TỔNG TÀI TÔI CHẲNG THỂ YÊ...

By Niep_Niep

953K 33.9K 6.5K

Tên đầy đủ: LINH HỒN CỦA ÁC QỦY: TỔNG TÀI TÔI CHẲNG THỂ YÊU! Tác phẩm chính thức thứ nhất [No.1] Th... More

Văn án
Chương 1: Trai bao đệ nhất quán
Chương 2: Cơm mềm dễ ăn mà không sợ bị đánh.
Chương 3: Hắn... là của tôi!
Chương 4: Làm ơn cắn nhẹ một chút
Chương 5: Tử Mặc, anh quá phận rồi đó!
Chương 6: Tiểu Duật Hy... tôi đau quá!
Chương 7: Mặc Lạc Phàm Cameron
Chương 8: Có phải tôi vô dụng lắm không?
Chương 9: Con cáo xinh đẹp nhất Bắc cực
Chương 10: Đến gặp Tư Cảnh Hàn
Chương 11: Người đàn ông khó đoán
Chương 12: Cổ tích và hiện thực
Chương 13: Sinh thần Hoắc Duật Hy (1)
Chương 14: Sinh thần Hoắc Duật Hy (2)
Chương 15: Hắn có bạn gái
Chương 16: Tôi đang ở DJ... anh đừng đến
Chương 17: Tôi muốn ở cùng anh thôi
Chương 18: [H+] Lễ vật được hiến tế
Chương 19: Quân cờ (1)
Chương 20: Quân cờ (2)
Chương 21: Tư Cảnh Hàn.
Chương 22: Tận cùng ký ức
Chương 23: [H+] Bẻ gãy đôi cánh!
Chương 24: Em tốt nhất an phận, đừng giở trò đối ngịch tôi!
Chương 25: Bé Duật, về được chưa?
Chương 26: Người hắn yêu!
Chương 27: Tình nhân của anh đụng đến đồ của anh.
Chương 28: Đau lòng thoáng qua (1)
Chương 29: Đau lòng thoáng qua (2)
Chương 30: Người của ai?
Chương 31: Tôi thấy dễ thương mà.
Chương 32: Nghiệt duyên
Chương 33: Cô ta có nhìn thấy dấu răng trên cổ anh không?
Chương 34: Vốn dĩ bé Duật của tôi cũng không phải người lớn.
Chương 35: Bình thường trên giường nhìn chưa đủ?
Chương 36: Vì em là của riêng tôi.
Chương 37: [18+] Ngộ nhận.
Chương 38: Tôi còn phải nhìn em ăn.
Chương 39: Ấm lạnh tự biết.
Chương 40: Đưa cô ấy về ngay!
Chương 41: Scandal tình ái.
Chương 42: Sự khó chịu của Hoắc Duật Hy.
Chương 43: Ai mang được dòng máu của hắn trong người, thì kẻ đó thắng!
Chương 44: Tư Cảnh Hàn, anh làm sao vậy?
Chương 45: [18+] Khi em chọn không yêu...
Chương 46: Tư Cảnh Hàn, hôm qua anh ấy lừa đảo lấy của tôi rất nhiều tiền!
Chương 47: Chỉ bởi vì em là người phụ nữ tôi cần!
Chương 48: Đừng động!
Chương 49: Phượng hoàng của Tư Cảnh Hàn.
Chương 50: Vết máu lúc nữa khuya!
Chương 51: Em đúng là đồ phá của!
Chương 52: Cướp lại đồ.
Chương 53: Lại cãi nhau.
Chương 54: Sóng ngầm.
Chương 55: Không nỡ đánh.
Chương 56: Tôi cho phép em vào nhà sao?
Chương 57: Ai đúng ai sai? (1)
Chương 58: Ai đúng ai sai? (2)
Chương 59: Bạn gái của Tư Cảnh Hàn.
Chương 60: Người phụ nữ khó dỗ!
Chương 61: Ảnh nóng!
Chương 62: Nắm đấm của Tề Thiếu Khanh.
Chương 63: Cảnh báo của anh*.
Chương 64: Na Mộc Lệ mất tích.
Chương 65: Thiếu chủ, không nhìn thấy tiểu thư nữa!
Chương 66: Người hắn lựa chọn và người hắn bảo vệ. (1)
Chương 67: Người hắn lựa chọn và người hắn bảo vệ. (2)
Chương 68: Hai ngày không gặp!
Chương 69 - 1: Cho cô tùy hứng. (1)
Chương 69 - 2: Cho cô tùy hứng. (2)
Chương 70: Kẻ thay thế tiếp theo.
Chương 71: Vương hậu của một bàn cờ.
Chương 72: Màu mắt của bảo bảo.
Chương 73: Những điều chưa biết về hắn.
Chương 74: Một tâm tư.
Chương 75 - 1: Lớp vỏ của sự thật. (1)
Chương 75 - 2: Lớp vỏ của sự thật. (2)
