Bích Hải Thanh Thiên

By leoungtran

386 9 1

Fanfic bồ đề kiếp More

Chương 1
Chương 3
Chương 5
Chương 4

Chương 2

55 2 0
By leoungtran


Bích hải thanh thiên

Chương thứ hai

Thương hải trăng soi châu ngấn lệ
Lam Điền nắng tỏa ngọc hóa sương[1]

(một) Người về

Sau lần Ma tộc thất quân tới bái kiến, những ngày an ổn của ta lại quay về.

Người khác trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn[2] đã vô cùng đắc ý, ta trộm kiếp phù du đến nửa tháng nhàn, tất nhiên càng đắc ý hơn. Vì thế thái độ của ta đối với tương lai hết sức lạc quan tích cực, điều này khiến Phụng Hành thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Từ khi gặp Ma tộc thất quân đời thứ nhất, được mở mang thế nào là tư thái hào hoa phong nhã, nhận thức của ta lại vươn lên một tầng cao mới. Ta cho rằng, những phù phiếm bên ngoài không thể nào làm lung lay thần kinh dẻo dai bền vững của ta được, liền ung dung dũng cảm nhận lời thỉnh cầu của thất quân, làm nhiệm vụ của thủy tổ Ma tộc.

Ta nghiêm trang ngay ngắn ngồi chính giữa cung Phù Huy điện Chương Đài, từ cao hạ mắt nhìn xuống, vừa hiền từ vừa thân thiết. Bảy vị Ma quân dẫn đầu chúng Ma tới bái kiến, ta hiểu ý cười nhẹ, khẽ phẩy phẩy tay ...

Chín ngày liên tục, ta ngồi nghiêm trang ngay ngắn như thế đợi người ta tới tham quan bái kiến. Trừ ngày đầu tiên còn nhếch miệng thương xót buông vài câu, thời gian còn lại ta đều ngồi trên quân tọa, duy trì khuôn mặt tươi cười kinh điển đúng chuẩn mực thủy tổ nữ thần, để bọn tiểu bối cùng chiêm ngưỡng. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt tha thiết nồng nhiệt của một tiểu bối nào đó, ta còn có thể nở nụ cười đầy khích lệ nữa.

Nhìn xem, ta quả là một vị tổ tông am hiểu nhân tâm, thấu tình đạt lý mà! Nếu là trước đây, ta đã sớm tuốt kiếm ra rồi.

Chúng Ma tụ tập kéo bầy mà tới, cũng tụ tập kéo bầy mà đi. Tiểu Ma địa vị thấp được Phụng Hành chỉ huy, dọn mấy bàn tiệc trước cửa lớn, sau đó cùng nhau uống chút trà nói chút chuyện. Địa vị cao hơn được dẫn tới trước mặt ta, cùng ta uống chút trà nói chút chuyện.

Ta nhìn Phụng Hành chạy qua chạy lại giữa đủ loại Ma chúng, tươi cười hỏi han, đon đả tiếp đãi. Ta vừa vui mừng vừa tự hào: không hổ là người do bản tôn huấn luyện mà, dưới có thể xuống bếp, trên có thể tiếp khách!

Ta mãn nguyện cười thầm.

Sáng sớm ngày thứ mười, ta rời giường, rửa mặt chải đầu xong xuôi, thay một bộ đồ màu xanh thẫm, sau đó mang bộ mặt tươi cười cứng ngắc tới cung Phù Huy, bước lên đài cao, xoay người, phất tay áo, ngồi xuống ...

Ta cảm giác, còn ngồi như thế nữa, lần sau ta vũ hóa, sẽ hóa thành đá rồi bị gió thổi thành tro bụi bay đi. Bởi vì đến lúc này ta vẫn giữ nguyên tư thế ấy biểu cảm ấy, cơ mặt đã co cứng lại rồi ...

Ngày hôm nay cung Phù Huy không còn người lai vãng, những nhân vật quan trọng đều đã tới bái kiến, báo cáo lại sự vụ trong Ma tộc những năm gần đây, cập nhật động thái của các tộc hiện giờ, quan viên cao cấp cũng đã tới bái kiến, thảo dân thấp bé thì không được vào cung Phù Huy, ta nghĩ, chắc không còn chuyện gì nữa đâu.

Ta phẩy tay gọi một Ma quan nho nhỏ tới.

"Đế tôn có chuyện gì sai bảo ạ?" Ma quan nho nhỏ cúi đầu cung kính đến trước mặt ta hành lễ, cử chỉ trầm tĩnh, thanh âm bình ổn, không hổ là người do Phụng Hành tuyển chọn, ta cực kỳ hài lòng.

"Phụng Hành tôn giả đang ở đâu?"

