Diên Hy Công Lược truyện (Sto...

By KhanhLinhPham

377K 9.2K 1.2K

Tác giả: Chu Mạt - Tiếu Kiểm Miêu (chấp bút) Giới thiệu: Lấy bối cảnh những năm đầu thời đại Càn Long, câu ch... More

<Quyển 1: Kiếp sống cung nữ> Chương 1: Phách quan
Chương 2: Váy bách điểu
Chương 3: Tiến cung
Chương 4: Hoa sen
Chương 5: Tuyển tú
Chương 6: Mệnh ở lòng bàn tay
Chương 7: Phân chia cao thấp
Chương 8: Gian dối
Chương 9: Tranh chấp
Chương 10: Áp chế
Chương 11: Tranh vẽ phi tần
Chương 12: Ngủ
Chương 13: Thợ thêu
Chương 14: Uống thuốc
Chương 15: Vả miệng
Chương 16: Lá non có độc
Chương 17: Lần đầu gặp gỡ
Chương 18: Thị vệ
Chương 19: Cô nam quả nữ
Chương 20: Mật báo
Chương 21: Bột củ sen
Chương 22: Lời đồn
Chương 23: Sự việc bại lộ
Chương 24: A Mãn
Chương 25: Người thêu chính
Chương 26: Vật thay thế
Chương 27: Dâng tặng lễ vật
Chương 28: Thỉnh tội
Chương 29: Tỷ muội tốt
Chương 30: Kẻ trộm
Chương 31: Bộ thường phục sau cùng
Chương 32: Kim
Chương 33: Rửa hận
Chương 34: Thiếu gia
Chương 35: Thăm bệnh
Chương 36: Chủ mưu đằng sau
Chương 37: Tặng thuốc
Chương 38: Đáp lễ
Chương 39: Tâm phúc
Chương 40: Ác khuyển
Chương 41: Kẻ phản bội
Chương 42: Lệ chi yến
Chương 43: Lệ chi loạn
Chương 44: Xử trí
Chương 45: Con kiến
Chương 46: Nửa đêm canh ba
Chương 47: Ăn thịt chia phúc
Chương 48: Giải thích
Chương 49: Tin đồn thất thiệt
Chương 50: Truy xét
Chương 51: Hạ sinh
Chương 52: Chôn sống
Chương 53: Phong hồi lộ chuyển (Bước ngoặt)
Chương 54: Chờ đợi
Chương 55: Chăm bệnh
Chương 56: Nước lô hội
Chương 57: Chọc giận
Chương 58: Đắng ngọt đan xen
Chương 59: Dâng lễ
Chương 60: Xá lợi ở đâu?
Chương 61: Tiên nữ
Chương 62: Sóng gió nổi lên
Chương 63: Sứ mệnh tiên nữ
Chương 64: Độc dược
Chương 65: Long tử long tôn (Con cháu rồng)
Chương 66: Bù đắp
Chương 67: Báo thù
Chương 68: Nợ máu trả máu
Chương 69: Cảnh cáo
Chương 70: Xoa dịu nỗi lòng
Chương 71: Ban hôn
Chương 72: Vĩnh viễn không phản bội
Chương 73: Điên
<Quyển 2: Tân giả khổ> Chương 74: Tân Giả Khố
Chương 75: Báo đáp ân tình
Chương 76: Tập kích
Chương 77: Rắn độc
Chương 78: Sưởi ấm lẫn nhau
Chương 79: Thọ yến phong ba
Chương 80: Bệnh và quyền
Chương 81: Cứu tế
Chương 82: Vạn tử thiên hồng
Chương 83: Kim trấp
Chương 84: Tâm nguyện cuối cùng
Chương 85: Quý phi từ biệt quân vương
Chương 86: Thăm bệnh【Thượng】
Chương 87: Thăm bệnh【 Hạ 】
Chương 88: Hoạ vô đơn chí
Chương 89: Biện pháp
Chương 90: Chia tay
Chương 91: Ác hận đan xen
Chương 92: Từ đầu đến cuối
Chương 93: Đoạn tuyệt
