BLACK ANGEL - ONESHOT

By Moondarlin

728 38 13

Tuyển tập truyện ngắn của tui 1, CON RUỒI - THE FLY 2, NGỌN NÚI GIẤY - PAPER MOUNTAIN 3, VÁY TRẮNG - WHITE D... More

CON RUỒI - THE FLY
VÁY TRẮNG - WHITE DRESS
THƯ GỬI ÔNG GIÀ NOEL - A LETTER TO SANTA
BỤI TIÊN - FAIRY DUST
ANH HỀ CÂM - THE MIME
TÍCH TẮC - TICK TOCK
NÀNG TIÊN TRONG VƯỜN - FAIRY IN THE GARDEN
NGỌN HẢI ĐĂNG THẦN BIỂN - THE POSEIDON'S LIGHTHOUSE
BÊN DƯỚI GỐC CÂY PHONG - UNDER THE MAPLE TREE
THIÊN THẦN BÓNG TỐI - BLACK ANGEL

NGỌN NÚI GIẤY - PAPER MOUNTAIN

79 5 2
By Moondarlin


"Xin lỗi, ông có thể chỉ giúp tôi con đường đến Địa Ngục được không?"

Đứng trước cửa nhà tôi là một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, với mái tóc dài rối bù xù bết dính đầy bụi bặm, bờ môi nứt nẻ, quần áo bẩn thỉu, rách rưới, và cái bụng chửa vượt mặt. Cái thai chắc đã ít nhất năm tháng. Trông cô ta tàn tạ và mệt mỏi bơ phờ đến mức gần như sắp ngất xỉu đến nơi.

"Ôi trời! Chuyện gì xảy ra với cô vậy?" - Tôi thốt lên kinh ngạc - "Vào đây nào, tôi sẽ lấy cho cô thứ gì đó rồi chúng ta nói chuyện tiếp!"

"Làm ơn thưa ông" - Cô gái trẻ thì thào - "Tôi cần phải đến địa ngục càng sớm càng tốt!"

"Được rồi, tôi sẽ chỉ sau, nhưng nếu còn tiếp tục ở ngoài đó lâu hơn nữa, cô sẽ đến Địa Ngục sớm hơn cô tưởng đấy!"

Cô gái trẻ lạ mặt có vẻ do dự. Nhưng rồi cô nhẹ nhàng gật đầu. Ngay khi cô ấy bước vào nhà, tôi liền đóng sầm cánh cửa lại để những cơn gió không tiếp tục thổi bụi cát vào nhà. Thiệt tình, chuyện gì có thể làm cho một thai phụ sắp sinh đi lang thang một mình trong cái thời tiết khắc nghiệt như thế này chứ?

Khi cô gái trẻ đã ngồi yên vị trên ghế một cách nặng nhọc, tôi liền mang cho cô ấy một bát súp củ cải loãng.

"Xin lỗi cô, đợt này mất mùa và khô hạn, chúng tôi không có nhiều thức ăn...ấy! Cẩn thận nóng!"

Tôi vừa đặt bát súp xuống bàn, cô gái liền vồ lấy húp lấy húp để.

"Cảm ơn ông vì lòng hảo tâm" - Cô gái nói sau khi đã húp cạn sạch bát súp - "Tôi có thể xin thêm một bát nữa được không?"

Điều đó làm tôi không khỏi bật cười. Tôi lấy cho cô ấy thêm một bát súp nữa. Sau khi đã húp sạch bát súp thứ hai, trông người thai phụ tươi tỉnh hơn hẳn.

"Cô nên nghỉ ngơi cho đỡ mệt" - Tôi đặt cốc nước lọc xuống bàn - " Có giường ở phòng trong, hơi hôi một chút nhưng khá thoải mái đấy"

Cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt mệt mỏi.
"Xin lỗi ông nhưng tôi đang rất vội. Tôi không thể ở lại được. Nếu tôi ở lại quá lâu, Đứa bé sẽ nổi giận và hành hạ tôi bằng những cú đạp mạnh nếu tôi chậm chân..."

"Đứa bé?" - Tôi ngạc nhiên.

