[Hi Trừng] Hàng Xóm

By xichengdang

29.4K 2.8K 361

HÀNG XÓM Đồng nhân Ma Đạo Tổ Sư CP: Hi Trừng (Lam Hi Thần x Giang Trừng) Tác giả đồng nhân: 别开枪我真的是个小号 (Biệt... More

Chương 01
Chương 02
Chương 03
Chương 04
Chương 05
Chương 07
Chương 08
Chương 09
Chương 10
Chương 11
Chương 12

Chương 06

2.2K 263 25
By xichengdang

CP chủ Hi Trừng, CP phó Vong Tiện.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Chú ý: Nguyên tác lấy bối cảnh hạ hiện đại AU.

Viết theo hướng thần quái, cẩn thận khi vào xem.

Hàng xóm (Sáu)

Một cái lưỡi đỏ lòm, sắc nhọn như kim châm, thò ra khỏi cuống họng quái vật.

Trong nháy mắt, tim Giang Trừng liền bị nanh vuốt ma quỷ sợ hãi tóm chặt. Cậu tuyệt vọng nhận ra, đây chính là thứ sắp sửa đoạt lấy tính mạng cậu.

Sương đen cuồn cuộn, sôi trào khắp bốn phía, dường như có vô số nanh vuốt ma quỷ hỗn loạn, tùy thời mà chuẩn bị xé xác Giang Trừng đang bị vây trong lồng.

Giang Trừng dùng hết sức bình sinh, vẫn không cách nào lay chuyển sự giam cầm trên người nửa phân, không chỉ thân thể, dường như cả linh hồn cũng bị xiềng xích vô hình vây khốn chặt chẽ.

Đầu óc trống rỗng, trái tim như đang đập loạn, nhưng lại dường như đã hoàn toàn bị đông cứng. Nỗi sợ hãi quá mức, đã đánh mất khả năng cảm giác và suy nghĩ. Giang Trừng trơ mắt nhìn chiếc lưỡi đỏ lòm như kim châm kia tới gần mình, kim chích phía trước dường như còn lóe lên ánh sáng màu đỏ.

Một đám sương đen bò lên cổ Giang Trừng, cảm giác kia giống như mấy ngàn con rết đang nhúc nhích trên yết hầu yếu ớt. Giang Trừng không kiềm được hét lớn, nhưng ngay cả tiếng hét hoảng sợ cũng bị ngăn lại, nỗi sợ hãi bị chặn ở cổ họng, làm thế nào cũng không phát ra được. Ngay sau đó, một sức mạnh không thể kháng cự truyền đến từ yết hầu, giống như có một bàn tay vô hình bóp lấy hàm dưới, buộc cậu mở miệng. Giang Trừng ra sức chống cự, nhưng vẫn chẳng thể ngăn được sức mạnh không phải đến từ con người kia, bị buộc cạy mở to miệng.

Gương mặt trắng bệch kia vui vẻ tươi cười, ấy vậy mà Giang Trừng lại cảm nhận được ý cười khiến người ta rùng mình từ tấm da lồi lõm nhúc nhích và hốc mắt trống rỗng đen ngòm đấy.

Nụ cười trên khuôn mặt đầy sự khinh bỉ và uy hiếp khiến trong lòng Giang Trừng dâng lên một ngọn lửa vô danh, đều nói, những người trước khi chết trong đầu họ sẽ chiếu lại hình ảnh cả một đời như đèn kéo quân (*), tràn ngập hối hận và tiếc nuối vô tận, nhưng lúc này trong lòng Giang Trừng bỗng nhiên dâng lên một cơn phẫn nộ. Không cam tâm, cậu không cam tâm chết đi như thế, giống như một con chuột bạch bị trói thí nghiệm, không có chút sức lực trở tay.

Cây huyết châm kia lúc ẩn lúc hiện như đang trêu đùa con mồi, cuối cùng từ từ tới gần bờ môi Giang Trừng. Ngay khi nó muốn chui vào miệng Giang Trừng, hàm răng chẳng thể động đậy của Giang Trừng bỗng nhiên cắn chặt lại!