Chương 76 - 1: Lần đầu cũng là lần cuối. (1)
Chương 76 - 2: Lần đầu cũng là lần cuối. (2)
Chương 76 - 3: Lần đầu cũng là lần cuối. (3)
Chương 76 - 4: Lần đầu cũng là lần cuối. (4)
Chương 77: Đứa con của tội ác. (1)
Chương 78: Đứa con của tội ác. (2)
Chương 79: Đứa con của tội ác. (3)
Chương 80: Ai biết có mang thai hay không cũng nôn mửa đấy!
Chương 81 - 1: Để tôi yêu em. (1)
Chương 81 - 2: Để tôi yêu em. (2)
Chương 82 - 1: Phải chăng hắn đã hiểu nhầm? (1)
Chương 82 - 2: Phải chăng hắn đã hiểu nhầm? (2)
Chương 83: Sẽ có ngày ly biệt.
Chương 84: Đột ngột xuất kích!
Chương 85: Một chuyến đi.
Chương 86: Em đừng thất hẹn...
Chương 87 - 1: Cái giá của sự bội ước. (1)
Chương 87 - 2: Cái giá của sự bội ước. (2)
Chương 88 - 1: Đoạn tuyệt. (1)
Chương 88 - 2: Đoạn tuyệt. (2)
Chương 88 - 3: Đoạn tuyệt. (3)
Chương 89: Cống phẩm bán đi.
Chương 90 - 1: Không duyên. (1)
Chương 90 - 2: Không duyên. (2)
Chương 91 - 1: Trở về bên anh. (1)
Chương 91 - 2: Trở về bên anh. (2)
Chương 92 - 1: Khi đã tách ra... (1)
Chương 92 - 2: Khi đã tách ra... (2)
Chương 93 - 1: Người bị nhìn trúng. (1)
Chương 93 - 2: Người bị nhìn trúng. (2)
Chương 94 - 2: Chúng ta kết hôn đi. (2)
Chương 95 - 1: Hôn lễ dưới thánh đường. [Thượng]
Chương 95 - 2: Hôn lễ dưới thánh đường. (2)
Chương 95 - 3: Hôn lễ dưới thánh đường. (3)
Chương 95 - 4: Hôn lễ dưới thánh đường. (4)
Chương 95 - 5: Hôn lễ dưới thánh đường. (5)
Chương 95 - 6: Hôn lễ dưới thánh đường. (6)
Chương 95 - 7: Hôn lễ dưới thánh đường. [Hạ]
Chương 96: Đêm hoa chúc đáng nhớ.
Chương 97 - 1: Cô dâu của Tư Cảnh Hàn. (1)
Chương 97 - 2: Cô dâu của Tư Cảnh Hàn. (2)
Chương 98 - 1: Trở về địa ngục.
Chương 98 - 2: Trở về địa ngục. (2)
Chương 99 - 1: Trái tim của quỷ. (1)
Chương 99 - 2: Trái tim của quỷ. (2)
Chương 99 - 3: Trái tim của quỷ. (3)
Chương 99 - 4: Trái tim của quỷ. (4)
Chương 100: Đám cưới hắc đạo.
Chương 101: Bỉ ngạn nở hoa.
Chương 102: Cái giá phải trả cho một lời yêu.
Chương 103: Cội nguồn sự thật.
Chương 104: Ván cược của Tư Cảnh Hàn.
Chương 105: Ván cược của Tư Cảnh Hàn. (2)
Chương 106: Di ước còn sót lại.
Chương 106 - 2: Bé Duật của Tiểu Bao.
Chương 107: Thiên tử trở về.
Chương 108: Là Tư Cảnh Hàn, Tử Mặc hay Tiểu Bao?
Chương 109: Tử Mặc phiên bản lỗi.
Chương 110: Ông xã muốn đi làm.
Chương 111: Bi hài lẫn lộn.
Chương 113: Thẩm Vy.
Chương 114: Nguy cơ của Hoắc Duật Hy.
Chương 115: Bảo Bối xuất hiện.
Chương 116: Bà xã là mommy của em trai.
Chương 117: Chưa chi đã bị phát hiện.
Chương 118: Gia đình hoàn chỉnh.
Chương 119: Hôn nhân của Tề Thiếu Khanh.
Chương 120: Sóng gió nhà Đại Bạch.
Chương 121: Hắn nhớ mình đã rất đau.
Chương 122: Dấu hiệu của Tư Cảnh Hàn.
Chương 123: Cô nhận ra hắn không?
Chương 124: Tử Mặc rời đi, Tư Cảnh Hàn trở lại.
Chương 125: Sắp có tất cả lại phải mất đi.
Chương 126: Tư Cảnh Hàn giăng lưới.
Chương 127: Rơi vào bẫy tình.
Chương 128: Hôn nhân nhập nhằng.
Chương 129: ngươi đàn ông cao giá.
Chương 130: Cứ ngỡ là ấm êm.
Chương 131: Bà đây cốc cần anh nữa!
Từ C132 - Đến Vĩ thanh.

