Diên Hy Công Lược truyện (Sto...

By KhanhLinhPham

377K 9.2K 1.2K

Tác giả: Chu Mạt - Tiếu Kiểm Miêu (chấp bút) Giới thiệu: Lấy bối cảnh những năm đầu thời đại Càn Long, câu ch... More

<Quyển 1: Kiếp sống cung nữ> Chương 1: Phách quan
Chương 2: Váy bách điểu
Chương 3: Tiến cung
Chương 4: Hoa sen
Chương 5: Tuyển tú
Chương 6: Mệnh ở lòng bàn tay
Chương 7: Phân chia cao thấp
Chương 8: Gian dối
Chương 9: Tranh chấp
Chương 10: Áp chế
Chương 11: Tranh vẽ phi tần
Chương 12: Ngủ
Chương 13: Thợ thêu
Chương 14: Uống thuốc
Chương 15: Vả miệng
Chương 16: Lá non có độc
Chương 17: Lần đầu gặp gỡ
Chương 18: Thị vệ
Chương 19: Cô nam quả nữ
Chương 20: Mật báo
Chương 21: Bột củ sen
Chương 22: Lời đồn
Chương 23: Sự việc bại lộ
Chương 24: A Mãn
Chương 25: Người thêu chính
Chương 26: Vật thay thế
Chương 27: Dâng tặng lễ vật
Chương 28: Thỉnh tội
Chương 29: Tỷ muội tốt
Chương 31: Bộ thường phục sau cùng
Chương 32: Kim
Chương 33: Rửa hận
Chương 34: Thiếu gia
Chương 35: Thăm bệnh
Chương 36: Chủ mưu đằng sau
Chương 37: Tặng thuốc
Chương 38: Đáp lễ
Chương 39: Tâm phúc
Chương 40: Ác khuyển
Chương 41: Kẻ phản bội
Chương 42: Lệ chi yến
Chương 43: Lệ chi loạn
Chương 44: Xử trí
Chương 45: Con kiến
Chương 46: Nửa đêm canh ba
Chương 47: Ăn thịt chia phúc
Chương 48: Giải thích
Chương 49: Tin đồn thất thiệt
Chương 50: Truy xét
Chương 51: Hạ sinh
Chương 52: Chôn sống
Chương 53: Phong hồi lộ chuyển (Bước ngoặt)
Chương 54: Chờ đợi
Chương 55: Chăm bệnh
Chương 56: Nước lô hội
Chương 57: Chọc giận
Chương 58: Đắng ngọt đan xen
Chương 59: Dâng lễ
Chương 60: Xá lợi ở đâu?
Chương 61: Tiên nữ
Chương 62: Sóng gió nổi lên
Chương 63: Sứ mệnh tiên nữ
Chương 64: Độc dược
Chương 65: Long tử long tôn (Con cháu rồng)
Chương 66: Bù đắp
Chương 67: Báo thù
Chương 68: Nợ máu trả máu
Chương 69: Cảnh cáo
Chương 70: Xoa dịu nỗi lòng
Chương 71: Ban hôn
Chương 72: Vĩnh viễn không phản bội
Chương 73: Điên
<Quyển 2: Tân giả khổ> Chương 74: Tân Giả Khố
Chương 75: Báo đáp ân tình
Chương 76: Tập kích
Chương 77: Rắn độc
Chương 78: Sưởi ấm lẫn nhau
Chương 79: Thọ yến phong ba
Chương 80: Bệnh và quyền
Chương 81: Cứu tế
Chương 82: Vạn tử thiên hồng
Chương 83: Kim trấp
Chương 84: Tâm nguyện cuối cùng
Chương 85: Quý phi từ biệt quân vương
Chương 86: Thăm bệnh【Thượng】
Chương 87: Thăm bệnh【 Hạ 】
Chương 88: Hoạ vô đơn chí
Chương 89: Biện pháp
Chương 90: Chia tay
Chương 91: Ác hận đan xen
Chương 92: Từ đầu đến cuối
Chương 93: Đoạn tuyệt
Chương 94: Thức tỉnh
