Biết vị kí (Mĩ thực) [Edit]

By HuyenTrantrm

34K 3.2K 26

* Mình đăng truyện chỉ nhằm nhu cầu đọc Offline cho bản thân nên sẽ không chịu hay giải quyết bất kì vấn đề n... More

Review
Chương 1: Thâm sơn
Chương 2: Ốc nước ngọt
Chương 3: Bắt thỏ hoang
Chương 4: Người ngoài đến
Chương 5: Thiếu niên
Chương 6: Cho ngươi chút tiện nghi
Chương 7: Cháo thần tiên
Chương 8: Trướng giới
Chương 9: Khế ước bán mình
Chương 10: Rời đi
Chương 11: Hội hợp
Chương 12: Chia bánh
Chương 13: Cháo gà rừng
Chương 14: Giá bát giác
Chương 15: Một đồng tiền
Chương 16: Nấu cháo
Chương 17: Giao dịch
Chương 18: Thân thiết
Chương 19: Sơn trang
Chương 20: Giành chỗ nằm
Chương 22: Nhiệm vụ đặc thù
Chương 23: Công tử gọi ngươi
Chương 24: Họa thủy viên thiên dã
Chương 25: Bạt tiêm
Chương 26: Đấu pháp
Chương 27: Nguyên nhân
Chương 28: Vào phòng bếp
Chương 29: Gọt bí đao
Chương 30: Cử báo
Chương 31: Kiểm tra liền biết
Chương 32: Thì ra là thế
Chương 33: Ngoạn điểm ám chiêu
Chương 34: Ra chiêu
Chương 35: Nhắc nhở
Chương 36: Kết quả
Chương 37: Phát hiện ngoài ý muốn
Chương 38: Xuất khẩu
Chương 39: Lão đầu nhi
Chương 40: Tám mươi hai lượng
Chương 41: Dặn dò
Chương 42: Không lục ngư
Chương 43: Đầu sư tử
Chương 44: Viên thiên dã trở lại
Chương 45: Mọi việc cứ theo lẽ thường
Chương 46: Muốn diễn gì đây?
Chương 47: Nếm thử hương vị
Chương 48: Nếm thử hương vị (2)
Chương 49: Rống đến rống đi
Chương 50: Bán thực đơn
Chương 51: Cho nàng bộc lộ tài năng
Chương 52: Lưu can tiêm
Chương 53: Phật nhảy tường
Chương 54: Ba trăm lượng
Chương 55: Công phu
Chương 56: Ghi danh trù nghệ ban (1)
Chương 57: Ghi danh trù nghệ ban (2)
Chương 58: Ghi danh trù nghệ ban (3)
Chương 59: Ghi danh trù nghệ ban (4)
Chương 60: Ghi danh trù nghệ ban (5)
Chương 61: Trúng tuyển
Chương 62: Ta thực có thể ăn
Chương 63: Phân tổ
Chương 64: Trấn đấu
Chương 65: Ta thật cao hứng
Chương 66: Ta còn có thể
Chương 67: An ủi
Chương 68: Cùng công tử ăn chung
Chương 69: Ai đến trước
Chương 70: Lời bình
Chương 71: Lập uy
Chương 72: Xin lỗi
Chương 73: Nghi hoặc
Chương 74: Thân phận viên thiên dã
Chương 75: Yêu cầu của lâm tiểu trúc
Chương 76: Ước hẹn ba năm
Chương 77: Rối rắm
Chương 78: Bảo nàng đến múc nước
Chương 79: Ngươi lại đây
Chương 80: Đau
Chương 81: Công hiệu thần kỳ
Chương 82: Cứ ra tay
Chương 83: Thắng bại khó liệu
Chương 84: Khiếp sợ
Chương 85: Giúp việc bếp núc
Chương 86: Canh suông tổ yến
Chương 87: Tai họa
Chương 88: Phương pháp ứng đối
Chương 89: Kết quả
Chương 90: Làm sư phụ ngươi thực vinh hạnh
Chương 91: Dạ đàm
Chương 92: Tình cảm
Chương 93: Mưu đồ
Chương 94: Công sự phòng ngự
Chương 95: Tiếp chiêu
Chương 96: Không thú vị
Chương 97: Ban thưởng
Chương 98: Điên chước
