những chuyện khi cô đơn

By chuyencuatri

99 17 2

Viết khi chán hay gọi là khi cô đơn. More

ngày bình thường
CHỈ TẠI CÔ ĐƠN
MỘT NGÀY MẤT DẦN

Ngày nay

24 4 0
By chuyencuatri

"Thật tốt vì ngày nay giới trẻ có bao nhiêu thứ giúp họ tránh khỏi sự cô đơn. Điện thoại, internet, tivi,... Và còn nhiều thứ mà chúng ta không biết nữa. Thời của anh không như vậy..."

Đó là lời cuối cùng tôi nhớ được từ anh. Người tình của tôi. Kẻ vừa mới mất vì đột quỵ ở tuổi sáu mươi hai. Trong đám tang anh tôi là một bóng ma thinh lặng, cúi gầm mặt, u uất, hệt như bao gương mặt xa lạ đang nghe và nhìn những tiếng nấc nghẹn của những người thân trao cho một người vừa mới bước khỏi thực tại về một miền xa xôi. Đến khi tang lễ tôi cũng rởi nhanh, không đứng lại hỏi han như những vị khách viếng đang làm, hay cũng không thắp cho anh một nén nhang cuối cùng coi như lời giã biệt cuối mà tôi chưa kịp nói với anh. Khói nhang lãng đãng bay như mối tình tôi và anh, mỏng tang, chớp nhoáng và tan ra trong hư không, xem như chưa có chuyện gì. Chưa có chuyện gì xảy ra giữa tôi và anh.

Tôi và anh quen nhau ở đâu đó, có lẽ là ở cửa hàng tiện lợi hay ở một nơi sầm uất như khu thương mại. Chúng tôi không nói chuyện nhiều với nhau, chỉ giao tiếp qua ánh mắt, hơi thở, say trong men rượu và làm tình- như trở về thời nguyên thủy. Không tiếp xúc cũng không bận tâm về nhau quá nhiều, nhận tiến tip cho mình xong, tôi cứ để mọi thứ trôi vào thinh không trong im lặng. Và mặc kệ ngày qua, mặc kệ cả khi anh rời đi mình cũng không có chút đoái hoài rằng sẽ xin anh một manh mối để kéo dài mối quan hệ này. Nhưng anh thì khác, anh bận tâm, tôi nghĩ vậy. Anh tìm thấy tôi khoảng một tháng sau lẩn đầu gặp mặt ở một góc xó xỉnh nào đó trên con đường cũ mà tôi và anh gặp nhau, lần này anh dừng lại nhìn tôi thật lâu, rồi mỉm cười, thì thào rằng:

-Em đẹp lắm.

Tiếng anh nhỏ nhưng nặng trĩu, hòa vào không khí, hòa luôn vào cái lạnh buổi đêm làm tôi gai người. Trước giờ chưa ai nói với tôi như vậy hoặc họ có nói nhưng tôi không tin, cười khẩy như một câu đùa. Lần này tôi cũng cười như thế, cười khanh khách. Nhưng anh không tránh né tôi như những gã đàn ông bình thường, anh lịch thiệp mời tôi vào xe. Như một thói quen tôi biết mình sáp phải làm gì nên không còn hoảng sợ hay hồi hộp nữa, điềm nhiên bước vào xe tôi cởi bỏ cái áo khoác da cũ đã lấm bụi, giọng vô hồn:

-Giá như cũ.

Chỉ với cái giá đó thôi tôi đã có thể mua cho mình một bộ váy mới đắt tiền hay mua cho mình thêm một đôi boot, một cái áo khoác lông để chống lại những cơn gió héo cứ thổi trong đêm nghe buồn rơi rụng lộp bộp và những tiếng chào mời, chèo kéo cũng tự nhiên mà não nề, nhão nhoét đi. Anh cười khi nghe đề nghị đó, nhìn qua kính chiếu hậu tôi biết anh đang ngắm tôi, say đắm:

-Gấp đôi cũng được.

Và đêm thứ hai cũng bắt đầu như đêm đầu tiên nhưng hoang dã hơn, thuần thục hơn không loạng choạng bởi hơi men và say trong tiếng rên ngây ngất nữa. Đêm thứ hai tôi và anh câm lặng hơn, chỉ nhìn nhau, thở hồng hộc, mồ hôi chảy nhễ nhại, đánh vật với những dục cảm đang trào ra như một vòi phun mãnh liệt, phun mãi không dứt. Và anh ôm tôi bảo quen anh đi. Trong cơn buồn ngủ, tôi gật đầu rồi thiếp đi say ngủ như thể điều hiển nhiên. Sáng đến, tôi chính thức là người tình của anh và kêu anh bằng "Bố" vì anh bảo anh thích thế, còn tôi thì được anh cho tiền để làm như thế.