Chương 95: Hôn lễ
Chương 96: Đi giữa trời tuyết
Chương 97: Thị tẩm
Chương 98: [Phiên ngoại Đế Hậu] Ly hồn ký (Thượng)
Chương 99: [Phiên ngoại Đế Hậu] Ly hồn ký (Hạ)
Chương 100: [Phiên ngoại] Giếng khống muội muội
Chương 101: Đồng sàng dị mộng
Chương 102: Khó nhẫn
Chương 103: Hồi cung
Chương 104: Phương thuốc sinh con
Chương 105: Mang thai
Chương 106: Ngày giỗ
Chương 107: Sinh con
Chương 108: Tin vui
Chương 109: Có một đích tử
Chương 110: Đêm trừ tịch
Chương 111: Tang【 Thượng 】
Chương 112: Tang【 Hạ 】
Chương 113: Ban chết
Chương 114: Trục xuất
<Quyển 3: Chủ Diên Hi cung> Chương 115: Kế Hậu
Chương 116: Gặp lại
Chương 117: Chỗ dựa mới
Chương 118: Thực hiện
Chương 119: Tiệc phóng sinh
Chương 120: Phản bội
Chương 121: Y phục bên trong
Chương 122: Diên Hi cung
Chương 123: Vờ như không thấy
Chương 124: Hoa chi tử rơi
Chương 125: Như gần như xa
Chương 126: Vướng bận
Chương 127: Như gần như xa
Thông báo
Chương 128: Trở về
Chương 129: Làm người luôn có lòng đố kỵ
Chương 130: Lời đồn
Chương 131: Hiểu lầm
Chương 132: Tên trộm
Chương 133: Giọng Giang Nam
Chương 134: Tang vật
Chương 135: Phá kính muốn đoàn tụ
Chương 136: Người thân cũ
Chương 137: Hẹn hò
Chương 138: Không mong báo đáp
Chương 139: Nguyện như ban đầu
Chương 140: Hòa làm một
Chương 141: Thật lòng
Chương 142: Hậu cung tranh đấu
Chương 143: Triều đình tranh đấu
Chương 144: Hưu thư
Chương 145: Không đi
Chương 146: Đến tiễn
Chương 147: Ngã ngựa
Chương 148: Quân đen và trắng
Chương 149: Tử chiến
Chương 150: Độc
Chương 151: Chân tướng phơi bày
Chương 152: Giấc mộng hư vô
Chương 153: Vô thường
Chương 154: Lựa chọn
Chương 155: Hoàng hậu hay Thái hậu?
Chương 156: Tâm sự
Chương 157: Lễ thân tằm
Chương 158: Kinh biến
Chương 159: Phản bội
Chương 160: Tâm như tro tàn
Chương 161: Lời hẹn ước năm nào
Chương 162: Huyết kinh
Chương 163: Bùa đòi mạng
Chương 164: Sinh mẫu là ai?
Chương 165: Bão tố
Chương 166: Nhập gia
Chương 167: Tiết nghĩa
Thông báo
Chương 168 + 169
Chương 170: Trầm Bích
Chương 171: Tiên nữ
Chương 172: Trước là kẻ thù, sau là bằng hữu
Chương 173: Bằng hữu
Chương 174: Biến đổi bất ngờ
Chương 175: Yêu tà
Chương 176 + 177
Chương 178 + 179
Chương 180: Mất tích
Chương 181: Nghi ngờ
Chương 182: Giam cầm
Chương 183: Hối hận
Chương 184 + 185 + 186
Chương 187: Tội
Chương 188: Điên
Chương 189: Ước hẹn
Chương 190 + 191 + 192 + 193 + 194 + 195
Chương 196 + 197
Chương 198 + 199
Chương 200 + 201
Chương 202 + 203 (chương cuối)
2 phiên ngoại