Cây huyết châm nhìn như sắc bén cứng cáp kia, vậy mà lại mềm mại trơn trượt, bị Giang Trừng cắn mạnh một cái, lại giãy dụa mấy phát cũng không thoát ra được.

Trong nháy mắt, tiếng ùng ục bốn phía càng thêm sôi trào, sương đen bành trướng dữ dội, như cơn sóng lớn cuồn cuộn vút qua, làn da ớn lạnh run rẩy dữ dội một hồi, con quái vật kia chấn kinh và phẫn nộ làm không khí chấn động. Giang Trừng cắn chặt lấy cây huyết châm tanh hôi kia, nhìn gương mặt đó sợ hãi vặn vẹo, vậy mà trong lòng lại dâng lên một cảm giác sảng khoái.

Nhưng Giang Trừng còn chưa cầm cự được bao lâu, trói buộc trên cổ bỗng thít chặt lại, Giang Trừng không khỏi bật thốt đau đớn, buông lỏng hàm răng, khi đó huyết châm như cá chạch chuồn ra ngoài, lơ lửng giữa không trung lần nữa lồi ra gai sắc nhọn.

Một giây sau, huyết châm co rút với tốc độ điên cuồng, phát ra tiếng rít sắc bén, tựa như mũi tên trực tiếp đâm vào trong miệng Giang Trừng.

Đó là cơn đau nhức kịch liệt mà bất cứ ai cũng không thể thừa nhận.

Giang Trừng cảm thấy rất rõ cây châm thô to bén nhọn kia, nương theo cổ họng, tàn nhẫn đâm vào trong cơ thể cậu.

Thống khổ ngập đầu làm cậu co người gào lên, nhưng quái vật giam cầm thân thể cậu quá chặt, làm cậu chẳng thể phát thành tiếng, chỉ có máu từ trong cổ cậu phun mạnh ra.

Cậu có thể cảm nhận được cây châm kia đang khuấy động bên trong cơ thể cậu, chọc phá hủy hoại hết các cơ quan, từng bước từng bước xâm chiếm, loại đau đớn đó không một ngôn ngữ nào có thể hình dung được, hẳn là cậu phải lập tức chết đi, nhưng ý thức lại bị bắt phải tỉnh táo thừa nhận tất cả thống khổ, trói buộc tàn nhẫn làm cậu muốn lăn lộn kêu thét cũng không được. Máu chảy làm ánh mắt cậu trở nên mơ hồ, chắn lấy hơi thở của cậu, tràn ra hai bên lỗ tai cậu, chảy xuống khỏi khuôn mặt, lại chẳng thể giảm bớt dù chỉ một chút thống khổ.

Đau đớn dai dẳng gần như chẳng có điểm dừng, thẳng đến khi cậu cảm thấy nội tạng của mình bị hút gần hết, chỉ còn trơ lại một cái xác, cuối cùng trong cơn đau nhức kịch liệt khó thừa nhận nổi, ý thức dần dần mơ hồ. Vào thời khắc này, Giang Trừng lại thấy may mắn, rốt cuộc kết thúc rồi, cái chết cuối cùng cũng ập tới.

Một thân ảnh bất ngờ xông đến, xuất hiện tại vực sâu thống khổ.

Đau đớn cùng bi thương khiến Giang Trừng chẳng thể giữ tỉnh táo. Một giọt nước mắt lạnh buốt, hòa với máu tươi, rơi xuống khỏi hốc mắt.

Thời điểm bóng tối tử vong ập đến, thân ảnh kia hóa thành một luồng sáng trắng, biến thành một vòng sáng, cuối cùng lướt qua tầm mắt Giang Trừng.

Giang Trừng giống như đã trôi nổi trong bóng tối hỗn loạn rất lâu, lúc thì như trôi trong đám mây đen dày đặc trên không trung, lúc thì như chìm trong đáy biển sâu không đáy, lúc thì lại như nằm trong một chiếc thuyền lá nhỏ, nước chảy bèo trôi trong bão tố.

Không biết qua bao lâu, bốn phía mới dần dần tĩnh lặng trở lại, cho dù cậu không mở mắt, cũng có thể cảm nhận được thân thể như được thứ gì đấy nhẹ nhàng bao bọc, dẫn cậu vượt qua núi cao hùng vĩ, vượt qua dòng sông chảy xiết, vượt qua thành thị lấp lánh, giống như chú chim nhỏ bay lượn trên bầu trời đêm.

