Thưa thầy , em có điều muốn h...

Oleh HanDi2001

827 72 0

"Em có muốn thử tình yêu cấm kị không ?" Người ta nói tình yêu là kết quả của cả một quá trình theo đuổi... Lebih Banyak

Review
Chương 2 : Xin chào chủ nhiệm !
Chương 3 : Ra tay
Chương 4 : Lớp trưởng đại nhân uy vũ !
Chương 5 : Trong nóng ngoài lạnh . Dễ nhớ dễ quên
Chương 6 : Cáo lưu manh cũng biết quan tâm chăm sóc .
Chương 7 : Ác mộng
Chương 8 : Làm hòa
Chương 9 : Quá khứ , mối nguy hiểm thường trực
Chương 10 : Hiện tại - Sự thật thấu tim
Chương 11 : Người đi , người đến
Chương 12 : Có thực sự vô tâm ?
Chương 13 : Bí mật nhỏ mở bí mật lớn
Chương 14 : Hẹn hò hay xả strees
Chương 15 : Bí mật thứ hai
Chương 16 : Cùng nhau
Chương 17 : Qua đêm .
Chương 18 : Chiếc hộp Pandora bật mở . Cô gái nhỏ , em là ai ?
Chương 19 : Có tôi ở đây , Hà Mẫn Di chỉ cần an tâm làm một kẻ ngốc !
Chương 20 : Tôi không muốn trả thù xã hội , tôi chỉ muốn bảo vệ tốt cho em !
Chương 21 : Tôi không muốn trả thù xã hội , tôi chỉ muốn bảo vệ tốt cho em !
Chương 21 : Về thôi !
Chương 23 : Tống An Huy - nam thần blouse trắng .
Chương 24 : Khởi đầu khác nhau có thể dẫn đến kết quả không giống nhau .
Chương 25 : Yêu và hận .
Chương 26 : Ác mộng .
Chương 27 : Bước đà .
Chương 28 : Phá kén
Chương 29 : Nhân sinh dài rộng , chỉ muốn vô ưu !
Chương 30 : Mèo lười , cậu nhất định phải sống tốt !
Chương 31 : Nắm giữ và buông bỏ
Chương 32 : Sắp xếp của vận mệnh
Chươnng 33 : Chào buổi sáng , anh hai !
Chương 34 : Dư thừa
Chương 35 : Sự dịu dàng cuối cùng !
Chương 36 : Seven Nice !
Chương 37 : Minh Đức - Chàng trai trong giấc mộng !
Chương 38 : Kết thúc kì nghỉ dài
Chương 39 : Đến trường !
Chương 40 : Tĩnh lặng
Chương 41 : Nhìn nhận .
Chương 42 : Nhạc đệm .
Chương 43 : Rung động
Chương 44 : Ốm

Chương 1 : Anh hùng cứu mỹ nhân !

71 6 0
Oleh HanDi2001

Hôm nay là một ngày đẹp trời , không quá nóng bức , thỉnh thoảng có vài cơn gió thoảng qua lay động những chiếc lá trên cành . Hôm nay , sẽ làm một ngày không tồi , một cô gái mười bảy tuổi thầm nghĩ , nhưng ...

"Bây giờ cậu muốn sao đây , ngày nào cũng chặn đường tôi vui lắm hả , tránh ra , tôi sắp muộn học rồi !" cô gái lớn tiếng , không may thay đây là con ngõ vắng người qua lại nên có gào thét thế nào cũng vô ích .

"Em đồng ý làm người yêu tôi thì tôi không chặn đường em nữa , được không bé ngoan !" chàng trai dựa lưng vào tường , vẻ mặt bất cần pha chút trêu trọc nhìn cô bé phía trước , sau lưng cậu là cả một đám thanh niên nhuộm tóc gần như ngũ sắc , nhìn qua đã biết không phải người đàng hoàng .

"Đã nghe câu tức nước vỡ bờ chưa ?" cô gái không giận dữ nữa , vẻ mặt bình thản , trên môi ẩn hiện ý cười , nhưng nụ cười này thật lạnh .

"Nghe rồi !"

"Nghe rồi thì tránh ra !"