Chương 112: Đi làm gặp sóng gió.

494 18 1
By Niep_Niep

Tư Cảnh Hàn đi nhận việc không quá khó khăn, ngay từ lúc bước vào công ty hắn đã nhận được mọi sự chú ý từ người khác với vẻ ngoài yêu nghiệt. Tiếp đó lại có thông tin từ cấp trên đưa xuống hắn là người được ủy thác đến làm trợ lý của Hoàng Tịch Liên, trực tiếp ngồi phòng riêng với cô ấy, việc này mới thật sự khiến hắn trở thành một nhân vật đặc biệt mà ai cũng phải lưu tâm.

Nhưng vì sao được ngồi vào vị trí trợ lí của Hoàng Tịch Liên từ ngày đầu đi làm là một điều đặc biệt thì phải nói đến vai trò của cô ấy trong công ty.

Tuy rằng đã rời khỏi Victoria's Secret và vắng bóng một thời gian nhưng khi tiếp tục trở lại sàn diễn trong nước và quốc tế Hoàng Tịch Liên vẫn là một khuôn mặt mà các thương hiệu lớn săn đón.

Hoàng Tịch Liên ở Tề thị, thứ nhất là người phát ngôn cho chi nhánh ở Trung Quốc của tập đoàn, thứ hai ở công ty giải trí vừa hoạt động, cô là người đảm nhận việc hướng dẫn và đào tạo nhân lực cho công ty đưa vào thị trường, với hai vai trò này Hoàng Tịch Liên đủ xứng đáng với danh xưng trụ cột hiện tại của công ty chứ không riêng gì danh hiệu thiên thần trước kia ở Victoria's Secret mới làm cô nổi bật.

"Bạch Tử Mặc, lấy hộp trang điểm trên bàn qua đây giúp tôi."

Tuy nhiên, trong một công ty có được sự đầu tư từ một tập đoàn lớn như Tề thị thì không phải chỉ riêng Hoàng Tịch Liên là người nổi tiếng, cạnh bên hào quang của cô vẫn có không ít người mẫu, diễn viên đang cố gắng vươn lên muốn đứng đầu, hưởng thụ sự sủng ái của công ty. Vì thế cũng có rất nhiều cạnh tranh ở đây.

Như tiếng gọi vừa rồi là xuất phát từ chỗ một người mẫu có tiếng với nghệ danh Ly Đa, trước kia cô ta chính là con gà chọi chính của công ty, sau này Hoàng Tịch Liên được mời đến làm việc cho công ty thì cô ta đã bị đẩy xuống thứ hai, thế nên ai ai cũng biết cô ta với Hoàng Tịch Liên vốn bằng mặt chứ chẳng bằng lòng.

Bạch Tử Mặc là tên trong hồ sơ làm việc của Tư Cảnh Hàn, hắn hiện tại đang ngồi cạnh Hoàng Tịch Liên chờ cô ấy trang điểm. Nghe gọi ánh mắt không hề lay động, cầm hộp trang điểm lên nhưng Hoàng Tịch Liên đã giơ tay ngăn lại. Quay sang hỏi Ly Đa:

"Xin hỏi trợ lý của cô đâu rồi?" Vừa hỏi cô vừa ra hiệu cho Tư Cảnh Hàn cứ ngồi đó, còn đưa bình sữa trong túi giữ ấm cho hắn.

"Anh uống đi, Hoắc cô nương vừa mới nhắn tin dặn dò em đấy."

Tư Cảnh Hàn cầm bình sữa có hơi xấu hổ, tự nghĩ bà xã của mình cũng thật là... định chăm bẵm hắn như trẻ nhỏ thật sao?

"Em có thể nói với cô ấy tôi đã uống xong rồi."

Hoàng Tịch Liên mỉm cười, khoanh hai tay để lên bàn, nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao vậy, không muốn uống?"

"Tôi cũng không phải là trẻ con đi cấp một." Đối với người bên ngoài Tư Cảnh Hàn trở nên điềm đạm hơn hẳn, khác hẳn với dáng vẻ khi ở cạnh Hoắc Duật Hy.

"À..." Hoàng Tịch Liên gật gật đầu, đôi môi đầy đặn lại cong lên, tùy tiện cầm một cây cọ phủi phủi lên mũi của người đàn ông, trêu chọc: "Nhưng mà cùng là phụ nữ, em không muốn cùng anh "thông gian" lừa gạt cô ấy đâu."

"Vậy cái này để một lúc nữa đi." Tư Cảnh Hàn không né tránh sự trêu chọc của cô ấy, đặt bình sữa trở lại vị trí cũ, cầm điện thoại lên chơi game.

