[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô...

HamNguyet

677K 34.1K 1.7K

Tên truyện :Sư huynh,rất vô lương Tác giả:Tương Ba Lục Thể loại: NP( 1 nữ n nam), xuyên không, dị giới, nữ cư... Еще

Văn án
QUYỂN 1:Thánh Long đại lục-Chương 1:Dị thế trọng sinh
Chương 1.1:Dị thế trọng sinh
Chương 2:Trúng xuân dược
Chương 2.1:Trúng xuân dược
Chương 3:Đại Hắc kì quái
Chương 3.1:Đại Hắc kì quái
Chương 4:Thủ đoạn ác độc
Chương 4.1:Thủ đoạn ác độc
Chương 5:Không phải cái này nọ
Chương 5.1:Không phải cái này nọ
Chương 6:Không thể nhịn được nữa
Chương 6.1:Không thể nhịn được nữa
Chương 7:Hoàn toàn giải độc
Chương 7.1:Hoàn toàn giải độc
Chương 8:Trở về vương phủ
Chương 8.1:Trở về vương phủ
Chương 9:Thật sự mất trí nhớ ?
Chương 9.1:Thật sự mất trí nhớ ?
Chương 10:Thánh Long võ đạo
Chương 10.1:Thánh Long võ đạo
Chương 11:Lễ vật của Tam hoàng tử
Chương 11.1:Lễ vật của Tam hoàng tử
Chương 12:Luyện đan chữa mặt
Chương 12.1:Luyện đan chữa mặt
Chương 13:Nữ nhân không hay ho
Chương 13.1:Nữ nhân không hay ho
Chương 14:Độc nhạc không bằng chúng nhạc
Chương 14.1:Độc nhạc không bằng chúng nhạc
Chương 15:Lửa cháy đổ thêm dầu
Chương 15.1:Lửa cháy đổ thêm dầu
Chương 16:Trêu đùa
Chương 16.1:Trêu đùa
Chương 17:Khiến ngươi không được
Chương 17.1:Khiến ngươi không được
Chương 18:Lấy thân thử
Chương 18.1:Lấy thân thử
Chương 19:Thật sự không được
Chương 19.1:Thật sự không được
Chương 20:Đột nhiên tập kích
Chương 20.1:Đột nhiên tập kích
Chương 21:Gặp lại Sở Dật Phong
Chương 21.1:Gặp lại Sở Dật Phong
Chương 22:Tự cầu nhiều phúc
Chương 22.1:Tự cầu nhiều phúc
Chương 23:Điều kiện trao đổi
Chương 23.1:Điều kiện trao đổi
Chương 24:Bị gả
Chương 24.1:Bị gả
Chương 25:Ngẫu nhiên gặp
Chương 25.1:Ngẫu nhiên gặp
Chương 26:Đây là của ta
Chương 26.1:Đây là của ta
Chương 27:Ăn miếng trả miếng
Chương 27.1:Ăn miếng trả miếng
Chương 28:Tâm động
Chương 28.1:Tâm động
Chương 29:Đoạn hồn thảo
Chương 29.1:Đoạn hồn thảo
Chương 30:Bí cập phù chú cao giai
~Nhiệt liệt đề cử~
Chương 30.1:Bí cập phù chú cao giai
Chương 31:Nam nhân bị kích thích
Chương 31.1:Nam nhân bị kích thích
Chương 32:Tâm đãng thần trí
Chương 32.1:Tâm đãng thần trí
Chương 33:Lấy hay bỏ
Chương 33.1:Lấy hay bỏ
Chương 34:Độc phát
Chương 35:Xúi giục ly gián
Chương 36:Dùng chút mưu mẹo
Chương 37:Ngươi nhất định phải nhịn
Chương 38:Đem nàng trói lại
Chương 39:Giải độc
Chương 40:Tuyệt Trần Cung
Chương 41:Ta không thú nàng,ai thú nàng?
Chương 42:Thái tử Sở quốc
Chương 43:Ác giả ác báo
Chương 44:Đào ba thước đất
Chương 45:Luyện chế phù chú
Chương 46:Hợp tác
Chương 47:Oan gia ngõ hẹp
Chương 48:Lấy lui vì tiến
Chương 49:Nửa đêm kinh hồn
Chương 50:Giải thích khó hiểu
Chương 50:Dây dưa
Chương 52:Hiển lộ chân dung
Chương 53:Kiếm một khoản lớn
Chương 54:Đại khai sát giới
Chương 55:Ghen tuông lan tràn
Chương 56:Bồng Lai tiên đảo
Chương 57:Phụng chỉ tiến cung
Chương 58:Thượng Quan Thu Vũ
Chương 59:Ngươi sẽ thú ta sao?
Chương 60:Cách xa hắn một chút !
Chương 61:Âm mưu bắt đầu khởi động
Chương 62:Tìm tới cửa