"Vừa nghe em nói nhưng không hiểu lắm , em có thể giải thích cho tôi không , tiểu thiên thần ?" không ngoan ngoãn , cậu đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cô bé , nụ cười rạng rỡ , ánh mắt có chút cưng chiều . Làn da trắng muốt thoáng chốc ửng đỏ , cô cúi đầu e lệ , cậu vô cùng ngạc nhiên , trái tim như lạc nhịp . Thần kinh cậu giãn ra không một chút đề phòng , bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên nắm lấy bàn tay cậu , cô ngẩng đầu nở nụ một nụ cười ấm áp nhưng không kém phần kiêu ngạo . Từng ngón tay nhỏ của cô mơn trớn làn da cậu , nhẹ nhàng tiến lên phía cổ tay rồi nắm lấy bỗng nhiên "A...a...a ..." . Một tiếng hét vang vọng con ngõ nhỏ . Cậu ta ngã nhoài xuống đất , đám thanh niên sau lưng không hẹn mà xông lên một lượt định bụng túm con nhỏ này lại cho đại ca xả giận , nếu đã không muốn nhẹ nhàng thì đừng trách dùng đến bạo lực nhưng không ai ngờ chỉ một vài đường cơ bản , bọn chúng đã nằm bẹp dưới đất . Cô nhẹ nhàng ngồi xuống , gõ vài cái vào đầu cậu "Quên không nhắc , tiểu thiên thần của cậu có đai đen karate năm mười lăm tuổi , cậu trêu nhầm người rồi !" cô cười lớn định bỏ đi nhưng có một chàng trai chạy tới , đỡ cậu ta , có vẻ lo lắng hỏi "Không sao chứ ?" rồi nhanh chóng đứng dậy túm lấy tay cô kéo lại "Đánh người rồi cứ vậy bỏ đi sao ?" .

"Hôm nay đúng là xui xẻo !" cô thầm cảm thán , nếu đã như vậy cô không ngại bỏ thêm chút sức cứ coi như rèn luyện thể lực đi . Cô quay lại nắm lấy tay anh ta , dùng lực cả cơ thể quật anh ta xuống đất , "Đòn ném qua đầu này lâu lắm mới dùng lại , xem ra vẫn còn chưa quên !" nói rồi cô bước qua anh ta , phủi tay , chỉnh lại trang phục rồi chạy biến .

Rời khỏi con ngõ là đường lớn , chạy qua hiệu thuốc cô cười ngọt ngào giơ tay chào bác gái : "Buổi sáng vui vẻ ạ !" , bác mỉm cười gọi giật cô lại , cô không vội chạy tới chỗ bác : "Tiểu Di nghịch cái gì mà tay xước hết thế này hả con ?" , "Dạ , hôm nay con bị chặn đường , sáng không tập thể dục nên cho mấy đứa nó một trận coi như rèn luyện thể lực !" cô cười hóm hỉnh nhìn bác dán chiếc băng cá nhân nhỏ lên tay giúp mình . "Lần sau cẩn thận một chút nhé !" bác đưa tay vuốt lại tóc giúp cô , cười hiền hậu "Con đi học đi , muộn rồi !" , "Tiểu Di đi trước nha , cảm ơn bác !" cô làm mặt xấu trêu trọc bác , vừa hay có một chiếc xe buýt tới , cô vội vã rời đi .

Bác đang định vào nhà thì một chàng trai đi tới : "Bác cho cháu mua vài chiếc băng cá nhân với ạ !" vừa nói anh vừa xoa tay , khi nãy bị cô bé đánh , quả thật quá nặng tay rồi . "Cô bé khi nãy ở đây là ai hả bác ?" anh vừa trả tiền vừa hỏi , anh vừa tới thì cô bé cũng rời đi "À , con bé tên Hà Mẫn Di , năm ngoái chuyển nhà tới khu này , vừa lanh lợi đáng yêu lại hay giúp đỡ người khác . Con bé hay đi học cùng Như Như nhưng hôm nay nó ốm nên đi học một mình , cả khu này ai cũng quý con bé nên gọi con bé là Tiểu Di !" . Anh cười gượng , đáng yêu , lanh lợi , hay giúp đỡ người khác , nhìn vẻ mặt khi nãy của cô anh cũng đủ thấy cái "đáng yêu" chết người của cô rồi , hôm nay là ngày đầu tiên anh tới trường mới dạy học đi qua đường thấy đánh nhau định ra tay nghĩa hiệp , ai ngờ bị đánh cho tơi tả thế này , đúng là thảm quá mà !