Chúng tôi đi với nhau tay trong tay như một cặp cha con hơn một cặp nhân tình, khi gặp bạn bè hay những tay đạo diễn anh cũng chỉ bảo con gái lớn và để họ nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng và những cái hẹn muốn gặp tôi được chuyển tới thông qua anh. Tôi không cảm thấy phiền hà vì điều đó bởi vốn dĩ đó là công việc của tôi, được có thêm nhiều khách hàng thì càng tốt với tôi, vì anh chẳng phải cũng chỉ là một khách hàng thân thiết của tôi đó sao. Với tôi việc đó như thể đôi bên cùng có lợi, anh có vài lần xuất hiện hay nói vài câu thoại trên màn ảnh, còn tôi lại có thêm nhiều tiền và được cưng chiều nhiều hơn. Tôi thích sự cưng chiều.

Đi bên anh chúng tôi không âu yếm, không ôm ấp, nắm tay hay ôm nhau như những cặp tình nhân mà đơn giản chúng tôi chỉ nói chuyện, tâm sự. Anh tâm sự nhiều, nói nhiều điều về những chuyện xưa cũ. Anh là một một nghệ sĩ già. Một người nghệ sĩ rốt cuộc sau mười mấy năm đứng trên sân khấu cũng có một lúc phải lùi về sau cánh màn nhung để nhìn vơ mình tỏ sáng. Anh không ghen tị vì điều đó, chỉ hơi buồn. Cánh báo chí tung hô anh bởi việc làm của anh quá cao cả, quá vĩ đại nhưng anh chỉ cười nhạt:" Thời mình hết rồi, níu kéo lại cũng có được đâu." Ah biết thời mình đã hết qua giọng nói khàn đặc, qua vết chân chim hằn sâu và qua những cử dộng không còn thoăn thoắt trên sân khấu nữa vì níu lại không được anh chọn rút lui để sau này muốn rút cũng không thể được, tổ sẽ phạt anh chết trong hiu quạnh và cô đơn. Anh cười khà khà khi nói vậy. Anh nói về cái chết nhẹ tênh.

-Anh sợ không?

-Sợ gì?

-Chết.

-Tới tuổi như anh thứ người ta sợ nhất là già và cô đơn.

Anh thở dài định kết thúc câu chuyện nhưng tôi cãi lại:

-Cô đơn tuổi nào cũng sợ.

-Lúc trẻ anh không sợ cô đơn.

Nói rồi anh lặng thinh bỏ tôi một mình trong khoảng riêng của mình. Tôi cũng thở dài, bỏ dở câu nói: Em làm đĩ vì em sợ cô đơn.."

Tôi biết chắc anh sẽ cười sặc sụa lên khi nghe được vì sao tôi lại chọn làm một cái nghề mà thế gian khinh bỉ như nghề này nên tôi im lặng lúc đó chỉ biết nghe anh than thở. Anh than thở về nhiều điều, nhiều nhất là về ngảy nay. Ngày nay người ta có quá nhiều thứ mà thời anh không có, vì thề ngày nay người ta cũng ít cô đơn hơn hẳn thời của anh, có phải vì thế mà thời nay họ quá thờ ơ với nhau? Anh nhìn sâu vào mắt tôi khi hỏi. Tôi không biết anh có hỏi nhầm người không khi thế người ta nói với nhau đừng bao giờ nghe đĩ kể chuyện. Nhưng tôi vẫn nuốt nước bọt, bảo anh:

-Thời nay có tất cả, nhưng thiếu đi tình người vì thế mà họ mới cô đơn.

Anh lặng đi nhìn tôi. Tôi thấy trong mắt anh có nước, không hiểu vì sao anh khóc nhưng anh mắt đục ngầu với những vết nhăn hằn sâu vùng đuôi mắt như vết xe thời gian đã đi qua anh, để lại anh nhiều dấu tích, nhàu nát, cũ kĩ và cũng sắp rơi rụng khi một ngọn gió lay qua. Tôi ôm anh, trong vô thức. Chúng tôi chưa từng ôm nhau ở nơi đông người nhừ này. Người ta lướt qua chúng tôi như hai bóng ma, không một ai quan tâm, đoái hoài. Lần đầu tiên tôi thấy hơi ấm của con người gần mình như vậy, ít nhất tôi biết được mình không một mình khi có anh.