Chương 63:Tuyệt Trần lệnh
Chương 64:Thái tử cứu mỹ nhân
Chương 65:Tướng Quốc tự bị tập kích
Chương 66:Tương kế tựu kế
Chương 66.1:Tương kế tựu kế
Chương 67:Gieo gió gặt bão
Chương 67.1:Gieo gió gặt bão
Chương 68:Âm mưu bại lộ
Chương 68.1:Âm mưu bại lộ
Chương 69:Ta muốn giết ngươi
Chương 69.1:Ta muốn giết ngươi
Chương 70:Cuối cùng điên cuồng
Chương 70.1:Cuối cùng điên cuồng
Chương 71:Tam hoàng tử Sở Dật Tu
Chương 72:Ta không thích ngươi
Chương 72.1:Ta không thích ngươi
Chương 73:Chưởng môn Phiêu Miểu tông
Chương 73.1:Chưởng môn Phiêu Miểu tông
Chương 74:Bái sư thành công
Chương 74.1:Bái sư thành công
Chương 75:Thánh thể bẩm sinh
Chương 75.1:Thánh thể bẩm sinh
Chương 76:Tần Thiên ca ca
Chương 76.1:Tần Thiên ca ca
Chương 77:Xoay mình ngoài ý muốn
Chương 77.1:Xoay mình ngoài ý muốn
Chương 78:Bắt tiến Đông cung
Chương 79:Giáo huấn Đỗ Ngữ Điệp
Chương 80:Bỗng nhiên nổi danh
Chương 80.1:Bỗng nhiên nổi danh
Chương 81:Sầu triền miên
Chương 81.1:Sầu triền miên
Chương 82:Ngàn cân treo sợi tóc
Chương 83:Đến đây rồi sẽ không được đi
Chương 84:Ai ngoan độc hơn
QUYỂN 2:Bồng Lai tiên đảo-Chương 1:Qua hư không
Chương 2:Thì ra là ngươi
Chương 3:Nằm không được nhúc nhích
Chương 4:Đại sư huynh yêu nghiệt
Chương 5:Ở cùng một chỗ
Chương 6:Đại sư huynh là người tốt
Chương 7:Nhị sư huynh hỗn đản
Chương 8:Ngươi cũng không thể phá lệ
Chương 9:Tìm tới Đại sư huynh
Chương 10:Ngươi lấy cái gì cảm tạ ta
Chương 11:Trời sinh một đôi
Chương 12:Động phủ Viễn Cổ Đại Năng
Chương 13:Bị vạn chúng chú mục
Chương 14:Không nên nhìn
Chương 15:Hoàng thạch tinh nguyên
Chương 16:Hoa hoà thượng vô lương
Chương 17:Thay Phật tổ thu ngươi
Chương 18:Có chạy đằng trời
Chương 19:Thu hoạch ngoài ý muốn
Chương 20:Lại gặp Âu Dương Linh
Chương 21:Dám tìm ngươi gây phiền toái ta liền bóp chết hắn
Chương 23:Đại sư huynh phúc hắc
Chương 24:Nam nhân là hoạ thuỷ
Chương 25:Ta sẽ chờ ngươi tới
Chương 26:Nửa đêm gặp gỡ
Chương 27:Băng linh châu tới tay
Chương 28:Đạt thành nhận thức chung
Chương 29:Kịch chiến Ngọc Tàng Phong
Chương 30:Dưới Nhai nhiều bảo bối
Chương 31:Hắc Đế hoàng hậu
Chương 32:Nhảy vực cứu giúp
Chương 33:Gặp lại dưới Nhai
Chương 34:Nhị sư huynh ôn nhu
Chương 35:Dị biến
Chương 36:Đi mà quay lại
Chương 37:Mộng đẹp trở thành sự thật
Chương 38:Tinh thần lực
Chương 39:Hung thủ phía sau màn
Chương 39.1:Hung thủ phía sau màn
Chương 40:Kẹo mạch nha Yến Nam Thiên
Chương 40.1:Kẹo mạch nha Yến Nam Thiên
Chương 41:Duyệt Lai Lâu phong ba
Chương 42:Đánh cuộc kinh thiên
Chương 43:Nhất quyết phải thắng
Chương 44:Giản Ngọc Diễn thổ lộ
Chương 45:Nhiều đoá hoa đào
Chương 46:Tiến vào Băng Vực
Chương 47:Hỗn Độn Chi Nguyên
Chương 48:Sắp thành lại bại
Chương 49:Gặp Ninh Thù,được tiên ngọc
Chương 50:Đại càn quét Băng Vực
Chương 51:Sói phúc hắc khoác da dê
Chương 52:Khó kiềm chế
Chương 53:Không muốn nhẫn
Chương 54:Luyện đan sư thập nhị giai
Chương 55-56
Chương 57-58
Chương 59-69
Chương 70-80
Chương 81-90
Chương 91-100
Chương 101-110
Chương 111-120
Chương 121-130
Chương 131-143
THÔNG BÁO