"Bẩm Đế tôn, tôn giả đang ở tiền điện tiếp đãi thần tiên Thần tộc từ Cửu Trùng Thiên."

"Ngươi đi xem xem, nếu như Phụng Hành rảnh tay, ngươi gọi hắn tới đây."

"Vâng, tiểu nhân cáo lui."

Ta muốn tìm Phụng Hành, chẳng qua để báo cho hắn quyết định của ta: cái ngày vừa nhạt nhẽo vừa vô dụng này kết thúc được rồi đấy.

Ta nửa nằm nửa ngồi trên quân tọa, cuối cùng cũng cảm thấy có chút rã rời, dù sao cũng lớn tuổi rồi, tinh thần không được như xưa, chịu đựng suốt chín ngày, ta nhất định phải nghỉ ngơi một chút.

Há miệng ngáp dài chờ Phụng Hành, nghĩ ngợi đôi chút, đang muốn trở về ngủ một giấc, đã thấy Phụng Hành đi vào, theo sau có thêm bốn người, ánh nắng rực rỡ tràn vào từ cửa điện rộng mở, ta nheo nheo mắt tránh nắng chói. Dưới ánh nắng, bốn người sóng vai đứng ngược sáng, nhìn không rõ khuôn mặt.

(hai) Dấu xưa

Người đến ngoài Đông Hoa và Chiết Nhan, còn có bạn vong niên của Đông Hoa, con trai thứ ba của Thiên quân trên Cửu Trùng Thiên, Liên Tống quân, cùng với một mỹ nữ áo đỏ. Nếu như ta đoán không lầm, hồng y mỹ nữ này hẳn là nương tử nhà Đông Hoa mà Phụng Hành nhắc tới mấy hôm trước.

Đã nói rồi, cảnh giới của ta vô cùng cao, bên ngoài không lung lay nổi đâu.

Lúc này, Chiết Nhan nói cho ta thêm vài tin tức Phụng Hành chưa kịp nói, "Giới thiệu nhé, đây là cháu ngoại của Bạch Chỉ, đế hậu của Đông Hoa, Phượng Cửu." Lát sau lại lặng lẽ thì thầm vào tai ta, "Mới được ba vạn tuổi." Ta liền cực kỳ bình tĩnh tự nhiên lật úp chén trà.

Ngay sau đó, Phụng Hành lại dẫn một mỹ nhân đi vào, Chiết Nhan liền dịu dàng gọi một câu "Chân Chân," trong nháy mắt ấy, ta cảm giác trời đất quay cuồng, giống như hết thảy xung quanh đều là phù vân, thế gian chỉ còn lại hai người bọn hắn, chớp mắt vạn năm ...

Vì thế, ta lại tiếp tục ung dung bình tĩnh đánh đổ toàn bộ trà trong chén lên tay áo mình.

Bỏng chết ta rồi!

Ta làm chút pháp thuật hong khô tay áo.

Lẽ nào ta ngủ quá lâu, trở thành thần viễn cổ chưa được khai hóa rồi? Vì sao ta cứ cảm thấy, suy nghĩ của ta với thế giới hiện giờ, hình như không giống nhau?

Ta hoảng hốt nghi hoặc, lại nhớ đến cái mặt đầu gỗ nghiêm chỉnh của Bạch Chỉ năm xưa, ta nghĩ, cái tên Bạch Chỉ này, kiếm chác được không ít đâu.

Đành phải thầm than một tiếng thế sự vô thường.

Vẫn còn nhớ khi ấy, Chiết Nhan đối với nương tử hiện giờ của Bạch Chỉ có bao nhiêu cách theo đuổi kỳ lạ. Thơ tình chất thành đống, giống như cảnh sắc trong Thủy Chiểu Trạch thay đổi theo bốn mùa, lại giống như cây cối biến đổi trong một mùa, thay đổi từ nội dung tới số lượng. Không biết vì sao sau lần tranh chấp kịch liệt với Bạch Chỉ, lửa tình hừng hực bị dập tắt, tàn lửa lại bay tới thiêu đốt đứa con bảo bối nhà người ta, thật là ...

Thời gian như bóng câu qua cửa, với ta mà nói, chẳng qua là khoảng cách giữa hai lần nhắm mở mắt, nhưng với bọn họ, là mười chín vạn mùa xuân thu đã trôi qua.

Thế giới của hôm nay vẫn là thế giới mà ta từng kiếm tìm, nhưng giữa trời đất này bao điều ta vẫn quen thuộc đã không còn nữa.

Pháo hoa chóng tàn, việc đời dễ đổi.

Mười chín vạn năm qua có quá nhiều biến cố, chỉ còn ta vẫn một mình lẻ loi dừng chân chốn cũ, trợn mắt nhìn người khác đi khắp bốn phương tám hướng, càng ngày càng rời xa ta, kêu gào thế nào, cũng không gọi lại được bước chân của bọn họ.

