[Twoshot][Cự Giải - Song Ngư]...

By Akahara_Koyuki

1.2K 140 28

Tên truyện: [Cự Giải - Song Ngư] Gốc anh đào năm xưa Tác giả: Akari Yukino Thể loại: twoshot, SE, tình cảm... More

Anh Đào_Nơi chúng ta gặp nhau

Anh Đào_Kỉ niệm của đôi ta

402 64 18
By Akahara_Koyuki

"Gốc anh đào đó, chất chứa bao kỉ niệm của đôi ta, dù vui, dù buồn.
Gốc anh đào đó, cũng là nơi ta gặp lại nhau sau bao lâu xa cách."

Một cơn gió nhẹ đi qua, thổi tung mái tóc dài mượt của Song Ngư. Những chiếc lá xanh tươi cũng cánh hoa anh đào cũng theo đó mà rơi xuống, đáp trên mái tóc của cô và anh. Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa vào vai anh, mắt vẫn lơ đễnh ngắm những tán cây anh đào. Chợt, một bông hoa nhỏ rơi vào tay cô. Bông hoa trông vô cùng nhỏ bé, tuy đã rời cành nhưng vẫn còn nguyên nét tươi mới, rực rỡ. Cô nhẹ nhàng lên tiếng:

- Cự Giải, anh có biết loài hoa em thích nhất là gì không?

- Hoa anh đào.

Vẫn dán mắt vào cuốn sách, anh trả lời không chút do dự.

- Thế anh có biết vì sao em lại thích hoa anh đào không?

- Không biết.

Lần này thì anh đã dời mắt khỏi cuốn sách, dịu dàng nhìn cô.

- Vì sao?

- Vì hoa anh đào không chỉ tượng trưng cho vẻ đẹp thanh cao mà còn là nỗi buồn về sự ngắn ngủi, phù du và tính khiêm nhường, nhẫn nhịn. Hoa anh đào rụng một cách khoan dung, buồn bã và hùng hồn. Khoan dung vì chỉ sau vài ngày nở, hoa sẽ bắt đầu tàn; buồn cho cuộc đời mong manh và ngắn ngủi; hùng hồn vì mặc dù có cuộc đời ngắn ngủi nhưng nó đã khẳng định được tinh thần đáng tự hào của người Nhật Bản, một khi đã rơi xuống là không sợ hãi hay nuối tiếc. Hoa anh đào khi tàn không cố gắng bấu víu vào đài hoa như nhiều loại hoa khác, mà chỉ cần một cơn gió thoảng qua, những cánh hoa sẽ nhẹ nhàng lìa cành, khi rơi xuống đất vẫn còn tươi nguyên và thoang thoảng mùi hương.

Cô vẫn nhìn vào bông hoa nhỏ nơi bàn tay, khẽ cười và chậm rãi nói bằng giọng nhẹ nhàng. Hoa anh đào không đẹp khi đứng một mình, nó chỉ trở nên đẹp đẽ khi nở rộ thành một mảng: mong manh, rực rỡ. Và chính bản thân nó đã mang đến một thông điệp: con người dù ở hoàn cảnh khốn cùng nhất, vẫn luôn phải vươn lên, không bao giờ được đầu hàng số phận. Anh đào, loài hoa tuy nhỏ bé, tuy mỏng manh nhưng lại có sức sống kiên cường. Anh đào, tuy cuộc đời ngắn ngủi nhưng vẫn cống hiến hết mình những sắc hoa tuyệt đẹp.

Cự Giải bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

- Vậy em có biết truyền thuyết của nó hay không?

- Em biết chứ. - Cô mỉm cười - Để em kể anh nghe.

Rồi cô bắt đầu kể bằng một giọng nhẹ nhàng, chậm rãi. Từng câu từng chữ quyện vào những cánh hoa anh đào dần tàn, bay khắp ngọn đồi.