Chương 22:Tấn giai võ thánh

2.4K 128 4
HamNguyet

Chương 22:Tấn giai võ thánh
Editor:HamNguyet

Đi ra Bình Phúc trấn không xa, Tần Lạc Y liền biết chính mình bị theo dõi, nàng bất động thanh sắc tiếp tục cùng Đại Hắc hướng ngoài trấn đi đến, không lâu, phát hiện người đi theo nàng là năm nam tử thanh niên lỗ mãng, hơn nữa tu vi mỗi người đều không yếu.

Nguyên bản nàng còn tưởng rằng là người Tiêu gia tìm đến đây, sau lại cảm thấy không giống, ánh mắt những nam tử này nhìn chằm chằm nàng không phải phẫn nộ khi thân nhân bị giết nên có, mà là dâm tà đáng khinh.

Đến một chỗ hai bên đều có rừng cây cùng sơn ao yên lặng, năm nam tử chậm rãi đi theo sau nàng đột nhiên gia tốc, chắn phía trước nàng, trên mặt đều hiện lên tươi cười không có hảo ý.

"Tiểu mỹ nhân, ngày tốt cảnh đẹp như thế, ngươi vội vã đi chỗ nào a? Không bằng lưu lại cùng các ca ca chơi đùa ?"

"Chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn này....Giống như đậu hủ vậy, vừa trắng nõn vừa phấn nộn, lão tử sống vài thập niên, cô nương thuỷ nộn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!"

"Eo liễu thon nhỏ, như nhược liễu phù phong, da thịt như ngọc, mặt mày như họa...Ha ha, thật sự là khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc vô song a."
*(Nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió)*

"Mẹ nó, các ngươi đừng nhiều lời như vậy, tiểu yêu tinh câu nhân như vậy, các ngươi nhẫn được, nhưng lão tử không nhịn được."

Đồng tử Tần Lạc Y co rụt lại, sắc mặt băng hàn, cười lạnh quát: "Nếu không muốn chết liền cút ngay!"

Năm nam tử này, có một người cùng tu vi với nàng, là đại tông sư đỉnh, mà mấy người còn lại, tu vi cao hơn nàng, hẳn là đã tấn giai võ thánh, nhưng hơi thở trên người, không cường đại như phụ vương nàng, có lẽ chưa đến võ thánh đỉnh.

"Ha ha, mỹ nhân thật hung nga, ta sợ quá."

"Đủ mạnh mẽ, ta thích!"

"Ta cũng thích, nữ nhân xinh đẹp lại có cá tính, chơi đùa mới có ý tứ, ha ha."

Tần Lạc Y quát nhẹ cảnh cáo nhưng không đem bọn họ bức lui, ngược lại khiến bọn họ càng thêm hưng phấn, trong mắt tản ra lang quang, nâng bước chạy lại, đem nàng gắt gao vây bên trong.

Năm người sớm nhìn ra, tu vi Tần Lạc Y là đại tông sư đỉnh, tuỳ tiện một người trong số bọn họ, tu vi đều cao hơn nàng, nên sớm đem nàng coi là vật trong tay, nàng uy hiếp, ở trong mắt bọn họ, là cố tình trấn định, phô trương thanh thế mà thôi.

Ánh mắt Tần Lạc Y trong trẻo lạnh lùng quét qua năm nam tử đang vây quanh chính mình, trên mặt bọn họ tươi cười đáng khinh, khiến nàng ghê tởm không thôi.

"Cút! Nếu không, đừng trách ta không khách khí!" Vừa nói chuyện, nàng có chút không kiên nhẫn phất nhẹ tóc rơi xuống mặt gài sau tai.

Hôm nay nàng một đầu đen bóng bóng như tơ lụa chải thành búi tóc sau đầu, bộ trâm phức tạp tinh xảo lay động, phong tình vô hạn, thiên kiều bá mị. Trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ tuyệt mỹ phong tình, làm cho năm người nhất thời mất hồn phách, tâm ngứa khó nhịn, hận không thể lập tức đem nàng áp đảo.