Bên này Ly Đa bị hai người làm lơ thì bất mãn vô cùng: "Trợ lý của tôi ra ngoài lấy nước rồi, nhờ người của cô một chút cũng không được sao? Hơn nữa cũng là người mới nên biết nhìn sắc mặt một chút chứ."

Đang trò chuyện vui vẻ lại bị người khác xen vào nên Hoàng Tịch Liên cũng chẳng thân thiện đáp lại: "Người của tôi nhìn sắc mặt của tôi là được rồi, còn ai khác nhìn thêm cũng là dư thừa."

Bị mắng là dư thừa nhưng Ly Đa cũng không phải dạng người không có não, đụng chuyện sẽ mắng đong đỏng, cô ta khoanh tay, xoay ghế về phía Hoàng Tịch Liên: "Sao cơ, chỉ mới ngày đầu đi làm mà đã bảo vệ như cục cưng rồi, xem ra Bạch trợ lý đây cũng quan trọng không ít nhỉ?"

"Đương nhiên." Hoàng Tịch Liên thẳng thắn khẳng định: "Người của tôi thì sao có thể tầm thường như của người khác được chứ, cô nói đúng không?"

"Đừng đặt câu hỏi cho tôi, làm sao biến một người không có thực lực thoát khỏi sự tầm thường điều này cô rõ hơn ai hết mà?"

"Chậc, Tử Mặc, cô Ly Đa nói cái gì sao em chẳng hiểu gì cả? Anh hiểu không?" Hoàng Tịch Liên giả vờ không hiểu quay sang nhìn Tư Cảnh Hàn, hắn đang cầm điện thoại không ngẩn đầu lên nhưng phối hợp rất ăn ý với cô ấy: "Hử... tôi không biết, vậy mà nãy giờ tôi còn nghĩ cô Ly Đa đang kể chuyện của bản thân mình nên không chú ý."

"Trời ơi." Hoàng Tịch Liên thảng thốt che miệng rồi vỗ vai Tư Cảnh Hàn: "Chung ý tưởng với em rồi."

"Ha ha ha..."

"Các người..." Ly Đa giận đến đỏ mặt, dù thế nào cô ta cũng là người có địa vị trong công ty cư nhiên lại bị một người mới đến cùng với cô chủ của mình xem thường, cục tức này khó lòng mà nuốt xuống.

Ngược lại ở phía đối diện Hoàng Tịch Liên nhìn đến khuôn mặt trắng trẻo vẫn treo vẻ khó chiều của Tư Cảnh Hàn thì cười mãi: "Đừng tỏ vẻ đanh đá như vậy chứ, trông anh lúc này dễ thương lắm đó."

"Tôi biết." Tư Cảnh Hàn đáp nhẹ tênh, bây giờ đã có hứng uống sữa bèn cầm cái bình lên vặn nắp, tao nhã uống một hớp.

"Được lắm, tôi sẽ chờ xem các người đắc ý được bao lâu. Đặc biệt là loại người có một chút vẻ ngoài đã lên mặt, không sớm thì muộn cũng bị sa thải."

Ly Đa thẳng thừng nhắm mũi nhọn vào Tư Cảnh Hàn, Hoàng Tịch Liên nào để yên như vậy, lâu như vậy rồi cô mới gặp một người mẫu được xem là có tiếng cư xử thiếu chuyện nghiệp như vậy: "Một chút vẻ ngoài? Mắt của cô Ly Đa bị quáng gà chăng, Tử Mặc của tôi thế này mà chỉ có một chút nhan sắc sao, nếu so sánh như vậy thì con gà non cô vừa định lăng xê phải chăng vẻ ngoài chỉ được tính bằng đơn vị phần nghìn?"

"A nhầm..." Nói đến đây cô ấy khẽ chống tay đứng dậy, dù Tư Cảnh Hàn đã ngăn cản vẫn không lay chuyển được người xinh đẹp trời phú chuẩn bị đòi lại lẽ phải cho mình, ngược lại hắn còn bị cô bảo ngồi yên để bản thân gác nhẹ hai tay lên vai hắn.

Nhìn dáng vẻ ngạo kiều của Hoàng Tịch Liên hiện giờ Ly Đa phỏng chừng cô ấy sẽ không nói được lời tử tế, quả nhiên một khắc sau sự thật đã được chứng minh.

"Tôi thật sự nhầm rồi... đáng lẽ tôi phải nói là "tiểu tình nhân" của cô mới đúng chứ."

"Cô..." Ly Đa giận đến nghẹn họng.

"Đừng giận, đừng tức giận." Hoàng Tịch Liên phát tay: "Cô muốn đưa người nhà của mình vào công ty thì đáng lẽ nên im hơi lặng tiếng, phô trương thanh thế với tôi làm gì, nghi kỵ người của tôi quá mức xuất sắc đến nỗi người của cô chưa ra trận đã sợ thua rồi sao?"