"Phải! Là con của tôi. Đứa bé trong bụng. Ngay từ khi biết đạp, nó đã liên tục thì thầm vào trí óc tôi rằng tôi phải mang bức thư này đến cổng Địa Ngục và thả nó xuống đó" - Cô gái lôi ra một phong bì thư được dán cẩn thận - "Tôi không biết tại sao phải làm thế, hay bằng cách nào lá thư ở trong tay tôi, nhưng nếu tôi không làm theo, thằng bé sẽ...."

Cô ta bất chợt hét lên đau đớn. Cô ôm bụng quằn quại, mồ hôi túa ra như tắm.

Tôi đâm hoảng, vội vàng đỡ lấy cô gái:

"Ấy! Ấy! Thôi được rồi! Đi về phía Tây, cô sẽ phải vượt qua một sa mạc cát nóng bỏng, một đầm lầy bùn ngập đến đầu gối, sau đó là một bãi cuội sỏi nhọn hoắt" - Tôi nhìn xuống đôi chân trần của cô ấy, không khỏi cảm thấy xót xa - "Qua tất cả những thứ đó, cô sẽ gặp một ngọn núi lớn được tạo bởi hàng triệu triệu nắm giấy vo tròn. Cô phải trèo lên đó. Đừng lo, chúng sẽ không bị lún đâu, nhưng những nắm giấy sẽ có lúc bung ra làm cho việc trèo lên rất khó khăn. Khi cô lên tới đỉnh cô sẽ thấy ngai vàng của thần Hades. Đó chính là Địa Ngục!"

Tôi vừa nói xong thì bỗng nhiên khuôn mặt người thai phụ dãn ra. Có vẻ như đứa bé đã thôi hành hạ mẹ mình.

"Cảm... ơn ...ông ... rất...nhiều" - Cô ta vừa nói vừa thở hổn hển.

Tôi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Đoạn, tôi dìu cô ấy đứng lên.

"Tôi nghĩ là tôi cần phải đi ngay bây giờ" - Cô gái nói - "Tôi rất cảm kích vì những gì ông làm cho tôi."

"Không có gì đâu mà!" - Tôi suýt nữa đã bật khóc - " Đợi một chút"

Tôi đem cho cô ấy một tấm áo choàng lớn để tránh bão cát, một chút thức ăn, nước uống và một đôi giầy. Sau đó tôi nhẹ nhàng dìu cô ấy ra cửa. Khi tôi mở cánh cửa trước nhà ra, gió cát bất ngờ thổi vào mù mịt.

"Tạm biệt ông!" - Người thai phụ cúi đầu. Cô trùm tấm áo choàng lên người và nặng nhọc bước ra ngoài.

Tôi thương cảm gật đầu với cô gái tội nghiệp. Một lúc sau, bóng dáng của cô ấy đã biến mất giữa bão cát mịt mùng.

***

Nhiều người nghĩ ta là một vị Thần có trái tim lạnh giá. Một số kẻ khác thậm chí còn cho rằng ta độc ác, nhưng biết sao được, những gì ta đang làm đều là công việc của ta. Và con người đều sợ hãi ta theo cái cách mà chúng sợ hãi Sự Chết. Ôi con người, chúng quá yếu đuối và đầy khuyết điểm. Tới giờ ta vẫn không hiểu nổi tại sao Prometheus lại tạo ra một giống loài như vậy, làm tất cả vì chúng, để rồi kết cục là phải chịu hình phạt bị moi gan mỗi ngày một lần trong liên tục hơn hai nghìn năm?

Sau khi cô gái trẻ đi khỏi tầm mắt, ta hiện nguyên hình và trở về với công việc của mình ở cung điện. Thật tuyệt khi được mặc lại bộ chlamys êm ái thay vì thứ quần áo trần gian chật chội đó.

