[ Shishi ] [Full] Cậu nhất đị...

By sasukekunQ

6.4K 227 44

Au chỉ up chap thôi😁😁😁 Nguồn : kênh sinh viên Author: Erika Kaulitz More

PART 1
PART 2
PART 3
PART 4
PART 5
PART 6
PART 7
PART 9
PART 10
PART 11

PART 8

354 16 5
By sasukekunQ

  Chapter 16: Ở bên kia nỗi nhớ 

Shiho sang Mỹ đã được nửa năm. Trong tháng đầu tiên, sau khi tịnh dưỡng trong thời gian ngắn, cô đã quyết liệt lao vào nghiên cứu thuốc giải cho APTX 4869 để hoàn thành lời hứa với cậu ấy. Những tháng ngày sau cô từ chối lời mời ở lại làm việc tại phòng nghiên cứu của FBI mà đến làm tình nguyện viên tại một viện nuôi trẻ mồ côi. Shiho muốn dành thời gian của mình cho những đứa trẻ bất hạnh mất người thân để chúng có thể cảm thấy hơi ấm của sự yêu thương, những thứ mà ngày xưa cô không có được.

Nhìn thấy kết cục ngày hôm nay của Shinichi và Shiho, Akai thật sự không hiểu được cả hai đứa trẻ này. Rõ ràng là mỗi đứa đều có tình cảm với đối phương nhưng đều cứ giữ trong lòng mà không chịu nói ra, nhất là thằng nhóc Shinichi ấy. Xem thằng bé lo lắng, dằn vặt suốt mười ngày liên tục khi Shiho nằm hôn mê là đủ hiểu con bé quan trọng với cậu nhóc đến dường nào. Thế mà khi Shiho tỉnh lại thì cố tình đẩy con bé ra xa. Có lẽ Shinichi vẫn còn “mặc cảm tội lỗi” khi đã gián tiếp hại Shiho bị thương. Cảm giác kinh khủng đó anh hiểu hơn ai hết. Dù vậy cũng không thể nào giúp Akai chấp nhận được cách làm của Shinichi, chỉ muốn cho thằng nhóc này một trận vì đã làm tổn thương Shiho. Song khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cậu bé khi nhờ Akai mang Shiho đi Mỹ và cái cách Shinichi nặng nhọc nói rằng “Như vậy là tốt nhất cho cô ấy” thì anh không nỡ giận. Đúng là người ngoài cuộc sáng suốt còn người trong cuộc thì bị che mắt hết rồi.

Mỗi ngày cuối tuần anh Akai lại đến thăm Shiho, bây giờ cô bé đã gọi anh bằng tên thật. Họ không nói gì nhiều, cô kể cho anh ấy nghe chuyện vui về mấy đứa bé ở đây, anh kể cho cô nghe vài điều thú vị trong một nhiệm vụ của mình. Sau đó họ thường nói về những kỉ niệm khi Akemi còn sống theo một cách như thể cuộc hội thoại đó gồm có ba người. Giờ đây, sự thật về cái chết của Akemi không còn hành hạ họ nữa. Kí ức về người đã khuất luôn được niêm phong đẹp đẽ, ẩn mãi trong trái tim của người ở lại suốt đời cho nên đối với cả Akai và Shiho, Akemi như chưa từng mất đi, cô ấy sống mãi trong trái tim của họ.

Nhìn những đứa trẻ bay nhảy vui chơi, Shiho như nhìn thấy hình ảnh của Conan ngày ấy. Cậu ấy cũng cười tươi, chạy thật nhanh và mê bóng đá như mấy đứa trẻ đó. Shiho cảm thấy Shinichi hiện diện từng ngày trong cuộc sống của cô. Shiho cố gắng quên đi nhưng rồi bất lực phát hiện là bản thân không thể nên cuối cùng chấp nhận sự thật rằng tên thám tử ngốc kia đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của cô.

Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ…
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên…(*)

 ​

Bức tranh ngày ấy hai đứa được cụ già tốt bụng vẽ tặng, giờ đây được Shiho treo lên trang trọng trong phòng riêng để có thể nhìn ngắm thời khắc đó mỗi ngày. Có thể tất cả chỉ là một giấc mơ nhưng cô không hề hối tiếc vì đó là những tháng ngày ấm áp và hạnh phúc trong cuộc đời tối tăm và đầy đau khổ của mình.

“Tạm biệt là từ buồn nhất, nó như lưỡi dao xé nát lòng kẻ ở người đi”, Shiho đã tin như vậy và bây giờ cô cay đắng nếm trãi nó. Cô chỉ không biết cậu ấy có tổn thương vì quyết định này không. Mỗi ngày trước khi chìm vào giấc ngủ, Shiho hay tự hỏi “Shinichi, hôm nay cậu đã gặp ai? Cậu đã nói những chuyện gì? Cậu đã đi đâu? Liệu có giây phút nào cậu nhớ về tớ không? Bây giờ cậu đang yêu ai thế?...”.

Mỗi buổi sáng, cô vẫn đều đặn gọi điện cho tiến sĩ Agasa, xem bác ấy có khỏe không, sống thế nào, những chuyện vui trong ngày của tiến sĩ,… Shiho luôn tự trách bản thân chưa thể chăm sóc được ông chu đáo. Đối với cô ông ấy đã trở thành một người thân mà cô luôn kính trọng và yêu quý. Và lần nào cũng thế, cô không quên hỏi xem cậu ấy có tốt không.

Mỗi lần gác máy sau cuộc gọi của Shiho và nhìn cái thằng ngốc ấy ngồi chôn chân ở góc phòng kia, bác Agasa chỉ có thể thở dài. Ông lo cho hai đứa cháu của mình, sao chúng nó lại thích chơi trò làm tổn thương chính mình và giày vò đối phương như vậy chứ? Nhưng lần nào ông định nói chuyện với đứa này về đứa kia thì cả hai đứa cứng đầu đó đều lãng tránh. Một đứa thì lúc nào cũng cho rằng mình là đúng, còn một đứa luôn nghĩ mình cái gì cũng sai. “Thật là hết nói nổi, ở đâu ra hai đứa như vậy chứ?”, bác Agasa càu nhàu một mình.

Đến một ngày kia khi ông cảm thấy cần phải hành động thì cũng là lúc ông gặp tai nạn do ngã cầu thang. Tiến sĩ đã mãi suy nghĩ về chuyện của hai đứa cháu nên bước hụt chân cầu thang mà không biết. Kết quả là bị bong gân, phải băng bó nằm nghỉ mấy ngày.

Ngay khi nghe tin bác Agasa bị tai nạn, Shinichi đã vội tạm biệt Sera và tức tốc chạy đến bệnh viện. Cũng may không có gì nghiêm trọng lắm. Và cậu được ông bác già thông báo cho một tin đặc biệt:

- Shinichi, ta đã báo cho Shiho biết là ta bị ngã gãy chân rất nặng. Con bé sẽ về lập tức, trưa mai là đến Nhật Bản đấy. Ta không cần biết giữa hai đứa đã có chuyện gì nhưng thực tế là cả hai không hề vui vẻ khi phải xa nhau. Chỉ biết chơi với trẻ con và không ngừng hỏi về đối phương thông qua ta ư? Đã đến lúc ta không phải hòm thư gián tiếp của hai đứa nữa. Cháu và Shiho phải đối diện với nhau đi.

Shinichi vẫn còn im lặng nên ông tiến sĩ tiếp lời:

- Cháu biết không Shinichi, hôm đó lúc ta ngăn cản Shiho đi Mỹ con bé đã trả lời là “Đối với cháu, Shinichi chính là ánh sáng còn cháu chỉ là bóng tối mà thôi. Chỉ có thiên thần mới xứng đáng ở bên cạnh ánh sáng nên cháu phải ra đi để cậu ấy đi tìm thiên thần của chính mình”. Nhưng ta nghĩ cháu biết thiên thần đích thực của cháu là ai. Cơ hội lần này cháu nhất định phải nắm lấy. Bây giờ, cháu tự biết phải làm gì rồi chứ?