"Hì hì, tiểu mỹ nhân, ngươi không khách khí cho ta xem a."

"Đúng vậy, ca ca ta chờ mong."

"Nhanh lên, hắc hắc, nếu ngươi đối với chúng ta không khách khí, chúng ta có phải nên đối với ngươi không khách khí hay không a!"

Vừa nói chuyện, năm người một bên đi gần qua, có một người vươn tay, muốn kéo y phục nàng xuống.

Trong mắt Tần Lạc Y khinh thường, cười lạnh một tiếng, rút trường kiếm ra, nhanh chóng rót linh lực vào trong kiếm, kiếm khí uy mãnh mang theo linh lực cường đại, liền hướng tới nam tử muốn động thủ với chính mình bổ xuống.

"Ha ha, mỹ nhân sinh khí, các huynh đệ, các ngươi tránh ra trước, để ta tới thuần phục thất liệt mã này, tính tình như vậy, ta thích nhất, so với mỹ nhân đầu gỗ ngày hôm qua chỉ biết khóc sướt mướt, tốt hơn gấp nhiều lần."

Thanh y nam tử bị Tần Lạc Y công kích rút một phen trường kiếm ra, hướng Tần Lạc Y đi lên đón, ánh mắt lỗ mãng dừng trên người nàng tràn ngập khiêu khích.

Những người khác nghe vậy, cười hì hì lui ra sau, quả nhiên đem Tần Lạc Y để lại cho một mình hắn đối phó.

Trong lòng Tần Lạc Y cười lạnh, như vậy chính là hợp ý nàng, nếu năm người cùng tiến lên, nàng không phân thân ra được chỉ có thể dùng phù chú đối phó bọn họ, đơn độc đấu như bây giờ, vừa lúc cho nàng cơ hội rèn luyện.

Đại Hắc cũng biết nàng cần rèn luyện chiến đấu không ngừng, mới xúc tác cơ hội tấn giai, Tần Lạc Y cùng thanh y nam tử chiến đấu một chỗ, nó không tham chiến, chỉ là tự giác đứng một bên xem diễn biến trận đấu.

"Phanh!"

"Ba!"

Tìm Tần Lạc Y động thủ, chính là tu sĩ đại tông sư đỉnh, có tu vi yếu nhất trong năm người, một trận chiến này lực lượng hai người ngang nhau, một lát sau, đều không phân thắng bại.

"Lão Ngũ, ngươi nhanh lên a...Nếu không ngươi lui ra trước, chúng ta đến." Lâu như vậy, đều không đem Tần Lạc Y bắt lại, những người khác đều không kiên nhẫn.

"Mẹ nó, nữ nhân này thật đúng là khó đối phó!" Nam tử bị gọi là lão Ngũ đánh lâu với Tần Lạc Y mà không phân thắng bại, nghe tiếng liền thừa cơ lui xuống, trong mắt có hoả diễm mạo hiểm, trên cánh tay cùng trên đùi có hai đạo vết kiếm thật sâu, máu chảy không ngừng.

Trái lại Tần Lạc Y, vạt áo phiêu nhiên, mặt cười như ngọc, trừ bỏ vài vết máu bắn tới trên người, ngay cả hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm.

"Có thể khiến lão Ngũ bị thương, xem ra ngươi có vài phần bản lãnh thật sự, nhưng huynh đệ chúng ta, không phải là người mà ngươi có thể tùy tiện làm bị thương." Một bạch y nam tử mặt vuông dài khác phi thân lên, không cầm kiếm, muốn dựa vào tay không bắt Tần Lạc.

"Không thể bị thương? Ta lại cứ khiến hắn bị thương, ngươi làm như thế nào?" Mâu quang Tần Lạc Y liễm diễm, ý cười trên mặt tự tin ngạo nghễ.

"Quả nhiên là không biết sống chết, bất quá, xem phân lượng bộ dáng ngươi xinh đẹp như vậy, ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần trong chốc lát ngươi hầu hạ chúng ta cao hứng, chúng ta sẽ lưu lại cho ngươi một mệnh." Đương nhiên, đây đều là lời nói dối, bọn họ đã thu một khoản bạc lớn, hôm nay nhất định phải lấy tính mạng nữ nhân này.

"Ta hầu hạ?" Tần Lạc Y ý cười đầy mặt, liếc mắt lão Ngũ đang ôm miệng vết thương cùng mấy người khác, cười nhạo một tiếng nói: "Muốn ta hầu hạ, sợ là các ngươi không có mạng hưởng!"