"Hoàng Tịch Liên, cô đừng đắc ý, nghĩ mình nổi tiếng thì muốn nói gì cũng được, cô cũng như tôi mà thôi..." Ly Đa đập thổi son trên tay xuống bàn, cố gắng bình tĩnh nhất có thể nhưng vẫn giận cá chém thớt, gạt người trang điểm cho mình sang một bên, đứng dậy: "Tên đàn ông của cô cũng chỉ là một nam nhân vô dụng bám váy phụ nữ, có tư cách gì mà đòi mặt mũi ở đây? Cô lại vì hắn mà hạ bệ tôi, cô không đánh giá được giá trị của tôi và hắn chênh lệch thế nào à?"

Khẩu chiến của phụ nữ đàn ông đừng hòng chen vào được, Tư Cảnh Hàn chỉ việc nhìn Hoàng Tịch Liên ra tay cứu giá, nhưng phải mói cô ấy rất cao tay nào để thua ai: "Đúng vậy, cái này thì cô nói đúng rồi. Cùng lắm cô thì là đồng nát, còn Tử Mặc của tôi là kim cương, à không phải là kim cương đỏ cơ kìa."

"Hoàng Tịch Liên!"

"Tôi biết tên tôi đẹp nhưng không phải là dành cho những cái miệng kém sang gọi thẳng ra đâu."

Ly Đa bị khêu khích giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp cũng vặn vẹo theo, từ khi nổi tiếng đến bây giờ chưa từng có ai dám nói với cô ta như vậy, trong nghành là người có địa vị cô ta làm chấp nhận được những lời lẽ này: "Được lắm, tôi sẽ kiến nghị với công ty, để xem xem tên Bạch Tử Mặc này có thể trụ lại đây được nữa hay không?"

Hoàng Tịch Liên hiểu được ý đe dọa của Ly Đa, muốn dùng địa vị của mình để ép công ty sa thải Tư Cảnh Hàn sao?

Ha ha...

"Thật nực cười thay, Tử Mặc của tôi có chuyện gì thì "con vịt" nhà cô sẽ được yên ổn sao? Nhưng Ly Đa à, cô đẹp thì có đẹp, nổi tiếng thì có nổi tiếng, chỉ là cô chọc sai người rồi, Tử Mặc của tôi chưa rời đi thì có khi cả cô và con vịt của mình sẽ dọn đi trước ấy chứ?"

"Cô có ý gì?" Ly Đa bắt được vấn đề trọng điểm trong lời nói của Hoàng Tịch Liên.

Đương nhiên Hoàng Tịch Liên không nói thẳng thừng ra Tư Cảnh Hàn có vị trí thế nào rồi, đơn giản bỏ ngỏ một câu: "Tôi nghĩ đáng lẽ cô đã tự hiểu Tử Mặc của tôi là người của công ty đưa tới thì anh ấy phải có vị thế như thế nào rồi chứ."

Ly Đa cắn môi nhìn đến Tư Cảnh Hàn chẳng cần nhìn đến thế sự xung quanh mà thản nhiên chơi điện thoại, trong lòng dâng lên chút gì đó lo sợ, không dám manh động nữa nhưng cũng không chịu thua Hoàng Tịch Liên: "A, vậy hóa ra là tôi hiểu nhầm rồi sao, thì ra không phải hắn bám váy cô mà là cô ôm chân hắn."

"Ừ hử." Hoàng Tịch Liên nhún vai không xem lời nói của Ly Đa ra gì: "Kịch bản của cuộc đời cô thì đừng bắt người khác diễn chung, cô ôm nhiều đàn ông quá nên nghĩ rằng ai cũng như mình sao?"

Ly Đa căm tức không còn chú ý đến hình tượng, thét lên: "Cô đừng giả thanh cao."

Hoàng Tịch Liên thấy cô ta kích động không sợ mà còn hứng thú hơn, khom người ôm lấy vai Tư Cảnh Hàn: "Tôi không thanh cao nhưng cho dù có ôm thì cũng là ôm có chọn lọc, ví như ôm đùi Tề Thiếu Khanh hay Tư Cảnh Hàn chẳng hạn?"

"Chụt." Trên thái dương bên phải của Tư Cảnh Hàn lập tức dính một dấu son môi chói mắt.

Ly Đa trợn mắt không ngờ Hoàng Tịch Liên có thể to gan đến nổi nói trắng ra hai tên boss lớn, thậm chí một người còn là tổng tài của công ty tại tác khiến cô ta vừa kinh ngạc, vừa đố kỵ: "Cô... cô thật không biết liêm sỉ!"

"Trong phòng này cùng lắm chỉ có vài người, liêm sỉ dù có dù không cũng không ảnh hưởng. Chỉ tiếc là đối với kiểu phụ nữ như cô dù cho có giữ liêm sĩ hay không thì cũng đừng mong ôm được "đùi" tốt như tôi." Hoàng Tịch Liên càng nói càng hăng say, đến nỗi trong phòng đã xuất hiện thêm một nhân vật nữa cô còn không hay biết, khua tay múa chân với chiếc váy đuôi cá xẻ cao màu xanh biển.