- Bác yên tâm. Trưa mai cháu sẽ ra sân bay đón cô ấy!

(*) Câu này mình lượm trên net, ko rõ tác giả.

Chương 17: Tái ngộ

Sân bay Tokyo đông đúc người qua kẻ lại. Có người lâu lắm mới gặp lại nhau, có người phải rời xa những người mà họ yêu thương nhất. Duyên đến duyên đi, hợp rồi lại tan, đó cũng là quy luật của cuộc đời. Giữa dòng người hối hả, có hai bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ đứng nhìn nhau…

Nửa năm trôi qua, nửa vòng trái đất. Đến khi khoảng cách thời gian và không gian thu hẹp lại nhưng khoảng cách trong lòng người có thể dễ dàng xóa bỏ được sao? Xa cách! Mối quan hệ giữa họ đã có lúc gắn bó, tưởng chừng như không thể chia cắt; cay đắng thay, chính tay Shinichi đã kéo nó trở lại vạch số không. Nhưng giờ đây cậu biết mục đích của mình, cậu sẽ giành lại Shiho từ số phận một lần nữa.

Mặc dù đã tập trước gương rất nhiều câu chào hỏi cô ấy, song đến khi đứng đối diện nhau, Shinichi lại chẳng thể nhớ nổi “kịch bản” như thế nào nên cuối cùng chỉ có thể nhỏe miệng cười nói một câu bình thường nhất quả đất: “Chào cậu!”. Đáp lại anh chàng thám tử chỉ là một tiếng “Ờ” và cái nhúng vai thờ ơ của cô gái có mái tóc màu nâu đỏ.

Shiho không thể ngờ được mình trở lại Nhật sớm như thế. Nếu không vì tai nạn bất ngờ của bác Agasa thì cô vẫn còn ở lại Mỹ học cách “quên” cậu ta. Ngồi trên máy bay, Shiho không ngừng diễn tập khuôn mặt khi gặp lại Shinichi. Chỉ cần cô mang chiếc “mặt nạ băng giá” là có thể chống chọi lại mê lực của tên thám tử đó, chỉ cần cô im lặng né tránh là có thể kìm nén mọi cảm xúc của bản thân. Shiho đã lên kế hoạch như vậy cho lần về Nhật bất ngờ này, cô biết mục đích của mình, đó là dành tất cả thời gian chăm sóc ông tiến sĩ.

Hai con người, hai mục đích khác nhau. Và trò chơi “mèo vờn chuột” chính thức bắt đầu!

Về đến nhà mới phát hiện tình trạng của bác ấy không nghiêm trọng như Shiho tưởng tượng. Tuy nhiên, cô biết mình đáng lẽ ra phải chăm sóc bác ấy thật tốt cả lúc bình thường, không phải chỉ khi ốm đau bệnh tật. Dù sao cũng đã về đây rồi, cô tự tin có thể đối mặt với Shinichi Kudo.

Cô ấy dành suốt ba ngày ở bên cạnh bác Agasa làm cho Shinichi không có một khoảng không gian riêng tư để nói chuyện thẳng thắng. Ban ngày thì “Kudo-kun, sao cậu không lo đi học đi. Còn ở đây làm gì? Học sinh cuối cấp mà lười thế này sao?” và sau đó là bị tống cổ ra ngoài. Ban đêm ông tiến sĩ tinh ý đi ngủ sớm mà Shiho cũng đuổi khách về luôn với lý do “đồng hồ sinh học” vẫn chưa quen với thời gian ở Nhật, muốn ngủ sớm. “Đùa nhau à? Nếu chưa quen thì đã ngủ ban ngày rồi, ai đời mới 6:00 tối mà đã đi ngủ!”, dù lòng nghĩ vậy nhưng cậu nhóc thám tử vẫn ngoan ngoãn ra về. Shinichi không muốn miễn cưỡng cô ấy, tình cảnh này là tự cậu gây ra nên bây giờ phải gánh chịu hậu quả. Cậu có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng cứ chờ mãi như vậy tất nhiên không phải là cách hay nên sang ngày thứ tư, Shinichi bắt đầu có hành động. Anh chàng thì thầm to nhỏ với ông tiến sĩ trong khi Shiho còn đang loay hoay trong bếp chuẩn bị điểm tâm. Đó là “kế hoạch hoàn hảo” mà siêu thám tử miền Đông vắt óc nghĩ ra suốt đêm dài không ngủ.