Chương 30: Kẻ trộm

1.5K 50 10
By KhanhLinhPham

"Cũng không biết nương nương nhìn trúng ngươi chỗ nào, chỉ là một tiểu cung nữ thêu thùa nho nhỏ, vậy mà một bước lên trời tiến vào cửa lớn Trường Xuân cung!" Minh Ngọc ngắm nghía Ngụy Anh Lạc từ trên xuống dưới, ánh mắt không mang ý chào đón.

Trường Xuân cung phái tới vị này thật đúng là...

Minh Ngọc ngồi trên ghế, tay để trên bàn bên cạnh đang chứa bốn món điểm tâm ngọt, nào là viên gạo nếp, bánh đậu xanh, bánh hoa hồng giòn xốp, kẹo hạt vừng, nhìn qua bốn màu đan xen đã thấy mãn nhãn.

Minh Ngọc chuyên chú thưởng thức điểm tâm, chẳng có vẻ gì là đến thay Hoàng hậu làm việc cả, giống như mượn cơ hội này tới đây tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi.

Nàng ngồi bao lâu, Ngụy Anh Lạc liền đứng bấy lâu, nhớ tới lời khuyên bảo của Ngô tổng quản lúc trước, trong lòng không khỏi thở dài: "Diêm Vương sống dễ chịu, tiểu quỷ khó chơi."

Chỉ sợ không dễ bước vào bậc thềm Trường Xuân cung này rồi.

"Được rồi, có nhiêu ta đã nói hết với ngươi rồi đấy." Rốt cuộc Minh Ngọc cũng chờ chán, đem miếng bánh cuối cùng bỏ vào miệng, vỗ vỗ tay nói, "Sớm chấm dứt công việc ở phường thêu này đi, cuối tháng chuyển đến Trường Xuân cung."

"Được. Minh Ngọc tỷ tỷ, để ta tiễn cô." Ngụy Anh Lạc tiễn thẳng Minh Ngọc một đường đến tận cửa lớn Trường Xuân cung. Một đoạn đường ngắn vừa đi vừa trò chuyện chỉ mất gần nửa canh giờ mà so với làm việc ở phường thêu năm sáu canh giờ còn tốn tinh lực nhiều hơn.

Sau cùng thì, việc mệt nhọc và đau khổ nhất trên đời này chính là hầu hạ người khác.

Kéo lê thân thể mỏi mệt không chịu nổi trở về chỗ ở cho cung nữ, Ngụy Anh Lạc không khỏi nhướng mày.

Là lạ ở chỗ nào...

Từ xa còn nghe được tiếng xì xào bàn luận sôi nổi, vậy mà khi nàng xuất hiện ở cửa một cái trong nháy mắt tất cả im bặt.

Các cô ấy bất kể đang ngồi hay đứng, đang xa hay gần, tất cả đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, ánh mắt ấy khiến Ngụy Anh Lạc rất không thoải mái, giống như hả hê lại giống như châm biếm, giống như thương hại lại giống như đồng cảm.

Tại sao phải dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng?

Ngụy Anh Lạc với một bụng nghi ngờ quay trở về giường mình, hai tấm chăn xếp gọn đặt sát nhau, hai gối đầu kề chung một chỗ.

"Cát Tường đâu?" Ngụy Anh Lạc hỏi, "Còn chưa về sao?"

Ăn một chén mì thôi cũng không đến mức lâu vậy chứ? Nếu tính thời gian thì nàng ấy sớm đã ăn xong và quay về rồi mới phải.

Một người có quan hệ không tệ với Cát Tường thấp giọng trả lời: "Cô ấy bị bắt đi rồi."

Ngụy Anh Lạc nghe vậy sững sờ: "Cái gì?"

"Cô ấy bị bắt." Cô ta lặp lại lần nữa, do dự một chút lại bồi thêm một câu, "Cô ấy giấu đồ trên người..."

"Giấu gì trên người?" Ngụy Anh Lạc trong lòng sinh ra dự cảm chẳng lành.

"... Một túi thơm." Cô ta thở dài nói tiếp, "Bên trong đựng chỉ khổng tước bị mất trộm lúc trước..."

"Không thể nào!" Ngụy Anh Lạc bước tới trước mặt cô ta, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm đối phương, "Ngươi nói dối!"