Phòng giáo viên ...

"Em là lớp trưởng tại sao lại đi học muộn , mấy ngày nữa cô nghỉ em nói xem cô làm sao yên tâm giao lại lớp cho em ?" cô chủ nhiệm lớp 11-1 lớn tiếng , "Em xin lỗi !" Tiểu Di cúi đầu , vài ngày nữa cô nghỉ sinh em bé sẽ có người khác tới thay cô nhận lớp nhưng 11-1 là lớp chuyên , cô sợ sau khi nghỉ thành tích lớp sẽ đi xuống . "Cô cứ yên tâm giao cho em , em sẽ cố gắng thay cô quản lí lớp !" nhìn thấy sự lo lắng của cô Tiểu Di ngẩng đầu lớn giọng trấn an cô chủ nhiệm , gương mặt cô cương nghị , nghiêm túc như cam đoan . "Được rồi , em với Như Như quản lí lớp cho tốt !" cô giáo đứng dậy vỗ vai cô rồi rời đi , đám bạn cùng lớp thấy vẻ mặt quyết tâm của Hà Mẫn Di thì lạnh gáy , năm ngoái thành tích lớp đi xuống , cô lớp trưởng này đã dùng mọi loại hình phạt để chỉnh đốn , giờ nghĩ lại vẫn còn thấy kinh khủng , lần này phải làm sao đây ???

"Nghe trộm cái gì ?" Tiểu Di mở cửa , nụ cười cô như cơn gió lạnh lẽo thổi giữa ngày hè khiến mọi người không ngừng run rẩy , không khí phảng phất mùi thuốc súng . Toát mồ hôi lạnh , mọi người ngay lập tức vận dụng kĩ thuật chạy nước rút một trăm mét nhanh chóng khuất dạng sau hành lang ...

Thời gian năm tiết học nhanh chóng trôi qua , cô lấy sách vở đứng dậy ra về , xuống xe buýt tạt vào cửa hàng nhỏ gần nhà , cô mua một vài món ăn vặt , đang định trả tiền thì có một bóng người vội vã lướt qua , va mạnh vào người cô khiến chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống , màn hình vỡ nát . "Xin lỗi , tôi không cố ý !" một giọng nói trầm ổn vang lên , cô ngẩng đầu , lại là tên chết tiệt đó , bị cô dạy dỗ rồi còn không biết điều , ngỡ ngàng một hai giây , anh nhận ra cô bé dần cho anh một trận tơi tả sáng nay , khuôn mặt cô đầy tức giận , anh lùi lại mấy bước cố gắng giữ khoảng cách an toàn với cô . Bỗng nhiên cô cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên , vụn kính đâm vào tay cô khiến bàn tay nhỏ bé của cô rớm máu nhưng cô không quan tâm , xem xét một chút cô quát lớn : "Anh cút ngay cho khuất mắt tôi . Lần sau thấy tôi thì tránh xa một chút , nếu không sau này gặp anh một lần tôi đánh một lần , nghe rõ chưa ?" khuôn mặt trắng trẻo của cô đỏ lên , ngón tay chỉ thẳng vào mặt anh . Anh tức giận kéo cửa đi thẳng , vốn có thành ý xin lỗi cô nhưng cô không biết điều thì không cần hạ mình vô ích , hôm nay đúng là ngày đen đủi mà , sáng sớm bị đánh oan , trưa thì bị chửi không còn mặt mũi , thật sự không muốn gặp lại cô nữa .

Cô đứng dậy nhặt đống đồ dưới đất tính tiền rồi về nhà , cả đoạn đường cô chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại vỡ nát trên tay , nó hỏng rồi , cô không tiếc tiền chỉ là món quà này là anh tặng cô , có tiền chưa chắc mua được , càng nghĩ cô càng đau lòng . Vài giọt nước mắt chảy rơi xuống miếng kính đã vỡ , cô lấy tay lau vội đi khiến nhiều mảnh nhỏ găm vào da thịt nhưng cô không hề thấy đau , máu cứ rớm ra dính đầy vào chiếc túi cô đang xách , về đến nhà , cô chẳng nói chẳng rằng vứt chiếc túi trên bàn rồi vào phòng đóng cửa . Như Như ngồi trên giường thấy vẻ mặt trắng bệch như cái xác chết trôi và bàn tay đầy máu của cô thì vô cùng hốt hoảng , Như giật chiếc điện thoại trên tay cô bỏ xuống rồi vội vàng đi lấy bông băng .

