "Trên mặt ta có đồ vật?"

"Không có." Cảnh Hành lắc lắc đầu "Ta là muốn nói, ngươi ngược lại bình thường không ra mặt, đắc tội người sợ cái gì, có ta hắn cứ lượn tới đây."

Điểm ấy đúng là nói thật, Tiêu Đồng ở cái gọi là giới thời trang nhiều năm như vậy, đụng tới mấy nhà thiết kế đại thể là mắt cao hơn đầu, một mặt cảm giác mình cao ngạo cao thượng, không cùng thế tục thông đồng làm bậy, một mặt lại hận không thể được người nâng dụ dỗ, mỗi người đều mang danh hiệu "Cao cấp", mỗi người đều là "Thiên tài quái gỡ." Nếu không có Cảnh Hành thay Tiêu Đồng đọ sức, Tiêu Đồng tám phần mười bị những người này ăn đến xương cốt không chừa.

Nhớ tới những năm này Cảnh Hành thay mình làm việc, Tiêu Đồng nhất thời cảm động, hai chữ cảm ơn đến bên miệng, bị Cảnh Hành ngừng lại "Cảm ơn liền không cần phải nói, chúng ta đây là bao nhiêu năm giao tình, không cần cảm ơn cái gì, ngươi hôm nay tốt tốt làm cho ta vài món, để ta may mắn nếm thử tay nghề của ngươi, ta liền thỏa mãn."

Tiêu Đồng bên mép cong cong, biến thành một cái mỉm cười "Ngươi yên tâm, đêm nay tuyệt đối để ngươi chịu không nổi."

Cảnh Hành dự đoán một trận, vuốt cằm cau mày "Ta thế nào cảm giác ngươi đang mắng ta đây."

Tiêu Đồng híp mắt cười ha ha lên.

Cảnh Hành cũng cười theo, nhưng trong lòng một trận lo lắng.

Tiêu Đồng biểu hiện quá bình thường, nàng mới vừa trải qua một lần đả kích, vào lúc này lại như cái người không liên quan, ngược lại không bình thường. Cảnh Hành muốn hỏi một chút liên quan tới Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng có hay không nghĩ thông suốt rồi, không lại chấp nhất nữa. Nhưng nàng sợ làm Tiêu Đồng nổi lên thương tâm, nhiều lần đều không mở miệng được, thêm vào bầu không khí thoải mái như vậy, cũng xác thực không nên đề cập tới chuyện mất hứng, đến cùng cũng không có hỏi.

Tiêu Đồng cùng Du Khinh Hàn, mười mấy năm tình cảm không phải một sớm một chiều có thể thả xuống được. Cảnh Hành biết Tiêu Đồng hiện ở trong lòng không chừng có bao nhiêu khó chịu đây, nhưng nàng giúp không được Tiêu Đồng, việc này chỉ có thể dựa vào Tiêu Đồng tự mình đi ra. Cảnh Hành duy nhất có thể làm, chính là bồi bên người Tiêu Đồng, không cho nàng làm chuyện điên rồ.

Tay nghề Tiêu Đồng thật là khá, tay chân nhanh lẹ làm bốn món ăn cùng một món canh đi ra. Biết Cảnh Hành thích ăn hải sản, lại thích ăn cay, còn cố ý làm cho nàng món cua thêm hương vị cay, vỏ cua bóng loáng mùi thơm phân tán, ngửi thấy liền chảy nước miếng.

Cảnh Hành liền nắm chiếc đũa, trực tiếp gắp con cua cắn một cái, mùi vị cua thơm ngon hòa lẫn chút hương cay, nàng vừa ăn vừa liên tục ảo não "Tiêu Đồng, sớm biết ngươi làm cơm ngon như thế này, ta mỗi ngày đều đến ăn chực! Ngươi tay nghề này, so với đầu bếp khách sạn năm sao gì gì đó đều tốt hơn gấp trăm lần!"

Tiêu Đồng đương nhiên biết lời này là Cảnh Hành khen tặng chính mình, chỉ là nhìn Cảnh Hành ăn, nàng cũng rất vui vẻ. Đem món ăn bưng lên bàn, trước tiên múc cho Cảnh Hành chén canh cho nàng ăn, chính mình đi đem nhà bếp rửa sạch chà xát một lần, lúc này mới rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Chú ý tới bước chân phía sau, quay đầu, chỉ thấy Cảnh Hành cầm một càng cua đứng ngoài cửa phòng bếp, một bên gặm một bên cảm thán "Tiêu Đồng, ngươi ở phòng bếp này, mới làm món ăn xong đã lập tức rửa sạch như thế, ngươi sẽ không phải có bệnh ưa sạch sẽ chứ?"

Tiêu Đồng sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười "Cái gì bệnh ưa sạch sẽ, đừng nói mò."

Nhưng Cảnh Hành liếc mắt nhìn cái tủ chén, đũa đều được phân loại dựa theo màu sắc độ dài đựng trong hộp, chén đĩa so với trong cửa hàng chuyên bán đồ sứ càng chỉnh tề hơn, cái này gọi là không có bệnh ưa sạch sẽ? Cảnh Hành mới không tin.

Trong trí nhớ Cảnh Hành, ấn tượng ban đầu đối với Tiêu Đồng chính là thiên tài thiết kế, sau khi tiếp xúc lâu dài, biết những chuyện kia của nàng cùng Du Khinh Hàn, chỉ thấy nàng quá ngốc quá si. Một mặt đau lòng nàng, một mặt cũng mơ hồ mắng nàng không hăng hái, không khỏi cảm thấy muốn bảo vệ nàng. Bây giờ mới phát hiện Tiêu Đồng có chút nho nhỏ "cổ quái", lại cảm thấy người này càng nhiều hơn mấy phần chân thực, đặc biệt đáng yêu.

Tiêu Đồng không biết nàng có nhiều ý nghĩ như vậy, ngồi ở trước bàn ăn cơm, chỉ còn Cảnh Hành đứng ngây ngốc ở cửa phòng bếp, liền kêu lên "A Hành, ngươi không lại đây món ăn liền nguội."

"Ai! Đến rồi!" Cảnh Hành cười hì hì bước nhanh tới.

Continue Reading

You'll Also Like

1.1M 36.6K 62
WATTYS WINNER When her fiancé ends up in a coma and his secret mistress, Halley, shows up, Mary feels like her world is falling apart. What she does...