"Lợi hại đến như vậy sao?"

"Còn phải nói." Cô vẫn chưa rời khỏi cơn say ngôn từ, chỉ là rất nhanh sau đó khựng lại, đột nhiên một cơn ớn lạnh từ phía sau lưng bất giác nổi lên khiến cô không rét mà run.

Ngược lại với Hoàng Tịch Liên phải giật mình thì Ly Đa trong lòng mừng như điên, đôi môi không giấu được ý cười hả hê.

Còn phải là vì người đứng sau lưng cô hiện tại là tổng tài Tề thị - Tề Thiếu Khanh sao.

Dấu son trên mắt Tư Cảnh Hàn còn chưa kịp lau, lời nói vừa rồi của Hoàng Tịch Liên cũng đã bị anh nghe hết rồi, đóng vai trò là cấp trên hiện giờ bản thân anh nghĩ phải xử trí người phụ nữ này thế nào đây?

Khi Tề Thiếu Khanh chưa lên tiếng Ly Đa đã vội phân trần cho mình: "Tổng tài, hoan nghênh anh đến đây, những chuyện vừa rồi thật ra chỉ là hiểu lầm thôi. Vì Angel cô ấy nói lời khiếm nhã với tôi nên tôi nhất thời không giữ được bình tĩnh mới to tiếng như vậy."

Tề Thiếu Khanh nhìn Hoàng Tịch Liên vẫn chưa quay lại chào mình, cứng đơ đứng tại chỗ như bức tượng vậy không khỏi mất hứng: "Angel, cô có thể cho tôi lời giải thích không?"

"Có thể."

"Không cần dứt khoát như vậy." Anh đích thân di chuyển đến trước mặt cô, nhìn cô rồi nheo mắt: "Làm việc cho Tề thị nhưng lại muốn ôm đùi tổng tài Tư thị, đứng núi này trông núi nọ phải chăng là tác phong của người mẫu Angel được gọi là chuyên nghiệp đây?"

Hoàng Tịch Liên cứng miệng, không còn vẻ dõng dạc như lúc đấu khẩu với Ly Đa, từ báo mẹ nay đã cụp tai ngoan ngoãn biến thành mèo con: "Cái đó chỉ là tôi ví dụ thôi."

"Ví dụ?"

"Đúng vậy, ai bảo..."

"Cái đó cũng là ví dụ sao?" Tề Thiếu Khanh ám chỉ vết son môi trên thái dương của Tư Cảnh Hàn, giọng nói của cô liền biến mất, không giải thích được nữa.

Ánh mắt của Ly Đa càng hả hê hơn, đứng dưới bóng của Tề Thiếu Khanh mà thoải mái lên mặt.

"Quy định ở công ty thế nào tôi nghĩ các cô đều hiểu rõ, đừng để tôi nhìn thấy chuyện này phát sinh thêm một lần nữa." Cái này là anh răng đe chung cho tất cả người ở trong phòng, nhưng với những đối tượng đặc biệt như Hoàng Tịch Liên và Tư Cảnh Hàn thì lại bị mời lên văn phòng uống trà.

Ly Đa nhìn họ theo đuôi Tề Thiếu Khanh rời đi không khỏi cười đắc ý: "Hừm, tôi xem các người còn vênh váo được nữa không?"

Văn phòng Tổng tài.

"Cạch."

"Tề Thiếu Khanh có người sếp nào mà lại khó ở như anh không, chẳng lẽ anh không nghe được Ly Đa kia lăng mạ tôi trước, anh còn mời tôi đến đây khiến trách?"

Vừa vào đến phòng làm việc của Tề Thiếu Khanh Hoàng Tịch Liên đã dội cửa xong đến đập bàn chất vấn.

Anh quá quen với thái độ này của cô, căn bản không định tức giận nhưng cô lại được nước lấn tới: "Anh đúng là càng ngày càng đáng ghét, tôi đến công ty của anh đúng là như ba tôi nói phải chịu không ít thiệt thòi."

"Nếu muốn khiển trách em thì tôi còn đưa em lên phòng làm việc của mình nữa sao? Ngồi xuống!"

"Bịch." Hoàng Tịch Liên ngồi xuống, dẩu môi lên nhưng không cãi nữa.

Tư Cảnh Hàn cũng tự mình đi đến tìm chỗ ngồi, vừa thể tiện tay lau đi vết son chói mắt trên thái dương.

Tề Thiếu Khanh liếc mắt một cái không nhìn Hoàng Tịch Liên mà hướng Tư Cảnh Hàn trao đổi: "Ngày mai cậu có thể chụp quảng cáo."

"Tôi có thể biết bạn diễn là ai không?"