"Hừ! Nữ nhân mạnh miệng, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Nam tử mặt vuông nổi giận, chưởng phong mang theo linh lực cường đại, hướng nàng quét ngang lại đây.

Hắn không rút vũ khí, liền hợp tâm ý Tần Lạc Y, cùng cường giả võ thánh vượt cấp tác chiến, cần phải hết sức chăm chú, dốc hết sức lực...Với nàng hiện tại là trăm lợi mà không một hại!

Hai người chiến đấu kịch liệt một chỗ, cây cối chung quanh đều bị linh lực cường phóng qua chặt đứt một mảnh lớn, chim chóc trốn trong rừng cây, không biết xảy ra chuyện gì, đều cả kinh vỗ cánh hốt hoảng đào tẩu.

Lão Ngũ băng bó miệng vết thương tốt, hắn thân kinh bách chiến, tuy rằng tu vi mới tới đại tông sư đỉnh, có đôi khi ngay cả tu sĩ võ thánh nhất giai cũng có thể đối chiến một trận, hôm nay bị thương ở trong tay một nữ nhân có tu vi cùng chính mình không sai biệt lắm, tự giác trên mặt không ánh sáng.

Trong lòng có một cỗ tà hỏa không phát sẽ không thoải mái, không thể đối phó Tần Lạc Y, hắn đem ánh mắt dừng trên người Đại Hắc một bên.

Thương thế trên người Đại Hắc sớm hồi phục, nhưng một thân da lông bị hủy, gồ ghề sớm không nhìn bộ lông trắng nõn như ban đầu.

"Ta tới đem con súc sinh này bắt lại, buổi tối hôm nay vừa lúc nướng ăn." Hắn nói nghiến răng nghiến lợi, vừa nói chuyện một bên hướng về phía Đại Hắc phóng lại.

Những người khác đều không ngăn cản, ngược lại gật đầu cực kỳ đồng ý.

Ngao ô! Đại Hắc nghe vậy, giận dữ, khẽ kêu một tiếng, hướng về phía lão Ngũ xông đến.

Lão ngũ nhe răng cười, bàn tay đánh thật mạnh về phía trên đầu Đại Hắc.

"A!" Một tiếng hét thảm thiết vang tận mây xanh.

Nhưng tiếng kêu thảm thiết này không phải của Đại Hắc phát ra, mà là lão Ngũ muốn nướng Đại Hắc ăn, bàn tay hắn chụp về phía Đại Hắc lại chụp vào hư không, Đại Hắc lấy góc độ vô cùng quỷ dị, một ngụm cắn trên cổ hắn. Thời gian trong nháy mắt, lão Ngũ kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, nhanh chóng khí tuyệt.

"Lão ngũ!"

"Mẹ nó, con súc sinh này giết lão Ngũ!"

"Giết nó, báo thù cho lão Ngũ!"

Một màn ngoài ý muốn trước mắt này, làm cho ba gã nam tử nguyên bản ở một bên thích ý xem cuộc chiến nháy mắt biến sắc, ánh mắt đỏ bừng, dữ tợn hướng Đại Hắc đánh tới.

Nam tử mặt vuông đang cùng Tần Lạc Y giao chiến bị màn ngoài ý muốn này cả kinh, cũng quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, thảm trạng cổ lão Ngũ bị cắn đứt làm cho hắn hạ tay chậm...Tần Lạc Y thấy thế mà lên, kiếm khí hung mãnh cắt qua y phục chỗ ngực hắn, ở trên người hắn để lại một đạo vết kiếm thật dài.

"Ngươi đi tìm chết đi!" Đau nhức làm cho hắn mạnh mẽ quay đầu, keng một tiếng, rút một phen hắc kiếm loé hào quang lạnh lẽo, hung ác hướng Tần Lạc Y đánh tới.

Tần Lạc Y hừ nhẹ một tiếng, khóe môi tươi cười khinh miệt, càng kích thích nam tử mặt vuông phát ngoan độc, công kích vô cùng điên cuồng.

Ngao ô! Bị ba gã võ thánh vây công, Đại Hắc điên cuồng gào thét hai tiếng, trong mắt lóe hung quang, thả Chuông Càn Khôn ra, Chuông Càn Khôn nguyên bản chỉ lớn như bàn tay, nháy mắt to gấp mấy lần, nó đem miệng chuông nhắm ngay người vây công chính mình, dùng sức gõ một cái.

"Đông!" Tiếng chuông tuy nhỏ, thanh âm lại du dương réo rắt, một cỗ sóng âm vô hình mãnh liệt tràn ra.