***

- Nhất quyết không được! Tại sao cháu phải đến Teitan để học cấp 3 chứ? Shiho cao giọng, dường như không giữ được bình tĩnh.

- Bình tĩnh đã nào… Thế cháu định về đây đến khi ta khỏi hẳn thì lại bỏ mặc lão già này chứ gì? Bác Agasa than vãn, cố gắng bi thương hết sức có thể theo yêu cầu của thằng ngốc hàng xóm. Nó không dám chọc giận Shiho thì đẩy phần khó lại cho ông. Lần này, vì hạnh phúc của hai đứa cháu mà ông đành phải vào vai khổ một lần.

- Nói cho cháu biết, là “hắn ta” bảo bác làm như vậy đúng không? Shiho nghi hoặc.

- Không liên quan gì đến Shinichi cả. Nó biết đã làm cháu khổ nhiều rồi nên lần này cháu về nó có dám hó hé gì đâu. Hay cháu muốn nói lão già này nhiều chuyện? Cháu không thương bác nữa sao hả Shiho?

- Tất nhiên là cháu không có ý đó rồi. Bác bây giờ là người thân quan trọng nhất trên đời của cháu. Nhưng cháu không hiểu việc cháu ở lại Tokyo với việc đi học cấp 3 thì có liên quan gì đến nhau?

- Bây giờ ta đau chân thì cháu ở nhà với ta nhưng sau này ta khỏi, đi làm thì cháu ở nhà sẽ rất buồn chán…

- Vậy cháu có thể làm những chuyện khác, ví dụ như tình nguyện viên cho một trung tâm nuôi trẻ em mồ côi như khi ở Mỹ chẳng hạn.

- Từ từ đã nào, đừng có cắt lời của ta chứ! Cháu không thể làm công việc đó cả đời. Cháu có tài, không nên lãng phí tài năng mà hãy đóng góp cho xã hội. Nhưng đó là chuyện của tương lai, ta tin cháu sẽ tìm được vị trí phù hợp với mình. Còn hiện tại, cháu hãy tận hưởng cuộc sống như là một nữ sinh trung học bình thường đi. Đó chẳng phải là cuộc sống mà cháu chưa từng có hay sao?

- Được rồi, vậy tại sao lại là Teitan mà không phải một trường nào khác?

- À… việc này… Đúng rồi! Là vì ta có quen biết với thầy hiệu trưởng của Teitan nên quá trình đăng ký cho cháu dễ dàng hơn. Sáng mai cháu sẽ bắt đầu đi học đó nhe!

- Cái gì? Gấp như vậy sao? Làm sao cháu chuẩn bị kịp.













Continue Reading

You'll Also Like

1.7K 71 8
"Là câu chuyện của đôi ta." Đây là nơi tổng hợp các oneshot của mình. Author: Aumiri Lưu ý: - Do các oneshot được viết vào nhiều thời điểm khác nhau...
91.4K 11K 79
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...
10.1K 354 49
Tác giả: Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong Editor: Trà Xanh Số chương: 49 chương Thể loại: Ngôn tình, Dân quốc, HE, Nhẹ nhàng, H văn, Song C Người conve...
Penthouse By WYN

Fanfiction

7.9K 356 63
Đây là bản cải biên từ bộ phim" Penthouse" tình tiết sẽ được thay đổi rất nhiều và chủ yến vẫn xoay quanh cuộc chiến giữa tầng lớp thuợng lưu