"Không phải Hoàng Tịch Liên."

"Tại sao?" Hoàng Tịch Liên lập tức thảng thốt kêu lên, đổi ngược lại là ánh mắt khó chịu của Tề Thiếu Khanh: "Vậy tại sao phải là em?"

"Hoàng Tịch Liên, tôi cho em suy nghĩ thêm một lần nữa rốt cuộc tháng này em đã gây sự với tôi bao nhiêu lần rồi, tốt nhất ăn năn hối lỗi, bằng không tôi liền cho em hối hận." Tề Thiếu Khanh lần nữa nghiêm giọng, ánh mắt của anh lúc này tuyệt đối không cho đối phương trái ý, cùng lắm thì Hoàng Tịch Liên cũng biết sợ là gì, ngồi tại chỗ phùng má không nói gì nữa.

"Chiều nay cậu nghỉ sớm ở đây trở về Hàn Nguyệt một chuyến, đã đi mấy hôm rồi người kia không tìm được cậu khóc rất nhiều đó." Cô ngoan ngoãn nên anh mới có thời gian chuyên tâm trao đổi cùng Tư Cảnh Hàn.

"Được, tôi biết rồi." Hắn gật đầu.

"Còn nữa, trở về thì trở về nhưng phải tranh thủ thời gian trở lại đây, Tiểu Hy bây giờ sẽ rất đa nghi, vì lo lắng cho cậu mà đến đây đón người sớm, cần chú ý."

Tề Thiếu Khanh tỉ mỉ dặn dò nhưng bởi vì trong lời nói của anh có một đại từ bị giấu đi làm cho Hoàng Tịch Liên tò mò, ngồi yên không được nữa mà lần nữa mở miệng: "Người đó mà các anh nhắc đến là ai vậy, sao có vẻ bí mật thế?"

"Phụ nữ không ngoan, chuyện của đàn ông em biết làm cái gì?" Tề Thiếu Khanh làm lơ cô, nói với Tư Cảnh Hàn thêm hai ba câu nữa thì cầm áo khoác đứng dậy: "Tôi phải trở về Tề thị rồi, giám đốc ở đây sẽ lo liệu mọi chuyện nên cậu không cần lo lắng việc quay quảng cáo của mình. Nếu có gì rắc rối cứ trực tiếp gọi cho tôi, tốt nhất là kiềm hãm người phụ nữ này gây sự thì càng tốt."

Anh nói xong không ngần ngại chỉ tay vào trước mũi của Hoàng Tịch Liên, chẳng cần phải nói giảm nói tránh người luôn gây sự là cô, đương nhiên cô không hài lòng đứng bật dậy: "Ai gây sự hả?!"

"Đứng yên." Giọng của anh lạnh ngắt, ánh mắt vô tình quét qua trước ngực của cô một chút thôi đã muốn băm vằm cái người thiết kế ra bộ váy trễ ngực hở hang mà cô đang mặc, chuyển động một cái mà cặp gò đồi cao ngất cũng rung lắc theo.

"Sau này trước mặt người khác thì em nên chú hình tượng một chút đi, ăn mặc cũng không giống ai." Anh thật sự rất ghét bỏ mà nói.

Hoàng Tịch Liên không hiểu vì sao lúc nào anh cũng tỏ thái độ như vậy với mình, chẳng lẽ thành kiến của anh đối với cô nặng như vậy?

"Tôi ăn mặt thế nào cũng không tới lượt anh quản. Công ty của anh có biết cô nhiêu người ăn mặt phô trương sao không thấy anh gọi lên khiển trách?"

"Chí ít họ không đứng ở trước mặt tôi lượn lờ qua lại."

"Ý anh nói tôi lẳng lơ ve vãn trước mặt anh? Tề Thiếu Khanh, anh nhớ lại đi là ai kêu tôi lên đây rồi cuối cùng mặt nặng mày nhẹ. Cùng lắm tôi cũng không phải nhân viên của anh, là công ty các người mời tôi về đây, anh ở chỗ của anh không ở, lại tới đây xen vào chuyện cá nhân của tôi làm gì?"

Đùng một cái, lời qua tiếng lại, mỗi người một câu, thế là cãi nhau.

Tính khí của Hoàng Tịch Liên trong mắt Tề Thiếu Khanh nếu không phải nói là tệ thì cũng là rất tệ. Bởi vì cô được một sự hẫu thuẫn quá lớn về gia thế nên không xem ai ra gì, chẳng biết thế nào là quy củ, anh không chấp nhận được tính khí bất kham đó, mà nói cách khác là ở trước mặt anh cô đã dụng quá nhiều quyền thế mình có rồi.

"Nếu không phải bởi vì em đụng tay đụng chân lên người cậu ta thì tôi sẽ để ý đến em?"