"A!" Nam tử đối diện phương hướng miệng chuông, kêu thảm thiết một tiếng, còn không phản ứng lại đây, liền thất khiếu đổ máu mà chết.

Đại Hắc ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng nữa, vẻ mặt đắc ý vô cùng, thay đổi vị trí miệng chuông, nhắm ngay một gã nam tử mặt dài.

"Đừng...Đừng giết ta!" Nam tử mặt dài sắc mặt trắng nhợt, một bên lui về phía sau, một bên vội vàng xua tay, đáy mắt có một chút ngoan quang chợt lóe rồi biến mất.

"Không giết ngươi, không lẽ chờ ngươi đến đem ta nướng ăn sao?" Đại Hắc tức giận hừ.

Đúng lúc này, phía sau có một đạo thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động phóng lại đây.

Đáy mắt nam tử mặt dài ngoan quang càng đậm, trên mặt cố tình sợ hãi nói: "Sẽ không, chúng ta có mắt như mù, không dám nữa, ngươi tha cho ta đi." Vừa nói chuyện, một bên còn hoảng sợ nhìn về phía miệng chuônh.

"Tha cho ngươi?" Đại Hắc dương cằm,: "Không có khả năng!"

"Ngươi đi tìm chết đi!" Một gã võ thánh khác lặng yên phóng tới phía sau Đại Hắc, mạnh mẽ xuất thủ, một tay cuồng đánh mà ra.

Nam tử mặt dài bị Chuông Càn Khôn nhắm đến vẻ mặt đắc ý, cuồng tiếu ra tiếng: "Ta xem ngươi bây giờ còn tới giết ta như thế nào."

Đáy mắt Đại Hắc có hung quang chợt lóe, móng vuốt giương lên, cũng không quay đầu lại, nghe tiếng đoán vị, hai lá định thân phù ném ra ngoài.

"Đáng chết!" Động tác của hắc y nam tử nháy mắt sẽ chụp đến trên đầu Đại Hắc đột nhiên bị kiềm hãm, định trụ tại chỗ, không thể động đậy, bàn tay vẫn duy trì tư thế kỳ quái đánh ra.

Nam tử mặt dài đang cười đột nhiên im bặt, vẻ mặt không thể tin, lập tức phản ứng lại, xoay người hướng tới nơi xa tật bắn mà đi, giống như có quỷ đuổi theo sau hắn.

Đại Hắc không đuổi theo, điều chỉnh vị trí Chuông Càn Khôn, gõ mạnh một tiếng nữa...Thân ảnh phía trước cuồng tiếu lảo đảo một cái, ngã quỵ trên mặt đất, không động đậy được nữa.

Ngao ô! Đại Hắc đắc ý nở nụ cười, thu hồi Chuông Càn Khôn, xoay người hung tợn nhìn thẳng hắc y nam tử vừa muốn đánh lén nó.

"Đừng...Đừng giết ta!" Hắc y nam tử từng giết qua vô số người nhìn thấy hung quang trong mắt nó, sợ tới mức tè ra quần, mở miệng cầu xin tha thứ. Hắn muốn chạy trốn, đáng tiếc bị định trụ...Một bước cũng không có biện pháp di động.

Lần trước Tần Lạc Y gặp hòa thượng béo, ném ra rất nhiều phù chú cũng không định trụ hắn ta được bao lâu, lần này Tần Lạc Y quyết tâm hạ cả vốn gốc, luyện ra thập giai đan dược, chế ra không ít cửu giai, thập giai phù.

Vừa rồi ném định thân phù ra, tuy rằng chỉ là bát giai, nhưng tu vi hắc y nam tử không thể so với hòa thượng béo, đã định trụ được một lát, vẫn không khôi phục tự do, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai mắt Đại Hắc lóe hung quang tới gần.

Đại Hắc không để ý tới hắn cầu xin tha thứ, phóng như tia chớp lên, một ngụm cắn đứt cổ hắn, thậm chí hắc y nam tử ngay cả kêu thảm thiết đều không kịp phát ra một tiếng, phải đi gặp Diêm Vương.

Nam tử mặt vuông đang cùng Tần Lạc Y kịch chiến quá sợ hãi, nguyên bản nghĩ đến nữ nhân này tu vi là đại tông sư đỉnh, thực dễ đối phó, không nghĩ tới gặp người tàn nhẫn như vậy, mấy huynh đệ đều chết ở nơi này.

Không chỉ có pháp khí vô cùng lợi hại, trên người Đại Hắc cũng có phù chú cao giai uy lực khủng bố, nói không chừng trên người nữ nhân này cũng có...Không dám tiếp tục ham chiến, mạnh mẽ hướng Tần Lạc Y đánh một chưởng, xoay người muốn đào tẩu.