"Chuyện kể rằng, ngày xưa ở xứ Phù Tang (Nhật Bản) chưa có hoa anh đào như bây giờ. Tại một ngôi làng xinh xinh ven núi Phú Sĩ, có một chàng trai khôi ngô tuấn tú dũng cảm khác thường. Năm chàng mới tròn một tuổi, có một đạo sĩ phiêu bạt ghé qua nhà, nhìn cậu bé, mỉm cười đặt vào tay người cha thanh sắt đen bóng rồi lặng lẽ ra đi. Lúc đấy đang mùa đông, tuyết rơi tầm tã. Vị đạo sĩ đi khuất trong mưa tuyết rồi mà người cha vẫn thẫn thờ nhìn trông theo. Đặt thanh sắt vào tay người vợ trẻ, ông nói như thì thầm:

"Hãy cất kĩ và giao thanh sắt này lại cho con trai chúng ta khi nó tròn 14 tuổi. Số phận đã an bài nó sẽ trở thành một kiếm sĩ lừng danh".

Sau đó, cha cậu bé qua đời. Người vợ trẻ ở vậy nuôi con. Thanh sắt đen bóng được giao lại cho chàng trai năm cậu tròn 14 tuổi. Cậu rùng mình vuốt ve kĩ vật huyền bí nặng nề ấy. Một sức mạnh kỳ lạ, một khát khao khó hiểu tràn ngập vào cơ thể tươi non dũng mãnh của cậu. Người mẹ chưa kịp nói gì thì cậu đã run rẫy thốt lên trong cảm xúc nghẹn ngào:

"Ta phải trở thành một kiếm sĩ nổi tiếng nhất đất nước này".

Chàng trai đến rạp đầu xin thụ giáo một võ sĩ đạo lừng danh.

Vị samurai ngắm nhìn chàng trai từ đầu đến chân, trầm ngâm suy tư bất động hàng giờ liền. Cuối cùng ông thở dài lẩm bẩm một mình "Oan nghiệt" và chấp thuận. Thời gian thấm thoát thoi đưa, tuổi 18 thanh xuân tràn trề sức sống đến với người kiếm sĩ. Tay kiếm của chàng khiến những samurai kiêu hùng nhất cũng phải e dè. Nhưng còn thanh sắt? Chàng đã tự mình rèn nó thành thanh kiếm sáng ngời đầy uy lực, nhưng chưa được. Một thanh kiếm báu thực sự phải được tắm mình trong máu ngay trong ngày khai trận. Biết nhúng lưỡi thép uy lực này vào máu ai khi chàng chưa hề có kẻ thù, khi chàng chưa hề đối mặt với kẻ cướp, khi chàng chưa tìm được bất cứ lý do gì để quyết đấu một phen?

Lúc này người mẹ và người thầy của chàng đã khuất núi. Cô gái duy nhất của vị võ sư lừng danh năm xưa là người thân yêu còn lại duy nhất của chàng. Mỗi ngày khi nắng đã tàn lụi trên núi Phú Sĩ, đêm đã tràn ngập trên xóm núi, cô gái lại buồn bã nhìn chàng ngồi bất động, trầm tư bên bếp lửa. Chàng không còn cười nữa, mắt chàng lạnh như tuyết, chàng ôm thanh kiếm mà ước mơ ngày nó được tắm mình trong máu để trở thành bảo kiếm vô địch thiên hạ.

"Chàng thân yêu! Có phải chăng đối với chàngthanh kiếm này là tất cả? Nếu nó không được tắm mình trong máu để ngập trong khí thiêng thì chàng sẽ mãi mãi buồn đau?"

Nhìn vào bếp lửa, chàng trai vuốt ve thanh kiếm trong lòng và nói chậm rãi nhưng rất quả quyết:

"Chỉ buồn đau thôi ư? Không đâu! Đối với ta, thanh kiếm là sự nghiệp, là cuộc sống, là tất cả. Làm sao ta có thể coi mình là một võ sĩ đạo chân chính khi thanh kiếm của ta chưa từng no say trong máu? Trời ơi! Ta chết mất! Sao thời buổi này yên bình đến thế? Sao không có kẻ cướp nào thúc giục ta xuống kiếm, không có kẻ cuồng ngông nào thách đấu với ta?"

Cô gái mỉm cười đau đớn. Cô chỉ hỏi để khẳng định quyết tâm của mình thôi.

"Chàng thân yêu! Cho em được cầm lấy thanh kiếm của chàng một chút thôi."