Chương 94: Thức tỉnh
Chương 95: Hôn lễ
Chương 96: Đi giữa trời tuyết
Chương 97: Thị tẩm
Chương 98: [Phiên ngoại Đế Hậu] Ly hồn ký (Thượng)
Chương 99: [Phiên ngoại Đế Hậu] Ly hồn ký (Hạ)
Chương 100: [Phiên ngoại] Giếng khống muội muội
Chương 101: Đồng sàng dị mộng
Chương 102: Khó nhẫn
Chương 103: Hồi cung
Chương 104: Phương thuốc sinh con
Chương 106: Ngày giỗ
Chương 107: Sinh con
Chương 108: Tin vui
Chương 109: Có một đích tử
Chương 110: Đêm trừ tịch
Chương 111: Tang【 Thượng 】
Chương 112: Tang【 Hạ 】
Chương 113: Ban chết
Chương 114: Trục xuất
<Quyển 3: Chủ Diên Hi cung> Chương 115: Kế Hậu
Chương 116: Gặp lại
Chương 117: Chỗ dựa mới
Chương 118: Thực hiện
Chương 119: Tiệc phóng sinh
Chương 120: Phản bội
Chương 121: Y phục bên trong
Chương 122: Diên Hi cung
Chương 123: Vờ như không thấy
Chương 124: Hoa chi tử rơi
Chương 125: Như gần như xa
Chương 126: Vướng bận
Chương 127: Như gần như xa
Thông báo
Chương 128: Trở về
Chương 129: Làm người luôn có lòng đố kỵ
Chương 130: Lời đồn
Chương 131: Hiểu lầm
Chương 132: Tên trộm
Chương 133: Giọng Giang Nam
Chương 134: Tang vật
Chương 135: Phá kính muốn đoàn tụ
Chương 136: Người thân cũ
Chương 137: Hẹn hò
Chương 138: Không mong báo đáp
Chương 139: Nguyện như ban đầu
Chương 140: Hòa làm một
Chương 141: Thật lòng
Chương 142: Hậu cung tranh đấu
Chương 143: Triều đình tranh đấu
Chương 144: Hưu thư
Chương 145: Không đi
Chương 146: Đến tiễn
Chương 147: Ngã ngựa
Chương 148: Quân đen và trắng
Chương 149: Tử chiến
Chương 150: Độc
Chương 151: Chân tướng phơi bày
Chương 152: Giấc mộng hư vô
Chương 153: Vô thường
Chương 154: Lựa chọn
Chương 155: Hoàng hậu hay Thái hậu?
Chương 156: Tâm sự
Chương 157: Lễ thân tằm
Chương 158: Kinh biến
Chương 159: Phản bội
Chương 160: Tâm như tro tàn
Chương 161: Lời hẹn ước năm nào
Chương 162: Huyết kinh
Chương 163: Bùa đòi mạng
Chương 164: Sinh mẫu là ai?
Chương 165: Bão tố
Chương 166: Nhập gia
Chương 167: Tiết nghĩa
Thông báo
Chương 168 + 169
Chương 170: Trầm Bích
Chương 171: Tiên nữ
Chương 172: Trước là kẻ thù, sau là bằng hữu
Chương 173: Bằng hữu
Chương 174: Biến đổi bất ngờ
Chương 175: Yêu tà
Chương 176 + 177
Chương 178 + 179
Chương 180: Mất tích
Chương 181: Nghi ngờ
Chương 182: Giam cầm
Chương 183: Hối hận
Chương 184 + 185 + 186
Chương 187: Tội
Chương 188: Điên
Chương 189: Ước hẹn
Chương 190 + 191 + 192 + 193 + 194 + 195
Chương 196 + 197
Chương 198 + 199
Chương 200 + 201
Chương 202 + 203 (chương cuối)
2 phiên ngoại