"Ta không nói dối! Là Ngô tổng quản tự mình tìm thấy trên người cô ấy!" Ánh mắt Ngụy Anh Lạc đáng sợ đến mức khiến cô ta kinh hồn bạt vía, tròng mắt trái phải đảo quanh, bỗng nhiên đứng thẳng người chỉ tay về phía một người khác hô lên, "Nghe nói là Linh Lung tố cáo!"

Ngụy Anh Lạc chậm rãi quay đầu lại: "Linh Lung!"

Linh Lung đang nằm sấp trên giường, nửa gối đều bị nước mắt làm ướt, một đôi mắt sưng đỏ nhìn lại Ngụy Anh Lạc, giống như giải thích với nàng, hoặc như giải thích với những người khác: "Ta lớn lên cùng Cát Tường từ nhỏ. Nhà cô ấy nghèo nên thường xuyên bữa có bữa không, vì thế tay chân có chút không sạch sẽ, hay đi trộm vặt... Ta không ngờ rằng khi đã vào đây có của ăn của mặc rồi mà cô ấy vẫn không chịu bỏ tật xấu này..."

Lời còn chưa dứt, một bàn tay không biết từ đâu nắm cổ áo đem nàng từ trên giường nhấc lên.

"Nói hươu nói vượn!" Gương mặt Ngụy Anh Lạc phẫn nộ gần trong gang tấc.

"Ta không có nói bậy! Ta cũng không tin cô ấy là người như vậy... Chỉ là, chỉ là Ngô tổng quản đề cập việc này." Linh Lung sụt sịt mũi ủy khuất nói, "Về sau ta mới biết được, Hoàng hậu nương nương chỉ cho Ngô tổng quản thời hạn hai ngày, chỉ sợ là ngài ấy gấp gáp muốn bắt kẻ trộm cho nên mới hạ lệnh soát người, ai ngờ lại thật sự tìm ra được..."

"Haaa...!" Ngụy Anh Lạc cười lạnh nói, "Ngươi cho rằng ta sẽ tin?"

Linh Lung kinh ngạc nhìn nàng.

"Chỉ khổng tước bị mất trộm đã lâu, vậy mà hôm nay Ngô tổng quản vừa đến tra xét một lần liền lập tức tìm ra ngay." Ngụy Anh Lạc kéo Linh Lung đến trước mặt mình, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, như hai thanh kiếm giao thoa cùng một chỗ, đụng nhau không chết người thì cũng phóng ra tia lửa, "Linh Lung, ngươi cảm thấy ta và Ngô tổng quản sẽ tin? Ngô tổng quản... Ngài ấy chỉ vì nhanh chóng muốn kết án mà thôi."

Một tay đẩy Linh Lung ngã trên mặt đất, Ngụy Anh Lạc lao ra ngoài cửa, đầu cũng không hề ngoảnh lại một lần.

Cây cối hai bên đường dần lùi về phía sau nàng.

Có một người từ đâu bỗng nhiên lao tới ngăn cản bước chân nàng đang chạy như điên.

"... Ma ma." Ngụy Anh Lạc thấy rõ ràng người trước mắt, sau đó thở gấp nói dồn, "Ta muốn đi tìm Ngô tổng quản, chậm thêm chút nữa sợ không kịp mất..."

Chậm thêm chút nữa, sợ tính mạng Cát Tường giữ không kịp.

Dù lần trước đã dùng hết chút nhân tình thật vất vả mới tích lũy được, dù biết sẽ nợ Ngô tổng quản một đại ân huệ, nàng cũng không hề nuối tiếc.

Chỉ cần có thể bảo vệ được tính mạng của đứa bé kia...

"Đừng đi." Trương ma ma hai tay như gọng kìm gắt gao ôm chặt Ngụy Anh Lạc.

"Ma ma, xin người tránh ra!" Ngụy Anh Lạc ra sức giằng co.

Giãy dụa đến giữa chừng, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ.

"Đừng nhìn!" Trương ma ma vội vàng lấy tay che mắt của nàng lại, nhưng bị nàng dùng sức né đi.

Phía trước là con đường dẫn đến Thận hình ty.

Đó là nơi tiếp nhận và trực tiếp thực thi án phạt với cung nữ và thái giám. Một nơi lành lặn đi vào, khổ cực đi ra.