Nhìn sang Đông Hoa, chẳng những đã thành thân, mà còn thành thân với với một cô nương trẻ tuổi như thế, đến nhi tử cũng đã được mấy trăm tuổi rồi!

Phàm giới có một câu thơ đặc biệt để tả tình huống này, chính là "Hoa lê một nhánh đè lên hải đường"[3], vừa hay Đông Hoa đầu tóc bạc trắng, càng thêm chuẩn xác!

Có điều, ta vẫn thật lòng bội phục hắn, nhiều năm như thế, bên ngoài nhắc đến hắn vẫn thường tán dương, vô dục vô cầu, thanh tịnh đoan nghiêm.

Từng là bá chủ thiên địa, giờ là tôn thần lánh đời nơi cung Thái Thần. Vừa thanh tịnh vừa đoan nghiêm, lại ra sức giở thủ đoạn theo đuổi một đế hậu kém cả tuổi lẻ của hắn, có lẽ giữa đám thần tiên đồng lứa với chúng ta, hắn là thành công nhất, gặp được cỏ non liền gặm lấy, mối tình ông cháu này, thật là ...

Chẳng biết nói sao nữa...

Mười chín vạn năm, áo trắng biến thành chó xanh[4], lần này ta trở về, rốt cuộc là để làm gì?

(ba) Tỉnh mộng

Đây là cái tình cảnh gì?

Nữ thần Thiếu Quán thủy tổ Ma tộc, Đế quân Đế hậu tại cung Thái Thần, Liên Tống quân trên Cửu Trùng Thiên, thượng thần Chiết Nhan từ Thập lý đào lâm, thượng thần Bạch Chân của nước Thanh Khâu. Một Ma năm Thần ngồi quây quần một bàn, cùng nhau nhàn nhã uống trà nói chuyện, có thể chia hai bàn ba người khuyết một rồi.

Chẳng phải Ma tộc với Thần tộc luôn không đội trời chung sao? Ta đây sao lại ngồi hội họp với đám Thần tộc bọn họ thế này?

Ta nói, "Chiết Nhan, rượu này không tệ đâu! Tự ủ hả?"

Chiết Nhan cười đáp, "Ngươi thích không? Thích thì uống nhiều vào, ta vẫn còn mang theo mấy hũ nữa cho ngươi, ngươi giữ lại mà từ từ uống, tặng ngươi làm quà gặp mặt sau mười chín vạn năm."

Tốt xấu gì cũng là chỗ quen biết lâu năm, ngươi tặng ta mấy vò rượu này, Chiết Nhan, cảm ơn nhiều nha!

"Cảm ơn cảm ơn!" Ta hì hì quay đầu nói với Đông Hoa, "Con ngươi được mấy trăm tuổi rồi hả, sao không đến? Ta vẫn còn hơi nghi ngờ, người như ngươi thì sinh ra đứa con như thế nào nhỉ?"

Đông Hoa nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói, "Trà này, là ngươi pha?"

Ta chưa kịp đáp, hắn đã không thèm để ý, mặt vô cảm nói, "Không ngon bằng Tiểu Bạch pha."

Tiếp đó, hắn với tay nhón lấy một miếng bánh, nếm một miếng, lại nói: "Bánh này, là ngươi làm?"

Ta im lặng không đáp.

Đông Hoa nói, "Không ngon bằng Tiểu Bạch làm."

Ta, "..."

Đông Hoa, ngươi nghe ta nói bao giờ hả?!

Nhìn tình cảnh này, cuối cùng cũng có ảo giác như thời gian đang quay ngược.

Quay về mười chín vạn năm trước, khi ấy, ta còn ở Thủy Chiểu Trạch.

Quyết định sai lầm nhất cuộc đời này của ta, chính là đồng ý với Khánh Khương, tới Thủy Chiểu Trạch nhập học. Tất thảy rắc rối vướng mắc mười vạn năm sau đó, đều bắt nguồn từ chuyện này.

Nếu năm bảy vạn tuổi ta không tới Thủy Chiểu Trạch, nếu những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời này ta không đặt lầm chỗ, có lẽ cũng không có vô số ân oán gút mắc về sau.

Khi ấy lần đầu gặp mặt, chúng ta đều còn trẻ tuổi, trẻ tuổi gặp gỡ, hào hứng hăm hở, khi ấy chúng ta chưa biết tới những mâu thuẫn bất đồng ngày sau, khi ấy giữa các tộc vẫn còn hòa bình yên ổn, chưa có những ngày tranh đấu chém giết.