Mất một năm để cô gái trẻ đi qua sa mạc, đầm lầy và bãi sỏi, và thêm một năm nữa để trèo lên ngọn núi giấy cao chót vót.
Đúng vào ngày ấy hai năm sau, ta vụt đến đỉnh ngọn núi giấy và chờ đợi. Nơi này thực ra là một ngọn núi cao cả nghìn mét được tạo thành bởi hàng tỉ tỉ cuộn giấy vun đống với nhau. Khi ta vừa xuất hiện ở đó, giấy cuộn lên và bay tứ tung khắp nơi.

Đến chính giữa trưa ngày hôm ấy, người thai phụ trẻ cuối cùng cũng đã leo lên đến đỉnh. Cô ta trông tàn tạ hơn hai năm trước rất nhiều: cơ thể gầy rộc, bám đầy đất cát đến nỗi chỉ còn nhìn thấy hai con mắt trắng hếu trên khuôn mặt đen đúa. Đôi chân của cô ta bê bết máu và bị cào xước đến mức tưởng như nát bấy. Có lẽ đôi giầy mà ta đưa cho cô gái trẻ có lẽ đã bị kẹt lại đâu đó trong đám bùn đen rồi. Thứ duy nhất không hề thay đổi trên cơ thể cô ta đó là cái thai lớn vượt mặt.

Cô ta lết từng bước nặng nề với dáng đi liêu xiêu kiệt quệ, đến trước ngai vàng của ta và quỳ xuống. Trong lúc đó ta không nói gì, mà chỉ lặng lẽ quan sát.

"Hỡi Thần Hades Chúa Tể Địa Ngục" - Thai phụ trẻ đặt bức thư nhàu nát và cáu bẳn dưới chân ta - "Hãy nhận lấy bức thư của ngài và giải thoát cho tôi!"

Ta thở dài nhìn cô gái: "Kẻ đáng thương! Ngươi không biết rằng bức thư đó không phải để dành cho ta sao?"

Cô gái bối rối - "Ý ngài là sao?" -

Ta lắc đầu: "Ngươi mang bức thư theo mình lâu như vậy mà chưa bao giờ đọc nó?"

Cô ta ú ớ một cách tội nghiệp. Rõ ràng là cô ta chưa bao giờ đọc, bởi nếu không thì mọi chuyện đã khác.

"Ngươi đã mang thai bao lâu rồi?" - Ta hỏi tiếp.

Nghe câu hỏi của ta, cô gái trẻ run bần bật. Cô ta cào hai bàn tay xuống mặt đất...

"Ba năm"

"Trong suốt thời gian đó ngươi có ăn uống gì không?"

"Chỉ một chút" - Cô ta bắt đầu nức nở.

Ta phì cười mỉa mai : "Kẻ tội đồ đáng thương. Ngươi vẫn chưa nhận ra vấn đề sao? Ngươi đã ở Địa Ngục từ lâu rồi!"

Cô gái bất chợt rú lên đau đớn. Cô ta ôm đầu và lăn lộn trên mặt đất.

"Tại sao? Tại sao?" - Cô ôm lấy chân ta.

"Tại sao à? Ngươi đã uống nước của sông Lethe trước khi xuống đến Địa Ngục. Nó làm cho ngươi quên hết mọi sự xảy ra khi còn sống. Giờ thì đọc bức thư đi, ngươi sẽ hiểu tại sao ngươi đáng bị như thế!"

Nghe lời ta, cô gái khốn khổ run rẩy mở bức thư. Phía trong là những dòng chữ viết nguệch ngoạc:

" Bố mẹ thân yêu.

Con đã rất sợ hãi. Khi con vừa sinh đứa bé ra, trong một nơi chật hẹp và bẩn thỉu. con đã thực sự hoảng loạn. Trong đầu con chứa đầy những viễn tưởng tồi tệ nhất. Con sợ bố mẹ sẽ từ chối con gái mình. Con sợ mọi người sẽ xa lánh và chê bai con. Con sợ tương lai của mình sẽ bị hủy hoại. Con sợ mọi thứ. Nó làm con rùng mình đến lạnh người. Con đã không nghĩ được điều gì sáng suốt hơn. Vì thế con thả đứa bé xuống.