Đại Hắc đứng phía sau hắn, như hổ rình mồi, ngăn cản đường lui của hắn. Hắn biến sắc, xoay người hướng một phương hướng khác chạy trốn.

Đại Hắc nhanh chóng đuổi theo, nam tử mặt vuông biết nó lợi hại, không dám cùng nó chính diện đối chiến, xoay người lại chạy. Vài lần như thế, một cường giả võ thánh như chim sợ cành cong, hai tròng mắt màu đỏ.

"Mẹ nó, ta liều mạng với ngươi!" Hắn rống to ra tiếng, xoay người dùng hết toàn lực hướng Tần Lạc Y chụp đi.

Đại Hắc còn muốn nhào lên, Tần Lạc Y đưa tay ngăn nó lại, tác chiến lâu như vậy, nàng đã cảm giác được tâm cảnh có biến hoá khác thường, nếu tiếp tục chiến đấu một lát, nói không chừng có thể xúc tiến cơ hội tấn giai. Đại Hắc hiểu ý, lui ở một bên, đề phòng hắn đào tẩu, cũng không ra tay.

Hai đạo thân ảnh một trắng một đen, kịch chiến cùng nhau lần nữa, mỗi khi nam tử mặt vuông muốn nhân cơ hội đào tẩu, Đại Hắc đều lao tới ngăn hắn lại.

Tần Lạc Y càng đánh càng mạnh, nam tử mặt vuông càng đánh càng sợ, đến cuối cùng chỉ có thể phát huy một nửa công kích ngày thường....Non nửa canh giờ sau, linh lực trong thiên địa đột nhiên điên cuồng dị động lên, hướng trong cơ thể Tần Lạc Y mạnh mẽ đi.

Tần Lạc Y mừng rỡ, không hề ham chiến, bay vút rời khỏi, hướng về phía Đại Hắc nói: "Ta muốn tấn giai, hỗn đản này giao cho ngươi."

Đại Hắc sớm muốn ra tay, nghe vậy mừng rỡ, mạnh mẽ đánh tiếp, trong lòng hắc y nam tử có ý sợ hãi, hơn nữa cùng Tần Lạc Y đối chiến không ít thời gian, tiêu hao rất nhiều linh lực, vài hiệp sau, Đại Hắc liền đem cổ hắn một ngụm cắn đứt.

Tần Lạc Y ngồi xếp bằng dưới đất, vận khởi tâm pháp tu luyện, dẫn động linh lực thiên địa, đánh sâu vào bình cảnh đã ẩn ẩn xúc động đến võ thánh.

Hạt châu cổ quái màu xanh biếc đã ngốc trong linh đài huyệt của nàng, đột nhiên quang mang đại thịnh, không chỉ chiếu sáng linh đài huyệt, lại có không ít lục quang ẩn ẩn lưu động mà ra, khiến cho toàn thân nàng bị bao phủ bởi một màu xanh nhạt, mông lung, đẹp mắt.

Đại Hắc nhìn đến quang mang xanh nhạt kia, đầu tiên là thấp chú một tiếng, lập tức cảnh giác hướng bốn phía nhìn lại...Dị trạng Tần Lạc Y lúc này, không thể bị người nhìn đến, nếu có người nhận biết thứ này, sẽ có phiền toái lớn.

Tần Lạc Y hết sức chăm chú đắm chìm trong tu luyện, đối với khác thường bên ngoài thân thể, không chút phát hiện, chỉ cảm thấy nguyên nhân vì bên trong linh đài huyệt lục quang đại thịnh, có chút dị thường nóng rực, toàn thân tựa như ngâm mình trong ôn tuyền, thập phần thoải mái.

"Nhanh lên, nhanh lên...Tại sao còn chưa tấn giai a?" Đại Hắc một bên cảnh giác nhìn bốn phía, một bên vây quanh Tần Lạc Y, miệng không ngừng thì thào tự nói: "Đồ vật kia như thế nào đột nhiên có phản ứng? Sớm biết rằng như vậy, không nên để cho nàng ở trong này tấn giai!"

Sau một lát, lục quang trên người Tần Lạc Y thu liễm về, hơi thở trên người tăng vọt, so với lúc trước cường đại hơn gấp mấy lần.

"Ha ha, ta tấn giai thành công!" Tần Lạc Y mở to mắt, trong phượng mâu tối đen lóe ra hào quang sáng quắc chói mắt, sáng ngời như ánh sao trên bầu trời đêm, miệng tràn ra tiếng cười thanh thuý như chuông bạc, từ trên mặt đất nhảy dựng lên.