Hoàng Tịch Liên vừa buồn vừa phẫn, tổn thương trong lòng khiến cô không thể nhẫn nhịn, lớn giọng hơn mới ngoa: "Anh cũng thật nực cười, tôi làm gì anh ấy thì có liên quan gì đến anh, ngay cả Hoắc Duật Hy còn chưa lên tiếng anh đã muốn lên tiếng ghen thay, anh bị cô ấy từ chối nên bây giờ sinh ra cảm tưởng muốn ai cũng thất thế như mình?"

Những lời này của Hoàng Tịch Liên quả nhiên đã làm Tề Thiếu Khanh nổi giận không ít, tuy rằng sau đó anh im lặng không đáo nhưng nó càng đại biểu cho anh đang thịnh nộ. Tư Cảnh Hàn vốn dĩ ngồi một bên nhưng cũng đọc được sắc mặt của Tề Thiếu Khanh, hắn đứng lên đi đến giải hòa: "Được rồi, lúc nãy chúng tôi chỉ là đùa thôi, đừng lại vì chuyện nhỏ nhặt cãi nhau."

"Không phải nhỏ nhặt." Hoàng Tịch Liên cáu kỉnh gây sự, còn cố tình quay sang ôm lấy hắn rồi nghênh mặt nhìn Tề Thiếu Khanh: "Có giỏi thì anh gọi Hoắc Duật Hy đến đây, chứ đừng ở đây mà thay cô ấy ghen bóng với chẳng ghen gió, trông anh đáng thương lắm đấy."

"Từ trước giờ không được ai dạy dỗ nghiêm khắc nên em không biết cái gì gọi là lễ độ nữa rồi phải không?!" Lời này của Tề Thiếu Khanh gần như là rít qua từng kẽ răng, Tư Cảnh Hàn lần đầu thấy anh giận đến xanh mặt, không hiểu sao trong tiềm thức có một điểm khó nói.

Lúc tỉnh dậy đến giờ đối với hắn anh chỉ là một người bạn xa lạ, hắn cũng không hiểu được rốt cuộc anh là dạng người gì, nhưng mà từ sâu thẩm trong ký ức, luôn có một chuỗi thông tin không tên cho hắn biết anh sắp làm gì Hoàng Tịch Liên. Vì thế hắn vội kéo cô lại, để cô đứng sau lưng mình, chắn ngang mặt Tề Thiếu Khanh: "Được rồi, hai người cãi nhau cũng nên lựa địa điểm, đây là chỗ làm việc, còn có tôi ở đây, tôi vô tội."

Trong mấy giây này cũng đủ cho Tề Thiếu Khanh giữ được bình tĩnh hơn, tuy rằng vẫn giận dữ nhưng không kích động như lúc nãy muốn trực tiếp dạy dỗ Hoàng Tịch Liên một trận.

Anh bị sao thế này, lại có thể vì một cô gái còn chưa vắt sạch mũi mà kích động đến đỏ mặt tía tai, anh của ngày xưa đâu rồi, cứ như vậy bị cô gái bướng bỉnh này tiêu diệt?

"Hung thần thì mãi mãi vẫn là hung thần. Phong nhã hơn cũng không biến thành hoàng tử được, người bên ngoài đúng là mù hết rồi." Có người che trở Hoàng Tịch Liên càng trở nên lớn mật, nghĩ đến lúc nãy Tề Thiếu Khanh hung hăng đến nỗi sắp bóp chết mình thì ấm ức vô cùng, bắt đầu mai mỉa. May mà Tư Cảnh Hàn kéo cô đi kịp nếu không mưa bom dội xuống, tất cả nhân sự của công ty này cũng được hưởng lây.

Ly Đa thấy cô trở lại từ chỗ Tề Thiếu Khanh thì luôn nhăn nhó mặt mày nên vui vẻ cực kỳ, tiếp tục ra oai thị uy với những người xung quanh, bảo rằng: Hãy nhìn cho rõ rốt cuộc ở chỗ này ai mới là người thực sự có địa vị.

Đáp lại cô ta, Hoàng Tịch Liên vô cùng cộc tính: Mõm chó thì suốt đời cũng không mọc được ngà voi.

__________

18/4/2020

Continue Reading

You'll Also Like

397K 14.9K 101
WE ARE... CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA (We are... คือเรารักกัน) Tác giả: Parawee Độ dài: 77 chương "Lần đầu gặp gỡ chẳng có tí ấn tượng nào, như...
326K 23.6K 128
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
231K 2.8K 11
Thể Loại : H văn , 18+ , hiện đại, 1x1 Nguồn : Cung Quảng Hằng Số chương : 10 ========= Người đàn ông ấy không hề biết cô chính là con gái...
12.9K 1.3K 72
Tên truyện: Tình anh lấp lánh tựa ánh sao trời. Tác giả: SuMonster098* (SM098*) Thể loại: xuyên thú, hiện đại, lãng mạn, sến sẩm =)) Đôi lời giới thi...