Con xin lỗi, lúc đó con không thể nghĩ được điều gì hơn. Con đã quá ích kỉ để biết mình đang làm điều khủng khiếp gì. Con đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ chìm trong bí mật, nhưng con đã nhầm. Hậu quả là con bị xã hội tẩy chay. Người ta phỉ nhổ vào con ở mọi nơi, ở trên mạng, ở ngoài đời. Họ phỉ nhổ cả bố mẹ nữa. Con biết bố mẹ rất tủi nhục nhưng bản thân con bất lực không làm được gì. Giờ thì con chẳng còn lại gì ngoài những ám ảnh tội lỗi mà bản thân đã gây ra cùng với thứ tiếng tăm nhơ nhuốc của kẻ nông nổi giết con. Mọi chuyện đã đến đỉnh điểm rồi. Con không thể chịu đựng thêm được nữa.

Con xin lỗi vì đã ra đi quá sớm như thế này, nhưng con không còn lựa chọn khác. Vĩnh biệt bố mẹ.

Kí tên
.... "

Những giọt nước mắt rơi lã chã đã xóa nhòa đi cái tên viết trong lá thư khiến cho nó không thể đọc được nữa. Cô gái ngồi thần người ra với dòng lệ chảy tràn trên má.

Ta thở dài lần nữa.

"Đó không phải là một bức thư gửi tới Địa Ngục, mà là một bức thư gửi cho người sống - Thư tuyệt mệnh. Con người các ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất để sống trên cuộc đời mà thôi. Những gì xảy ra sau khi chết, sẽ là bản án vô hạn dành cho những kẻ tội đồ. Ngươi đã giết con trai mới sinh của mình, hình phạt sẽ là bị đày đọa bởi cái thai mãi mãi!"

Cô gái run rẩy rồi khóc nức lên những tiếng giật cục. Cơ thể cô run lên bần bật cho tới khi tiếng khóc bị biến thành tiếng kêu ai oán. Nếu là một nghìn năm trước, có lẽ ta vẫn còn cảm thấy chút động lòng. Nhưng vòng lặp đã xảy ra quá nhiều lần, đến nỗi những gì ta cảm thấy lúc này chỉ còn là sự nhàm chán đến vô vọng. Suy cho cùng con người sợ hãi ta, hóa ra cũng có lí do của chúng.

"Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi! Tha thứ cho mẹ!" - Cô ta kêu lên.

Nhưng chỉ mấy giây sau, toàn bộ cơ thể cô gái tan thành cát bụi . Một cơn gió nổi lên thổi đám cát bụi bay ngược về nơi cô ta đã từ đó ra đi.

Bức thư trong tay cô ta bị vo nát và rơi xuống mặt đất, nhập bọn với hàng tỉ tỉ những tờ giấy y hệt với số phận y hệt nó đã bị bỏ lại đây trong những vòng lặp trước.
Vốn ban đầu không có ngọn núi giấy nào, nhưng mỗi lần cô ta đến đây, và quỳ lạy dưới chân ta, một mảnh giấy được để lại. Mỗi lần vòng lặp xảy ra, sự đày đọa của cô ta lại tăng lên một ít. Ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi ngọn núi này cao lên gấp hai, ba lần nữa. Nhưng có một điều ta biết chắc chắn, đó là hình phạt sẽ không bao giờ dừng lại, bởi địa ngục là một bản án vĩnh cửu.

***

"Xin lỗi, ông có thể chỉ giúp tôi con đường đến Địa Ngục được không?"...

Continue Reading

You'll Also Like

226M 6.9M 92
When billionaire bad boy Eros meets shy, nerdy Jade, he doesn't recognize her from his past. Will they be able to look past their secrets and fall in...
130K 5.5K 48
A fire incident at his(Kim Jae-soo) husband's home while he (Baek Ji-Hu )was away made Kim Jae-soo return to his third year of university (he was reb...
16.3M 546K 35
Sinful Flash Sale: Unlock the entire story for 80% OFF or each part for just for 1 Coin Only! Valid only for this weekend, till June 23. Down-on-her...
478K 1.5K 47
🔞🔞🔞 warning sex!! you can cancel if you don't like it.This is only for the guys who have sensitive desire in sex.🔞🔞