Chương 105: Mang thai

1.3K 38 1
By KhanhLinhPham

"Vĩnh Liễn! Vĩnh Liễn!"

Vốn đang mơ màng buồn ngủ, Ngụy Anh Lạc chợt giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng hét của Hoàng hậu, vội cùng đám người thái giám gác đêm xông vào tẩm điện.

Hoàng hậu hình như gặp ác mộng, đôi tay giơ trên không trung co nắm liên tục, phản chiếu lên màn trướng trắng nhìn như hai cành cây đang cuồng loạn nhảy múa trong gió lớn.

"Hoàng hậu, Hoàng hậu!" Tối nay Hoằng Lịch ngủ lại Trường Xuân cung. Lúc Ngụy Anh Lạc chạy đến thấy hắn đang ôm Hoàng hậu, không ngừng gọi lớn tiếng, "Tỉnh lại, tỉnh lại!"

Hoàng hậu yếu ớt mở đôi mắt đẫm lệ, nức nở một lát mới rung giọng nói: "Thiếp mơ thấy Vĩnh Liễn rồi. Con đang khóc, con vẫn đang khóc..."

Hoằng Lịch nhìn nàng thương tiếc: "Hoàng hậu, nàng gặp ác mộng thôi. Thử lắng nghe xem, Trường Xuân cung đâu ra tiếng khóc."

Hoàng hậu khẽ giật mình ngắm nhìn bốn phía. Nghe thấy tiếng khóc, nàng đau lòng, không nghe thấy tiếng khóc, nàng càng đau lòng hơn.

Không nỡ nhìn nàng khổ sở thêm nữa, Hoằng Lịch nói: "Để hôm nào bồng Vĩnh Dung qua cho nàng xem. Đứa bé này có vài phần giống Vĩnh Liễn, tạm thời để nó ở vài ngày với nàng đi."

Hoàng hậu ôm hắn thật chặt, nhưng thâm tâm càng đau khổ.

Hài tử của người khác, sao có thể thay thế cho hài tử nhà mình? Nếu đứa bé không giống Vĩnh Liễn thì coi như cho qua, nhưng nếu thật sự giống Vĩnh Liễn, sau này làm sao Hoàng hậu chịu tách ra khỏi đứa bé ấy? Nhưng nếu cố chấp cưỡng đoạt giữ nó trong cung, mặt mũi đâu mà đối mặt với thân mẫu của hài tử?

"Không cần, có Hoàng thượng bên cạnh thần thiếp là đủ rồi." Hoàng hậu uyển chuyển từ chối, sau đó nắm chặt Hoằng Lịch như người sắp chết đuối túm được cọng cỏ cứu mạng, vừa đáng thương vừa cuồng dại nói, "Gần đây thần thiếp hay nằm mơ thấy Vĩnh Liễn, tỉnh lại rồi không thấy con đâu nữa... Chỉ có người hiểu loại đau đớn này, đúng không?"

"Đúng." Hoằng Lịch giống như đang dỗ dành hài tử, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng nàng, "Trẫm hiểu. Có trẫm bên cạnh nàng đây rồi, nàng đừng suy nghĩ lung tung nữa. Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn, mọi chuyện rồi sẽ khá hơn..."

Một đêm sương trắng giăng đầy trời, hiện ra hai bóng lưng nương tựa vào nhau đến bình minh.

Cơn ác mộng này khiến Hoàng hậu hạ quyết tâm.

Ngày hôm sau, nàng cho gọi một mình Nhĩ Tình: "Phương thuốc sinh con đâu?"

Nhĩ Tình thầm mừng trong lòng, nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ cung kính dâng lên hộp gấm chứa vị thuốc. Đợi Hoàng hậu tiếp nhận chiếc hộp, cô ta biết rõ còn cố hỏi một câu: "Thật sự không cần thông báo Anh Lạc sao?"

Tay Hoàng hậu đặt trên hộp cứng đờ, thở dài: "Được rồi, Anh Lạc luôn lo lắng bản cung quá mức, tạm thời đừng nói cho cô ấy biết."

Thời gian lúc ngắn lúc dài, việc trọng yếu cần làm thì không bao giờ dứt.

Đối với Ngụy Anh Lạc, thời gian trôi qua rất nhanh, khi thì cùng Hoàng hậu luyện tập phục hồi thể chất, khi thì bảo dưỡng cặp nạng cho Hoàng hậu, khi thì xử lý tất cả mọi việc lớn nhỏ Trường Xuân cung, nháy mắt đã ba tháng trôi qua.

Ngày hôm đó, theo thường lệ mời Trương Viện Phán đến chẩn mạch bình an.

Vốn tưởng cũng như thường ngày chỉ một chút là xong, nào ngờ sắc mặt hắn lại ngày càng ngưng trọng, chẩn bệnh một lần chưa đủ, còn chẩn bệnh tiếp nhiều lần nữa.

Tim Ngụy Anh Lạc lập tức nảy lên: "Trương Viện Phán, ông đã bắt mạch hơn nửa canh giờ rồi, vậy cơ thể nương nương không khỏe chỗ nào?"

Trương Viện Phán đưa tay bắt mạch Hoàng hậu, hỏi lại nàng: "Có phải gần đây khẩu vị của nương nương không tốt?"