Đó là một cảm giác mãn nguyện quen thuộc, ngự gió mà đi, vùng vẫy nơi chân trời.

Trí nhớ mơ hồ, cảm giác quen thuộc, một cảm giác tê liệt kỳ lạ từ đầu ngón tay truyền vào trong lòng, tựa như một ngôi sao băng từ chân trời xẹt qua, cũng rọi sáng con đường trước mắt.

Trong tiếng tim đập kịch liệt cậu mở choàng mắt ra.

Còn chưa kịp thấy rõ thứ trước mắt, một cơn đau như sét đánh đã bổ xuống từ đỉnh đầu cậu, đau đến mức làm cậu rên rỉ. Thế nhưng yết hầu giống như bị lửa thiêu, vừa lên tiếng liền bắt đầu đau đớn, đau đến mức thiếu chút nữa cậu lại ngất đi.

Nhưng ngay cả như vậy, cậu vẫn nghe thấy tiếng rống quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.

"Bác sĩ! Bác sĩ cậu ta tỉnh! Bác sĩ!"

"Vô Tiện đừng nôn nóng, tôi đi gọi bác sĩ!"

Cậu cố gắng mở to mắt, muốn nhìn cho rõ đồ vật trong đôi mắt bởi vì đau mà đảo quanh, lập tức, khuôn mặt phóng to từ nhỏ đến lớn của Ngụy Vô Tiện liền xuất hiện trước mắt cậu.

"Giang Trừng, Giang Trừng mày thấy sao rồi?"

Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện là vẻ mặt Giang Trừng chưa bao giờ trông thấy qua. Vô cùng lo lắng cũng vô cùng vui sướng pha lẫn cùng nhau, hốc mắt đỏ ngầu cùng nụ cười khó coi kia đều làm ánh mắt cậu nhói lên.

Nhất thời Giang Trừng cảm thấy đầy ái náy, cậu muốn mở miệng an ủi người anh em của mình một chút, thế nhưng vừa mới há ra, cơn đau kịch liệt liền xoáy vào cổ họng cậu, khiến cậu ho khan.

Ngụy Vô Tiện liền nhảy dựng lên, giúp cậu vuốt ngực, đỡ cậu ấn xuống giường: "Đừng nói chuyện! Nằm xuống! Mày bây giờ nhất định phải nghỉ ngơi!"

Nghỉ ngơi? Giang Trừng mất chút thời gian mới tiêu hóa được từ này, sau đó chầm chậm quay lại, trông thấy tấm màn cửa trắng tinh không nhiễm bụi trần, còn có bình truyền nước treo bên giường.

Cậu đang ở... bệnh viện?

Lúc này cửa được mở ra, suy đoán của cậu sau khi bác sĩ đi vào được chứng thực, cậu đúng là đang ở bệnh viện, còn chưa chết. Giang Trừng suy yếu hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về bóng người sau lưng bác sĩ.

"Lam Hi Thần?" Cậu nén cơn đau, giọng nói khàn khàn kêu tên đối phương.

Lam Hi Thần sững sốt, lập tức đi đến bên giường, nâng nhẹ cánh tay không cắm kim kia của cậu lên.

"Là tôi. Không sao rồi, bác sĩ đã kiểm tra, chỉ là chấn động não, đừng lo lắng."

Giọng điệu của anh ta vẫn dịu dàng như ngày thường, nhưng Giang Trừng lại cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ từ trên đầu ngón tay của anh ta.

"Ừm, ừm." Sau khi bác sĩ kiểm tra phản ứng con ngươi của Giang Trừng, nói: "Cũng thật hiếm thấy, phản ứng của cậu nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng hình chụp CT và xương sọ đều bình thường. Mà cũng đã tỉnh rồi, hẳn sẽ không sao. Nhưng tốt nhất nên ở bệnh viện theo dõi vài ngày đi. Đúng rồi, người nhà là vị nào, xin cùng tôi đi làm thủ tục kiểm tra ngày mai một chút."