Thấy dị tượng trên người nàng biến mất, Đại Hắc dẫn theo tâm rốt cục buông xuống, bước chân dừng lại, cũng mang vẻ mặt vui sướng.

"Oanh!" Vừa mới hưng phấn vì tấn giai, khiến Tần Lạc Y thật sự nhịn không được, hướng nơi xa tùy tay đánh một chưởng, chưởng phong sắc bén, đem một mảnh cây cối đại thụ, chỉnh tề chém đứt hơn mười cây.

Nhìn xa xa, lại nhìn bàn tay, Tần Lạc Y mừng đến ánh mắt đều cong lên, không nghĩ tới vừa đến đến Bồng Lai tiên đảo hơn một tháng, tu vi nàng từ tôn giả tu luyện đến võ thánh sơ giai! Tốc độ tu luyện như vậy, chính nàng trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Không biết cần bao lâu, ta mới tu luyện đến võ thánh đỉnh..." Nàng cười thì thào tự nói, nghĩ phụ vương, mẫu thân, đại ca biết nàng nhanh như vậy liền tu luyện đến võ thánh, khẳng định sẽ thay nàng cao hứng.

Thân ảnh Sở Dật Phong tuấn dật thon dài cũng hiện lên trước mắt nàng...Bồng Lai tiên đảo cùng Thánh Long đại lục, cách xa nhau hơn một ngàn vạn dặm, chờ nàng trở lại Thánh Long đại lục, không biết qua bao nhiêu năm.

Nếu sau này gặp lại, nam tử phong thần như ngọc kia, từng thề muốn thú nàng, sợ là sớm đã có vô số phi tần, nữ nhân vờn quanh...Rốt cuộc nhớ không nổi từng có một người như nàng đi. Một cỗ buồn bã nhàn nhạt nổi lên nơi đáy lòng, ý cười khóe môi dần phai nhạt.

"Nơi đây không thể ở lâu, chúng ta nhanh rời đi nơi này mới phải." Đại Hắc khó được thúc giục nàng, chỉ sợ nàng vừa rồi tấn giai, có dị trạng trên người, đưa tới phiền toái không cần thiết.

Tần Lạc Y không biết nó lo lắng, nhìn bốn phía một mảnh hỗn độn, gật gật đầu, ánh mắt dừng trên người mấy người bị Đại Hắc cắn đứt cổ, nhíu mày."Trước khi rời đi, phải xử lý những người này mới được."

Lần trước Tiêu gia có người bị Đại Hắc cắn đứt cổ, hơn nữa Tiêu gia đang tìm các nàng...Lưu lại mấy khối thi thể này, quá mức chú ý, nếu Tiêu gia biết, khẳng định sẽ theo đường đuổi lại đây.

Đang muốn dùng đan hỏa đem một mảnh thiêu hủy, một đạo thần hồng đột nhiên từ phía chân trời phóng lại đây, lấy tốc độ bất quá tư nghị, hướng tới sơn ao bay tới.

Sắc mặt Tần Lạc Y cùng Đại Hắc biến đổi, trực giác muốn giấu đi, lại không kịp, đạo thần hồng kia trong nháy mắt bay tới.

"Đại sư huynh!" Thấy rõ ràng người trong thần hồng hạ xuống, Tần Lạc Y buộc chặt thần kinh mới thả lỏng, khóe môi hiện ra tươi cười tuyệt mỹ, bước nhanh nghênh đón.

"Đại sư huynh, ngươi như thế nào lại một mình đến đây?"

Продолжить чтение

Вам также понравится

324K 28.1K 53
Diệp Kính Tửu là một sinh viên rất đỗi bình thường. Tuy rằng tự nhận mình là một thẳng nam, nhưng lại đang xem một quyển đam mỹ NP tu tiên cẩu huyết...
138K 11.5K 171
Tên truyện: Có thể uống một ly không? Tác giả: Vọng Nha Thể Loại: Đam mỹ, xuyên thư, trùng sinh, cung đình hầu tước, chủ thụ, niên hạ, cường cường, t...
2.7M 168K 109
Tên : Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh, ta cùng vai ác HE Tác giả: Thanh Hoa Nhiên Thể loại: Xuyên sách, 1 vs 1, Ngọt sủng, Nữ phụ , Huyền Hu...
228K 12.8K 154
Tg: Lãnh Thiếu. Thể loại: Xuyên không, np, nữ phụ, ngôn tình. Cố Hiểu Linh xuyên không tới một bộ truyện np cẩu huyết mà cô từng đọc. Nữ chính bạch...