"... Dạo này nương nương không muốn ăn uống, thân thể gầy đi nhiều." Ngụy Anh Lạc nhìn một bên mặt Hoàng hậu hơi có vẻ hao gầy, trong lòng càng bất an hơn, vừa quay đầu đã thấy Trương Viện Phán nhẹ nhàng thở ra, phủi vạt áo quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương, đại hỉ rồi!"

Không chờ Ngụy Anh Lạc mở miệng, Nhĩ Tình đã vội hỏi: "Hỉ từ đâu tới?"

Vẻ mặt Trương Viện Phán tràn đầy nét cười: "Đây là hỉ mạch của Hoàng hậu nương nương, đương nhiên là đại hỉ!"

Thần sắc Hoàng hậu vốn hơi tái nhợt lại hiện lên chút vui vẻ, vô thức nhìn về phía Nhĩ Tình, Nhĩ Tình mỉm cười gật đầu với Hoàng hậu.

Sự ăn ý của bọn họ không qua nổi mắt Ngụy Anh Lạc. Nàng hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, cuối cùng dời mắt cố định trên người Minh Ngọc.

Bụng dạ Minh Ngọc không sâu bằng hai người, ánh mắt lập tức né tránh, hơi chút bối rối.

"Chuyện này là sao?" Từ bên trong tẩm điện Hoàng hậu đi ra, Ngụy Anh Lạc chặn đường túm lấy Minh Ngọc, chất vấn, "Trong phương thuốc điều dưỡng của Diệp Thiên Sĩ có vị hoa cà tím mang công dụng ngừa thai. Ngài ấy đã từng dặn dò, sức khỏe của nương nương phải bình phục hoàn toàn mới có thể ngừng thuốc để mang thai. Nhưng bây giờ nương nương mang thai rồi, chứng tỏ các cô đã sớm ngừng thuốc từ lâu!"

Minh Ngọc khó xử: "Anh Lạc..."

Phía sau truyền đến tiếng cười: "Ngụy Anh Lạc, chẳng lẽ chuyện gì của Trường Xuân cung cũng phải khai báo với ngươi sao? Hơi bị tự cao tự đại rồi đấy!"

Ngụy Anh Lạc đột nhiên xoay người: "Nhĩ Tình... chuyện này có liên quan tới cô!"

Một tay đẩy cửa ra, Nhĩ Tình đứng sau cánh cửa, vẻ mặt dương dương tự đắc không chút che giấu: "Nói chính xác hơn, là nhờ phúc của ta mà Trường Xuân cung mới có tin vui!"

Ngụy Anh Lạc hết nhìn Nhĩ Tình lại nhìn Minh Ngọc, dần dần hiểu ra, thanh âm lạnh dần: "Các cô đều biết hết cả, chỉ gạt một mình ta?"

Minh Ngọc bối rối đong đưa hai tay: "Ngụy Anh Lạc... Thực xin lỗi... Ta không phải cố ý..."

Ngụy Anh Lạc cười lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Trên đường đi, cung nhân nào biết tin cũng đều hiện nét mặt vui tươi rạng rỡ, hoàn toàn đối lập với nàng.

Ánh mắt mỗi người chỉ thấy hài tử trong bụng Hoàng hậu, mà không nhìn ra thân hình của người dần hao gầy đi.

Ngụy Anh Lạc không muốn nhìn tiếp những gương mặt cười ấy, càng không muốn ở lâu trong Trường Xuân cung, thế là lặng lẽ xuất cung chạy ra ngoài, bước chân bất tri bất giác tới trước Vĩnh Hạng.

Có người trông thấy nàng đã tức thì quay vào trong báo cáo với Viên Xuân Vọng.

"Haizzz."

Viên Xuân Vọng còn chưa ra Vĩnh Hạng đã nghe thấy một tiếng thở dài.

"Haizzz."

Trong lòng có chút buồn cười, bước chân hắn thong thả, tùy ý đối diện với tiếng thở dài vang lần nữa, đến khi bước chân ngừng lại đứng giáp mặt Ngụy Anh Lạc, cũng bắt chước thở dài: "Haizzz."

"Haizzz." Ngụy Anh Lạc ngồi dưới đất thở dài một tiếng, rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn, "Huynh thở dài cái gì?"