Chương 99: Thùng rác
Chương 100: Đạp tuyết thưởng mai
Chương 101: Tiểu bố túi tiền
Chương 102: Ta giữ tiền giùm ngươi
Chương 103: Hoài nghi
Chương 104: Thịt nai nướng
Chương 105: Phẩm trà
Chương 106: Niêm hoa tiếu
Chương 107: Khắc khẩu (thượng)
Chương 108: Khắc khẩu (hạ)
Chương 109: Không được ăn cơm
Chương 110: Ta là người có lòng tham
Chương 111: Hai năm sau
Chương 112: Bí phương
Chương 113: Mặt lạnh
Chương 114: Sử kế tướng tham
Chương 115: Kết quả
Chương 116: Thay đổi quy tắc
Chương 117: Cướp đoạt
Chương 118: Rút thăm
Chương 119: Tái trung
Chương 120: Huynh muội trở mặt
Chương 121: Xử phạt
Chương 122: Nhân vật thần bí
Chương 123: Nói rõ ràng
Chương 124: Chuyện hôn sự của viên thiên dã
Chương 125: Vị cô nương thế nào
Chương 126: Nan đề
Chương 127: Trong cơn giận dữ
Chương 128: Công tử anh minh
Chương 129: Ghen
Chương 130: Hồng khúc mễ
Chương 131: Chất vấn
Chương 132: Cảnh tỉnh
Chương 133: Đem nha đầu kia cho ta đi
Chương 134: Rời khỏi sơn trang
Chương 135: Trên đường
Chương 136: Ái muội
Chương 137: Chỗ ở
Chương 138: Chiếu ứng
Chương 139: Bữa sáng
Chương 140: Viên Thiên Dã nổi giận
Chương 141: Trách phạt
Chương 142: Nói chuyện với nhau
Chương 143: Thỉnh cầu
Chương 144: Làm nhiệm vụ
Chương 145: Gặp lại cố nhân
Chương 146: Xảo ngộ
Chương 147: Mắc câu
Chương 148
Chương 149: Sự tình có biến
Chương 150: Duệ vương phi đến
Chương 151: Thương tâm
Chương 152: Rau sam và hoa chuối tây
Chương 153: Đường Viễn Ninh đến
Chương 154: Bạt ti chuối tây
Chương 155: Viên thiên dã ghen
Chương 156: Kích tướng
Chương 157: Ôm nơi phố xá sầm uất
Chương 158: Viên thiên dã đại ngốc
Chương 159: Gặp lại sư phụ
Chương 160: Yêu cầu
Chương 161: Xướng thế nào?
Chương 162: Tương kế tựu kế
Chương 163: Hồi phủ
Chương 164: Cò kè mặc cả
Chương 165: Canh cá chua cay
Chương 166: Khảo đề
Chương 167: Nam việt hoàng tử dực công tử
Chương 168: Thẩm viên
Chương 169: Khiêu khích
Chương 170: Chuẩn bị
Chương 171: Nghị luận
Chương 172: Trận đấu điểm tâm
Chương 173: Phát hiện ngọc bài
Chương 174: Tơ vàng thiêu mạch
Chương 175: Thỉnh tiểu trúc cô nương đi dạo
Chương 176: Làm một bài thơ đi
Chương 177: Chờ mong
Chương 178: Khiếp sợ
Chương 179: Gặp mặt
Chương 180: Cảm động
Chương 181: Du côn lưu manh
Chương 182: Khai trương
Chương 183: Gây sự
Chương 184: Lẩu uyên ương
Chương 185: Rời kinh
Chương 186: Tới chơi
Chương 187: Phong hàn
Chương 188: Bệnh nguy cấp
Chương 189: Vào phủ
Chương 190: Rất giống một người
Chương 191: Nhận thức
Chương 192: Sữa và rau chân vịt
Chương 193: Sữa gừng
Chương 194: Đoan vương phi
Chương 195: Phương pháp
Chương 196: Tranh chấp
Chương 197: Đêm khuya gặp lại
Chương 198: Thẩm tử dực đến cửa đòi người
Thông báo nhỏ.