Cửa hình ty mở rộng, từ bên trong một mùi tanh khó chịu bay ra, giống như lệ lâu năm, lại giống như máu tươi.

Hai thái giám từ sau cửa bước ra, một trước một sau, khiêng ra một cáng cứu thương.

Trên cáng cứu thương, một miếng vải trắng đắp kín một người từ đầu đến chân, mặt vải lồi lõm, mơ hồ là một gương mặt nữ nhân. Lúc đi ngang qua Ngụy Anh Lạc, cáng cứu thương không cẩn thận lắc lư chốc lát khiến một cánh tay trắng xanh vô lực rủ xuống.

Một chiếc khăn thêu theo đầu ngón tay nàng rơi xuống.

Ngụy Anh Lạc cúi người nhặt lên chiếc khăn kia, hai mắt lập tức bắt đầu nóng lên.

Trên chiếc khăn thêu hiện ra một chú chó vàng trung thành thơ ngây. Nghe nói lão Hoàng ở nhà Cát Tường cực kỳ thông thái, còn biết ra ngoài săn bắt chim sẻ và chuột đồng rồi mang về nhà nuôi nấng một già một trẻ.

Đây là quà sinh thần nàng tặng cho Cát Tường.

"Chúc ngươi sống lâu trăm tuổi, hàng năm bình an." Ngụy Anh Lạc cầm khăn thêu lên, thì thào thì thầm, "Chúc ngươi sống lâu trăm tuổi, hàng năm... bình an."

Thì thào đến chữ cuối cùng hóa nghẹn ngào, Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên quay người hướng Thận hình ty phóng đi, lại bị Trương ma ma cường ngạnh kéo lại.

"Thả ta ra!" Ngụy Anh Lạc cả giận nói, "Ta muốn đi tìm Ngô tổng quản để hỏi cho rõ tại sao phải làm như vậy! Ngài ấy biết rõ chuyện này có ẩn tình bên trong, vì sao không thể giống như chuyện của ta lúc trước xử theo lẽ công bằng?"

"Đứa nhỏ ngốc, ngài ấy cũng có cái khó xử mà." Trương ma ma thở dài, "Nếu như Hoàng hậu nương nương không hạn định thời gian, ngài ấy chắc chắn sẽ công bằng chậm rãi tìm ra thủ phạm. Nhưng Hoàng hậu nương nương lại chỉ cho hắn có hai ngày, hắn chỉ có thể gấp rút xử ép người khác."

Đạo lý này Ngụy Anh Lạc đều hiểu nhưng vẫn không cam lòng: "Cho dù có không tra được đi nữa, ngài ấy nhiều lắm chỉ cần trừng phạt là được, nhưng hiện tại lại khiến Cát Tường bỏ mạng như vậy..."

"Không ai vô cớ trở thành phạm nhân." Trương ma ma che kín nếp nhăn nơi khoé mắt chảy ròng ướt cả khuôn mặt, thanh sắc khàn khàn nói, "Không ai... lại vô cớ khóc với người dưng."

Trong khoảng khắc, Ngụy Anh Lạc nước mắt tràn đầy.

Continue Reading

You'll Also Like

273K 21.7K 200
Tác phẩm: Cấm Đình Tác giả: Lưu Diên Trường Ngưng Editor: Trường An (changan9602) Thiết kế bìa: Du Tình trạng: Đang beta Link Tấn Giang: http:...
1.2M 60.6K 200
Tác giả: Hoa Nhật Phi Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, báo thù, 2S, HE Số chương: 277 chính văn + 6 ngoại truyện Bìa: designed by Sườn Xào Chua Ngọt GIỚ...
30.1K 1.6K 79
[Mộng Hồi Tương Tư] - Hồi thứ nhất: Lê Sơ Chi Mộng. Lê Thái Tông Văn Hoàng đế Lê Nguyên Long - Huệ phi Lê Nhật Lệ. (Chuyện kể về một ông vua trẻ đem...
1.1K 68 4
SONG TÍNH SONG TÍNH SONG TÍNH