Cầm thanh kiếm đen bóng, sắc lạnh,  cô gái nhìn chàng bằng ánh mắt buồn thăm thẳm rồi đột ngột đâm thẳng vào tim. Máu trào ra ướt đẫm tấm thân mảnh dẻ của nàng, nhuộm đỏ chiếc áo kimono trắng nõn, trinh bạch. Chàng trai hốt hoảng hét lên kinh hoàng, vươn tay rút phăng thanh kiếm khỏi lồng ngực cô gái. Dưới ánh lửa bập bùng, thanh kiếm ngời sắc đỏ rực rỡ, hào quang loé lên lộng lẫy lạ thường: nó đã được no mình trong máu!

Nhưng từ đó, chàng trai hoàn toàn cô độc. Không samurai nào thèm kết bạn với anh. Họ nhìn sang chỗ khác khi đối mặt trên con đường hẹp. Họ rời khỏi quán trà khi anh bước vào. Họ từ chối khi anh thách đấu.

Cho đến một hôm, một buổi chiều mùa đông, khi những bông tuyết đầu mùa vừa rơi, chàng trai ôm thanh kiếm đến bên mộ cô gái. Chàng thì thầm:

"Tha lỗi cho ta. Ta đã hiểu ra rồi...".

Chàng bình thản cắm sâu mũi kiếm vào bụng rạch một đường mạnh mẽ và rút kiếm ra nằm gục bên cạnh mộ. Thanh bảo kiếm cắm sâu vào mộ đất, tuyết không ngừng rơi. Đến sáng, tuyết đã ôm trọn chàng trai và ngôi mộ vào vòng tay của mình. Chỉ còn lại một cây hoa lạ, mơn mởn vươn lên tươi cười, hồng thắm. Không ai biết hoa hoá thân từ thanh kiếm ấy. Người ta dặt tên hoa là Anh đào. Hoa anh đào có nhiều loại mọc được ở nhiều nơi. Nhưng không nơi đâu đẹp bằng hoa đươc ươm mầm và trổ bông ở vùng núi Phú Sĩ."

Kết thúc câu chuyện, cô nhẹ giọng:

- Đó là một câu chuyện buồn, nhưng lại mang ý nghĩa sâu sắc. Có rất nhiều truyền thuyết, sự tích về hoa anh đào nhưng truyền thuyết em vừa kể là phổ biến nhất, ý nghĩa nhất và cảm động nhất.

- Anh còn biết một truyền thuyết khác cũng cảm động là sâu sắc không kém đâu. Em có biết câu chuyện "Jiu-Roku-Zakura - Hoa anh đào ngày mười sáu" không?

Cô lắc đầu. Anh xoa nhẹ đầu cô, mắt nhìn lên tán cây anh đào, rồi bắt đầu kể.

"Tại quận Wakegori của Iyo, một vị samurai có một cây hoa anh đào trong sân nhà mình. Cây hoa đã ở đây rất lâu, rất lâu đến nỗi cha mẹ, ông bà, và cả tổ tiên của ông ta cũng đã từng ngắm hoa nở và ngồi nghỉ ngơi dưới tán cây của nó. Đối với vị samurai, bây giờ đã già yếu và cô độc, cây hoa đó chính là điều quý giá nhất trên đời. Nhưng đến một ngày, cây bắt đầu khô héo và chết đi...

Sau khi cây chết, người samurai rất đau khổ. Những người hàng xóm muốn giúp ông xoa dịu nỗi đau nên đã trồng một cây mới trong sân, một cây hoa anh đào nhỏ. Ông ấy rất biết ơn họ, và vì không muốn những người hàng xóm buồn, nên ông tỏ ra rất vui vẻ.

Nhưng trái tim ông đầy rẫy nỗi buồn, và không gì có thể xoa dịu nỗi đau khi mất đi cây hoa anh đào rực rỡ kia.

Sau một thời gian, vào ngày mười sáu tháng đầu tiên của năm mới (theo âm lịch), khi đó trời vẫn đang là mùa đông và trong mảnh sân vẫn ngập tràn tuyết lạnh. Vị samurai già cả bước ra sân, cúi đầu trước cây hoa và thì thầm với nó:

"Làm ơn, xin hãy nở hoa một lần nữa, xin hãy nở hoa, bởi vì tôi sẽ chết thay cho những bông hoa rực rỡ kia."