Chương 21: Tưởng niệm

225 28 0
By HuyenTrantrm

  Thanh âm chưa dứt, Nguyễn giáo tập liền xuất hiện ở tại cửa. Nàng nhìn lướt qua trong phòng, thấy Lý Linh Nhi nước mắt lưng tròng, ánh mắt liền lạnh lên "rốt cuộc sao lại thế này?"

Trong phòng không ain lên tiếng, những người là việc không liên quan đến mình, không muốn lắm miệng, mắc công lại bị Nhuyễn giáo tập trách phạt. Lý Linh Nhi là vì chột dạ, sợ mọi người đều làm chứng cho Lâm Tiểu Trúc, đến lúc đó trộm gà không được còn bị mất nắm gạo, bản thân sẽ bị thiệt thòi. Mà Lâm Tiểu Trúc vừa rồi chẳng qua hù dọa Lý Linh Nhi mà thôi, nàng cũng không nhàm chán tới mức cáo trạng mấy chuyện bé như hạt dưa này. Chẳng qua là mấy tiểu cô nương khắc khẩu nhau chút thôi, nếu Lý Linh Nhi bị phạt, lương tâm nàng sẽ rất áy náy, lúc đó chính nàng mới là người khi dễ người khác.

"Câm điếc hết rồi hay sao?mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?' Nguyễn giáo tập lại quét mắc nhìn mọi người, ánh mắt càng nghiêm khắc hơn

"Không có việc gì, không có việc gì. Chúng ta vừa rồi chỉ nói đùa thôi" Lâm Tiểu Trúc thấy không ai lên tiếng, sợ cả đám bị phạt đành phải mở miệng

"Nói giỡn?" Nguyễn giáo tập có chút ngoài ý muốn nhìn Lâm Tiểu Trúc. Cố ý không phân chỗ nằm cũng giống như việc không phân chia bánh, là một dạng khảo nghiệm, muốn thông qua đó nhanh chóng biết được tính tình của mọi người. Vừa rồi nàng nghe rất rõ tran chấp trong phòng. Lâm Tiểu Trúc này vóc dáng gầy yếu nhưng nói chuyện rất có ý tứ, mọi người bất tri bất giác đều bị nàng dắt mũi. Hơn nữa vừa rồi rõ ràng là nàng chiếm nhưng mọi người lại nói giúp cho nàng, nếu nhân cơ hội này mà nói ra, có thể mượn tay mình chỉnh Lý Linh Nhi thảm hại hơn, sao nàng ta lại lựa chọn bỏ qua?

Không riêng gì Nguyễn giáo tập, những người khác cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhất là Lý Linh Nhi, nghi hoặc nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, đầu tiên là nghĩ Lâm Tiểu Trúc sợ mình nên mới không dám làm lớn chuyện nhưng nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của nàng thì lại cảm thấy khả năng đó không lớn

"Đúng vậy, chỉ là nói giỡn thôi" Tô Tiểu Thư cũng mỉm cười lên tiếng, còn thừa dịp Nguyễn giáo tập không để ý mà nháy mắt với Lâm Tiểu Trúc, Lâm Tiểu Trúc nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.

"Có phải vậy không? Thực sự không có việc gì?" Nguyễn giáo tập gắt gao nhìn Lý Linh Nhi, giọng điệu cũng ôn hòa hơn

Thấy Nguyễn giáo tập bình thường vẫn nghiêm khắc bỗng nhiên hòa nhã với mình, trong lòng Lý Linh Nhi liền thấy vui vẻ, suýt chút nữa đã muốn cáo trạng. Bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Lâm Tiểu Trúc, nàng liền ngậm miệng lại, ngập ngừng nói "không, không có việc gì"

"Không có việc gì là tốt rồi." Nguyễn giáo tập liếc mắt nhìn Lý Linh Nhi một cái rồi quay sang nói với mọi người "nếu đã chọn chỗ nằm xong , nhanh đi nhận quần áo đi"

Ai nấy đều vui vẻ ra ngoài.

Hai bộ áo lót màu trắng,hai bộ áo màu chàm cùng váy dài màu xanh, hai dây buộc tóc đồng mày, giày vải màu xanh thẫm cùng hai đôi tất trắng. Quần áo tuy không hoa lệ nhưng chất vải mềm mại, kiểu dáng đơn giản hào phóng, làm cho Lâm Tiểu Trúc yêu thích không muốn buông tay.

Tuy khi chọn mua bọn họ, đám người Viên Thiên Dã cũng không quá đề cao dung mạo nhưng những người được chọn đều là nữ hài tử có diện mạo thanh tú, dáng người cân xứng. Mọi người cầm theo quần áo mới theo Nguyễn giáo tập đến nhà tắm, thay đổi y phục, búi hai cái nha hoàn kế, tất cả dường như trở thành người khác.

Mọi người đều là nữ hài tử vừa rời nhà, vốn không có nhiều mâu thuẫn, lại thêm Lâm Tiểu Trúc tìm cách xoa dịu nên ngay cả Lý Linh Nhi lúc đầu bị vắng vẻ cũng rất nhanh được tiếp nhận, cùng mọi người vui đùa, chỉ là không thân cận với Tô Tiểu Thư và Lâm Tiểu Trúc. Nhưng bọn họ đối với nàng lại khác, nhiệt tình giúp đỡ, chỉ trích nhung cũng hàm chứa bao dung. Nghĩ tới vừa rồi Tô Tiểu Thư còn hùa với mình cho qua mọi chuyện, hảo cảm của Lâm Tiểu Trúc đối với nàng càng đậm, chỉ chốc lát sau hai người đã là bạn tốt. Mà Ngô Thái Vân và Lý Linh Nhi lại kết thân với nhau.

"Đến lúc ăn cơm rồi, đi, ra ngoài nhận cơm thôi" Tô Tiểu Thư nhìn ra bên ngoài, nói một câu rồi nhảy xuống giường.