Sáng hôm sau hình anh được đăng khắp các mặt báo và phát trên khắp các kênh truyền hình. Người ta gọi anh là ông già trắc nết, có người bảo anh không xứng với danh nghệ sị, có người đòi kêu gọi tẩy chay anh. Vợ anh và anh cũng trở nên lục đục, sau đó báo chí lại đưa tin vợ chồng anh li dị. Ngày cuối anh đến tìm tôi nhìn anh trong mệt mỏi như một quả cà già héo úa, nhăn nheo, mềm rịu và nặng nề có thể vỡ tan khi rơi xuống. Anh không làm gì tôi cả, chỉ nằm cạnh tôi, ôm tôi và rám rứt khóc. Lưng tôi ướt đẫm nước mắt anh, từng tổi này rồi mà anh vẫn khóc như trẻ con. Anh khóc mãi, khóc đến khàn giọng rồi nhìn tôi cái nhìn ướt đẫm, thì thầm:

-Có lẽ chúng ta không gặp nhau nữa.

Mặc anh nghiêm nghị, khác hẳn lúc nãy. Anh ra khỏi nhà tôi dập cửa thật mạnh như đang cáu giận gì đó. Tôi không trách anh. Anh là một diễn viên, một diễn viên giỏi. Tôi là một con điếm không danh không phận. Tôi không thể giúp anh diễn hết vai diễn cuối cùng, thì nên im lặng, vô tri như một dụng cụ sân khấu để anh có thể thăng hoa nhất những ngày cuối đời. Mấy ngày ssau mũi dùi dư luận chỉ vào tôi, một cô gái không tên tuổi, tôi thấy anh nói trên tv điềm đạm nhưng mắt đỏ hoe, ôn tồn nhận lồi và điềm nhiên như thể đó là một chút ssai lầm của con người. Dư luận nghe một hồi cũng xuôi tai mà tha thứ cho anh, họ trao anh từng tràng vỗ tay, mời anh vào những vai diễn mới, tên tuôi anh lại được nhắc qua miệng của nhiều người. Và tôi thấy anh đi diển trở lại, chuyển mình theo bọn trẻ, thăng thoa với những vai trên sân khấu và tự biết đó không phải là anh. Đó là anh diễn thôi. Tự hỏi giờ anh có sợ chết không khi ánh hòa quang chỉ vừa mới vụt sáng trở lại, anh có cô đơn không khi xung quanh lúc nào cũng đông ghẹt người. Nhìn anh diễn vai một ông cụ cô đơn trong viện dưỡng lão vì bị đứa con bỏ rơi mà tôi họng tôi nghèn nghẹt, nhớ anh nói diễn viên thăng hoa nhất là lúc họ đang buồn. Nhìn trên màn hình nước mắc anh chảy dài trong một cảnh nội tâm mà sau đó lại mau vui cười chào khán giả để tự phân vận anh có buồn không.

Một tháng sau anh đi, đi trên sân khấu, đi sau khi ánh hào quang đã tàn lụi, rèm nhung đã khép lại. Anh là con người cầu toàn, anh thường rời đi sau cùng, để quyến luyến sân khấu, để nhớ những ngày ở sân khấu, để trả ơn sân khấu và cơn đột quỵ đết bất thình lình khi anh còn chưa kịp thay bộ trang phục diễn khỏi người mình. Nghe tin anh đi báo chí lại tiếc thương cho môt tên tuổi mới trở lại đã vội rời đi, người ta đồn đoán anh chơi ngải hay bi đầu độc bởi hiềm khích của anh với vợ cũ. Vợ anh bị mọi người đem ra bàn tán xôn xao, các con anh mang vẻ mặt buồn rầu để nói về những cống hiến của người cha kính yêu. Không ai nhớ đến tôi, không ai nhớ đến một người vô hình nhòe nhoẹt trong ngàn con người của cuộc đời anh. Riêng tôi ngoài những lời than vãn,  anh cũng tan vào thinh không như khói hương lãng bãng bay rồi vụt tắt. Bỏ tôi lại với nỗi âu lo có khi nào mình sẽ như anh.

Continue Reading

You'll Also Like

114K 17K 89
Short Story and Os book Cover credit: @sidnaaz_alaxy
152K 6.1K 72
➽Just short love stories...❤ ⇝❤️. ⇝🖤. ⇝♥️. ⇝💙. ⇝🩷. ⇝🤍. ➽💛Going on. ➽🩵Coming up [Ignore grammatical mistakes. I will improve my writing gradual...
12.2K 804 6
မိထွေးရဲ့သားကို ချစ်မိသွားပြီ BL Fiction shorts stories လေးပါ။