"Là tôi." Ngụy Vô Tiện đứng lên, vỗ vỗ vai Giang Trừng, lại gật đầu với Lam Hi Thần, "Tôi qua đó, Giang Trừng... nhờ Lam đại ca anh chăm sóc giúp tôi một chút."

"Yên tâm." Lam Hi Thần mỉm cười, nhìn Ngụy Vô Tiện đi theo bác sĩ ra ngoài, sau đó cúi đầu giúp Giang Trừng dịch chăn, ngồi an ổn bên cạnh cậu.

Giang Trừng chuyển lực chú ý hoàn toàn lên người Lam Hi Thần. Thị lực của cậu đã dần khôi phục, nhưng đại não vẫn đau nhức, cơn đau này giống như phát ra từ sâu trong thân thể, dường như bị người lột da rút gân, hận không thể khiến cậu đau đớn ngất đi lần nữa.

Nhưng dù vậy, cậu cũng không quên, một khắc trước khi ý thức biến mất, thân ảnh kia xuất hiện ở trong đầu.

Thân ảnh kia, rõ ràng chính là hàng xóm ôn nhu trước mắt này.

Chỉ là không biết vì sao, trong thời khắc sống còn này cậu lại nhớ tới Lam Hi Thần, mà nhớ đến thì cũng thôi, nhưng mỗi lần nhớ tới, liền cảm thấy vô cùng đau thương, vượt qua nỗi đau xác thịt, giống như có một ngọn núi nặng nề đè ép cậu.

Trong phút chốc, nước mắt lần nữa lại ngưng động trong đáy mắt cậu.

Nhất thời, Giang Trừng bị chính mình dọa không biết nên làm thế nào, muốn đưa tay lau sạch nước mắt, nhưng lại rút dây động rừng, đau đến nỗi đầu váng mắt hoa cả lên.

"Đừng nhúc nhích!" Lam Hi Thần lập tức dùng bàn tay không đeo nhẫn kia ngăn cản động tác của cậu, vội vàng nắm chặt lấy tay cậu.

Lần này, cơn run rẩy truyền đến rõ rệt, thậm chí Giang Trừng có thể xuyên qua bàn tay lành lạnh của đối phương, cảm nhận được thống khổ vô tận.

Giang Trừng cố gắng ngưng tụ lại tiêu điểm trong mắt, ngơ ngác nhìn Lam Hi Thần.

Gương mặt kia ôn nhu anh tuấn, thanh nhã thuần khiết, an tĩnh nhìn cậu mỉm cười. Chỉ có nơi giữa lông mày nhíu chặt, như ngưng tụ một tầng sương khói nặng nề, mang theo sầu lo quanh quẩn không tiêu tán.

Sâu trong thâm tâm Giang Trừng chợt dâng lên một cảm giác dịu dàng, hóa thành chút ngọt ngào cùng chua xót, ngay cả cảm giác đau đến mức không muốn sống vừa rồi cũng vơi bớt.

"Tôi không sao, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Cậu trấn an nói.

Lam Hi Thần nhìn cậu chăm chú, trong nụ cười có chút hương vị đắng chát. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người khác gõ liền ba tiếng.

"Mời vào." Lam Hi Thần ngồi thẳng dậy, buông tay Giang Trừng ra nhét lại vào trong chăn. Lúc này, cửa mở ra, bóng dáng của Lam Vong Cơ xuất hiện.

Giang Trừng cảm giác được bầu không khí quanh Lam Hi Thần trầm xuống.

------

(*) Đèn kéo quân: Dùng để so sánh những sự vật tới lui qua lại không ngừng.

Continue Reading

You'll Also Like

89.4K 9.4K 21
bố tôi dành tất cả những rung động tuổi trẻ cho một người, không phải mẹ tôi.
104K 9.9K 34
Tuyển thủ Chovy dính tin đồn hẹn hò với Goat??? Riel or fake? Ở đây chỉ có Faker không có tin fake!
145K 8.7K 142
" Không nhắc đến chuyện đã qua, ta chỉ muốn biết một chuyện, nếu như hiện tại cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ phản bội ca ca ta sao?" "Cô yêu huynh...
123K 9.2K 51
nơi chỉ có chúng ta lck/lol written by: owen