Mọi người đến ngoài cửa, thấy hai bà tử xách cần hai cái vá xốc xốc trộn trộn mộc dùng, nhất thời mùi đồ ăn liền tràn ngập trong sân, thấy mọi người đã đến, một bà tử lên tiếng "xếp từng hàng một, không được chen lấn"

Lúc phân phòng mọi người cũng đã xếp hàng, nên cũng hiểu ý bà tử nhưng liệu xếp sau cùng có còn đồ ăn hay không? Ăn cơm là chuyện lớn hơn trời, không thể nhường được, vì vậy dù bà tử nói mấy lần, mọi người vẫn quây thành một đoàn.

"Ầm" một tiếng, bà Tử dùng thìa gõ vào mộc dùng hô to "không xếp thành hàng, không cho ăn cơm" còn bổ sung thêm "đồ ăn còn nhiều mà, người cuối hàng vẫn có thể ăn no"

Nghe vậy mọi người lập tức xếp thành một hàng, Lâm Tiểu Trúc bị mọi người chen ngang vẫn vui vẻ mỉm cười

"Ngươi cười cái gì?" Tô Tiểu Thư ngạc nhiên hỏi.

"Không có gì." Lâm Tiểu Trúc lắc lắc đầu. Nghe mùi hương nàng đã đoán được trong mộc dùng có cơm tấm, đậu hũ kho thịt và rau cải trắng xào. Đây là những món mà kiếp trước mẹ nàng thường làm, nửa năm qua nàng thường xuyên nhớ tới hương vị này, nhớ đến rơi nước mắt. Hôm nay rốt cuộc cũng được ăn lại những món này nhưng chẳng biết nàng có thể quay về được không, có thể gặp lại người thân, bạn bè kiếp trước hay không....

Tô Tiểu Thư nghi hoặc nhìn Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng tuy tươi cười nhưng nước mắt lại tràn mi, đôi con ngươi không che giấu được sự bi thương. Cô gái này tuổi còn nhỏ nhưng không biết đã chịu đau khổ gì mà lại có biểu tình như vậy. Tâm nàng liền mềm như đậu hũ, đưa tay kéo Lâm Tiểu Trúc vào lòng.

Bỗng nhiên bị kéo vào trong bờ ngực mềm mại, Lâm Tiểu Trúc có chút run rẩy, nước mắt không kiềm được nữa mà từng giọt, từng giọt rơi ra. Nàng hít sâu một hơi, ngượng ngùng lau nước mắt, đứng thẳng người, thấp giọng nói "cảm ơn". Ngước mắt lên đã thấy Viên Thiên Dã đứng ngoài cửa viện, ánh mắt thâm thúy yên lặng nhìn mình.

Cách xa bốn, năm trượng, cách đám người đi qua đi lại, Lâm Tiểu Trúc vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn như xuyên qua thân thể nàng, nhìn thấu triệt để linh hồn nàng.

Nàng rũ mắt, nâng tay áo lau nước mắt rồi nhẹ nhàng lui lại từng bước, bất động thanh sắc giấu mình sau người Tô Tiểu Thư, ngăn cản ánh nhìn của Viên Thiên Dã

"Đi thôi." Viên Thiên Dã xoay người, rời đi.

"Công tử, không phải ngài muốn đến nhìn từng sân sao? Sao đến nơi này lại không vào?" đi theo hắn là thuộc hạ nhỏ tuổi nhất cũng lắm lời nhất, Viên Thập.

Viên Thiên Dã không lên tiếng, ngẩng đầu nìn đàn chim nơi chân trời ngày một gần, vừa rồi bị ánh mắt bi thương kia làm ảnh hưởng đến cảm xúc, trong lòng đột nhiên thấy không vui lại không cách nào áp chế được. Hắn híp mắt nhìn đàn chim, đàn chim cũng bay đến trên cây đại thụ, nấn ná một hồi mới đáp xuống, kêu vang thành tiếng, náo động cả trời đất.

Viên Thập giật giật môi lại không thể nói ra lời an ủi, chim có tổ để về mà công tử có nhà lại không thể về.  

Continue Reading

You'll Also Like

15 3 2
dans cette histoire je raconte ma vie et ce que je fais généralement j'espère que ça vous plaira de suivre mes aventures
46 0 5
welp -cringe- basically me writing about stupid memories
1 0 1
"マーベル映画『X-MEN:フューチャー&パスト』(2014)でミュータントのサンスポットを演じた俳優エイダン・カントさんが現地時間8日、虫垂がんのため亡くなった。42歳だった。エイダンさんの代理人がVarietyなどに明かした。  エイダンさんは、1981年メキシコ生まれ。地元の映画・ドラマに楽...
1 0 1
This is me explaining Movies, Games and Books very poorly because I thought that would be funny (I probably might take requests we'll see how things...