Cô ấy không hỏi có chuyện gìxảy ra , chỉ nhìn cô thở dài rồi rửa vết thương , gắp vài mảnh kính ra rồi băngbó lại , cả quá trình cô không hề hé răng kêu than nửa lời chỉ nhìn chằm chằm vàochiếc điện thoại . "Này !" cô ấy lấy điện thoại của mình bấm một dãy số , nhấnnút gọi rồi đưa cho cô , đầu dây bên kia vừa alo cô đã bắt đầu nức nở . "Bé đừngkhóc , có chuyện gì nói cho anh nghe , nín khóc đi , được không ? Ngoan nào !"giọng nói nhẹ nhàng ấm áp , đầy cưng chiều , là người đó , "Cái điện thoại ... hức... hỏng rồi !" giọng nói của cô không rõ ràng , còn có tiếng nấc nhẹ , nhưngtruyền qua điện thoại nó lại dễ thương đến lạ . "Cái điện thoại anh tặng bé , bécũng giữ ba năm rồi . Bây giờ hỏng cũng không sao hết , anh mua cho bé cái mới, được không , đừng khóc nữa , nghe lời anh !" vừa lật tài liệu anh vừa dỗ dành, mọi ngày thì lạnh như tảng băng vĩnh cửu , giờ lại khóc lóc như trẻ con vì cáiđiện thoại cũ anh tặng , đúng là hết nói nổi . "Không !" giọng cô khàn khàn , mắtđỏ hoe , mặt mũi dính đầy nước tèm lem hết cả , Như Như ngồi xuống lấy giấy launước mắt cho cô , kiên nhẫn , ân cần như đang chăm sóc một đứa trẻ . "Vậy anhmua một cái mới sau đó đem cái cũ về sao lại dữ liệu cho bé , được chưa nào ?"giọng nói vẫn dịu dàng , nụ cười trên môi anh sâu thêm , "Được rồi ! Anh hứa vớibé nhé !" cô khóc chán rồi mỉm cười , nụ cười này hồn nhiên bao nhiêu , ngây thơbao nhiêu cô không hề biết nhưng trong mắt người khác giờ phút này cô giống mộtthiên thần nhỏ đi lạc xuống trần không ưu tư , phiền muộn sự đời . "Bé muốn gìanh cũng cho bé nhưng không được khóc nữa , nhớ chưa tiểu thiên thần ? Nhớ giữsức khỏe nha ! Yêu bé !" anh dỗ dành , cô bé này của anh không nghe anh dỗ sẽkhông chịu nín đâu . Cái giọng nói nghẹn ngào vừa khóc của cô nhanh chóng biếnmất , thay vào đó là giọng nũng nịu của trẻ con được quà : "OK anh !" nói rồi côcúp máy , quay sang cười với Như Như . Cái điện thoại này cứ coi như là vật hisinh để cô lột cái mặt nạ lạnh lùng bên ngoài ra đi , không có gì đáng tiếc cả ,Như Như thầm nghĩ . 

Mỗi tuần một chương 2000 chữ , mong mọi người ủng hộ . 

Thân gửi

      Hà Hân Di  

Lanjutkan Membaca

Kamu Akan Menyukai Ini

194K 1.5K 29
I didn't saw any innocent male reader so I am making one. ps I am not good at english hope you guys and girls like it pss If you guys want lemons jus...
6.1K 105 39
In this sequel to my other popular book, Michael Jackson and the reader pull even more pranks on each other! **REQUESTS ARE CLOSED**
2.4M 59K 46
EDITING [I marched up to him, "Where the hell were you? I thought something happened to you. Did you not care enough to..." My rambling was cut short...
108K 7.5K 41
Elana Ferrer never really had goals. For her, life consisted of nothing but surviving school until the next day -- until she saw him. In the eyes of...