Khi ấy thật tốt đẹp biết bao. Mà nay tất cả đều không còn nữa. Chúng ta đã trải qua bao nhiêu năm tháng, đã cách nhau quá xa, đều không thể quay lại được nữa rồi.

Thủy Chiểu Trạch đã tan hoang, Đông Hoa lánh đời nơi cung Thái Thần, Chiết Nhan ẩn cư trong rừng đào mười dặm ...

Cùng với chàng trai áo trắng trong ký ức, đáp mây bay tới, dương liễu xanh xanh, hoa hạnh dập dờn.

Là ai nhiễu loạn lòng ai?

Là ai xao động tình ai?

A, Mặc Uyên, từ khi ta tỉnh lại, đây là lần đầu tiên nhớ tới chàng.

(hết chương thứ hai)

[1] Trích trong bài thơ "Cẩm Sắt" của Lý Thương Ẩn, nguyên văn:

"Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ
Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên"

[2] Trích trong bài thơ "Đề Hạc Lâm tự bích" (Đề trên tường chùa Hạc Lâm) của Lý Thiệp, nguyên văn: "Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn". Ý là chẳng mấy khi được buổi rảnh rỗi.

[3] Nguyên văn là "Nhất chi lê hoa áp hải đường," nhưng gốc là "Nhất thụ lê hoa áp hải đường," vì câu thơ "Lê hoa nhất chi xuân đái vũ" của Bạch Cư Dị quá nổi tiếng, nên "thụ" và "chi" thường bị dùng nhầm lẫn.

Từ nhân nổi tiếng thời Bắc Tống Trương Tiên (990 – 1078), 80 tuổi lấy một tiểu thiếp 18 tuổi. Lúc đó người thường giao thiệp làm thơ xướng từ cùng Trương Tiên là Tô Thức cùng bạn bè tới thăm, hỏi rằng, lão tiên sinh cưới được vợ đẹp, có cảm tưởng gì, Trương Tiên liền thuận miệng ngâm:

"Ngã niên bát thập khanh thập bát,
Khanh thị hồng nhan ngã bạch phát.
Dữ khanh điên đảo bản đồng canh,
Chỉ cách trung gian nhất hoa giáp."

Tạm dịch nghĩa:

Ta tám mươi tuổi nàng mười tám,
Nàng là hồng nhan ta đầu bạc.
Cùng nàng điên đảo vốn cùng tuổi,
Cách nhau chỉ có sáu mươi năm.

Một "hoa giáp" là sáu mươi năm.

Tô Đông Pha vốn là người khôi hài dí dỏm, lúc này cũng phụ họa:

"Thập bát tân nương bát thập lang,
Thương thương bạch phát đối hồng trang.
Uyên ương bị lý thành song dạ,
Nhật thụ lê hoa áp hải đường."

Bản dịch ở vitcondethuong.wordpress.com:

"Gái xoan lấy lão làm chồng,
Tóc sương lại có má hồng kề bên.
Chăn uyên ương ấy một bên,
Hoa lê một nhánh đè lên hải đường."

"Hoa lê một nhánh đè lên hải đường" là chỉ chồng già lấy vợ trẻ, trâu già gặm cỏ non. Hoa lê màu trắng, mà hải đường đỏ tươi mềm mại, ám chỉ một ông già đầu bạc lấy thiếu nữ làm vợ. Chữ "áp" vừa có nghĩa là đè lên, vừa có nghĩa là vượt trội hơn (theo Baidu).

[4] Nguyên văn là "bạch y thương cẩu", lấy ý từ hai câu thơ trong bài "Khả thán thi" của Đỗ Phủ, nguyên văn:

"Thiên thượng phù vân như bạch y,
Tu tư hốt biến vi thương cẩu."

Tạm dịch nghĩa:

Trên trời mây nổi như chiếc áo trắng,
Bỗng chốc biến thành hình chó xanh.

Ý chỉ sự vật biến hóa bất định.

Continue Reading

You'll Also Like

140K 5.8K 102
a sister who's actions are untamed, and a brother who's feelings are untamed. With complete different personalities, yet an awesome bond, the sibling...
549K 8.5K 85
A text story set place in the golden trio era! You are the it girl of Slytherin, the glue holding your deranged friend group together, the girl no...
138K 15.7K 22
"𝙏𝙤𝙪𝙘𝙝 𝙮𝙤𝙪𝙧𝙨𝙚𝙡𝙛, 𝙜𝙞𝙧𝙡. 𝙄 𝙬𝙖𝙣𝙣𝙖 𝙨𝙚𝙚 𝙞𝙩" Mr Jeon's word lingered on my skin and ignited me. The feeling that comes when yo...
744K 27.4K 102
The story is about the little girl who has 7 older brothers, honestly, 7 overprotective brothers!! It's a series by the way!!! 😂💜 my first fanfic...