"Muội thở dài ba mươi lần rồi đó." Viên Xuân Vọng chắp hai tay sau lưng, phía dưới vạt áo duỗi ra một đôi giày đen, mũi giày có một cái không một cái tì lên đất, "Ta đặc biệt mang đôi giày muội làm, quả thực thoải mái lại thuận tiện, nhưng hình như muội chẳng chú ý đến."

"Haizzz." Ngụy Anh Lạc thở dài lần thứ ba mươi mốt, "Hoàng hậu nương nương có thai."

"Vậy muội oán thán cái gì?" Viên Xuân Vọng phì cười: "Đây không phải là hỉ sự cực lớn sao?"

Ngụy Anh Lạc trừng liếc hắn, tức giận nói: "Nhưng Diệp Thiên Sĩ đã từng nói, sức khỏe nương nương suy yếu, nếu như mang thai sinh con thì nhất định sẽ tổn thọ! Nương nương biết rõ điều đó, nhưng vẫn quyết định làm vậy. Muội thật không hiểu, rút cuộc sức khỏe quan trọng, hay tử tự quan trọng hơn?"

Viên Xuân Vọng đáp vẻ đương nhiên: "Đương nhiên tử tự quan trọng hơn rồi!"

Ngụy Anh Lạc gằn giọng: "Ca!"

Ánh mắt Viên Xuân Vọng bình thản khác xa Ngụy Anh Lạc. Ngụy Anh Lạc quan tâm Hoàng hậu quá mức, vì vậy không để ý bốn phía xung quanh, nhưng hắn thờ ơ lạnh nhạt, nắm rõ tình hình trong cung.

"Anh Lạc." Hắn trầm giọng nói, "Trong thời gian Hoàng hậu mắc bệnh, có Nhàn quý phi lên nắm quyền, có Thuần quý phi độc hưởng thánh sủng. Nếu Hoàng hậu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn ngôi hậu vị này khó giữ được nữa! Muội biết rõ quyết định của Hoàng hậu không sai, tại sao còn tức giận?"

Ngụy Anh Lạc lắc đầu: "Muội mặc kệ quyền lực hay thánh sủng gì đó, chỉ cần nương nương bình an vô sự thôi."

Viên Xuân Vọng có ý nghĩ khác nàng. Ngược lại, hắn càng hy vọng Hoàng hậu có thể sinh hạ đích tử, vì Hoàng hậu là chỗ dựa lớn nhất của Ngụy Anh Lạc, nên vị trí Hoàng hậu càng vững chắc, Ngụy Anh Lạc càng nhận được nhiều lợi ích. Khi đã có đích tử hoặc thái tử rồi, địa vị Hoàng hậu sẽ trở nên kiên cố không thể phá vỡ.

Nhưng hắn chỉ biết giấu những lời này vào lòng, sẽ không nói cho Ngụy Anh Lạc nghe, kẻo không lại khiến Anh Lạc tức giận. Viên Xuân Vọng vỗ vỗ đầu Ngụy Anh Lạc, thuận miệng nói: "Hiện giờ ván đã đóng thuyền, lo lắng còn ích lợi gì nữa? Thay vào đó, chăm sóc Hoàng hậu chu đáo, sinh hạ đích tử mới là chuyện cấp bách cần làm."

"Biết rồi biết rồi." Ngụy Anh Lạc bị hắn vỗ đến choáng váng, vội vàng đẩy tay của hắn ra, hung ác nói, "Đương nhiên muội sẽ chăm sóc tốt Hoàng hậu. Bất kể Nhĩ Tình muốn giỡn trò bịp bợm gì, có muội ở đây, muội quyết không để cô ta đạt được như ý!"

Continue Reading

You'll Also Like

608K 24.3K 190
Thể loại: cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù, ân oán hoàng tộc (Lê Sơ). Tác giả: Ánh Tuyết Triều Dương. (Nếu bạn post truyện lên bất kì một trang ha...
1.2M 60.4K 200
Tác giả: Hoa Nhật Phi Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, báo thù, 2S, HE Số chương: 277 chính văn + 6 ngoại truyện Bìa: designed by Sườn Xào Chua Ngọt GIỚ...
1.7K 70 6
Tác giả: 故里飞花 Page edit: Hồi Mục Ca - 回穆牁 GIỚI THIỆU. Đêm đó lúc sắp rời khỏi nhân thế, Thịnh Cảnh mười sáu tuổi xuyên rồi. Biết được bọn ta đã thành...