Và sau đó, ông ngồi xuống dưới gốc cây, và... mổ bụng tự sát! Linh hồn của vị samurai ấy hòa quyện vào cây; và một giờ sau, những bông hoa anh đào đầu tiên bắt đầu nở... Kể từ đó, vào mỗi năm, cái cây ấy vẫn tiếp tục ra hoa ngay giữa mùa đông, vào ngày mười sáu của tháng đầu tiên..."

- Đây cũng là một câu chuyện buồn.

- Đúng vậy.

- Thế nhưng, có vẻ như em ngày càng thích hoa anh đào rồi.

Cô nở nụ cười tinh nghịch, mái tóc đung đưa hai bên vai. Anh chỉ cười mà không nói gì cả.

- Mà Cự Giải này, anh có thích hoa anh đào không?

- Thích chứ!

- Vì sao vậy?

- Vì anh nhìn thấy hình ảnh của em trong những cành hoa anh đào.

Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô. Cô đỏ mặt, đánh nhẹ lên vai anh.

Anh đào vẫn tiếp tục rơi, phút chốc đã khiến mặt đất nhuộm một màu hồng nhạt. Gió đưa vài cánh hoa anh đào bay lên không trung, xoay một vài vòng.

~*~

Nửa năm sau, anh nói lời chia tay với cô, cũng tại gốc anh đào đó.

- Mình chia tay đi, Song Ngư.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói bằng thái độ nghiêm túc.

- Anh... anh nói gì vậy, Cự Giải? Anh đang đùa với em phải không? Anh chỉ là đang đùa thôi phải không?

Cô không thể tin vào những điều mình vừa nghe. Anh... vừa mới nói chia tay cô?

- Anh không đùa, Song Ngư. Anh nói thật.

- Không... thể... nào...

Mắt cô mở to đầy kinh ngạc. Lắc nhẹ đầu, cô lặp đi lặp lại câu nói một cách khó tin:

- Không thể nào. Không thể nào. Không thể nào có chuyện đó được.

Anh đau đớn nhìn cô, nhưng vẻ đau thương ngay lập tức được che giấu bằng ánh mắt nghiêm túc.

- Đó là sự thật. Anh xin lỗi. Anh... đã yêu người con gái khác rồi.

- Vậy là... anh không còn yêu em nữa?

- Ừm. Anh xin lỗi.

- Ừ... ừ, không sao đâu. Vậy thì... chia tay. Chúc anh hạnh phúc. Cảm ơn anh vì đã ở bên em trong suốt khoảng thời gian qua. Cự Giải, thật sự... cảm ơn anh rất nhiều.

Sống mũi cay xè. Cô cố mỉm cười thật tươi. Bởi vì cô không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt đang chực chờ tuôn trào, để anh có thể an tâm mà ra đi tìm hạnh phúc mới cho mình. Bởi vì cô muốn anh thấy rằng trong khoảng thời gian có anh ở bên, cô đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Bởi vì cô muốn hình ảnh cuối cùng của cô trong trí nhớ của anh là một cô gái với nụ cười thật tươi, hệt như lần đầu cô gặp anh. Và bởi vì cô muốn mỗi khi nhớ đến cô là anh lại nhớ đến nụ cười này.

- Chào em.

Trái tim anh nhói lên khi nhìn thấy nụ cười của cô. Anh quay lưng bỏ đi thật nhanh, để lại phía sau trái tim đã vỡ nát của người con gái.

Đợi cho hình dáng thân thương của anh hoàn toàn ra khỏi tầm mắt, nụ cười biển mất, cô khụy gối xuống. Cô không còn có thể đứng nổi nữa. Trái tim cô, đau lắm. Thà rằng anh nói những lời lẽ cay độc, thà rằng anh dứt khoát chia tay cô thì có lẽ cô đã không đau như bây giờ. Anh vẫn ôn nhu, dịu dàng với cô. Anh làm cho cô cứ mãi luyến tiếc mối tình này.

Cô đã tin tưởng mà trao trái tim mình cho anh. Vậy mà... sau ngần ấy thời gian ở bên nhau, anh đã nhẫn tâm rời bỏ cô, hệt như Sư Tử ngày ấy.

Hai hàng nước mắt tuôn rơi trên mặt cô. Trong suốt. Ươn ướt. Mặn chát.

Bao lâu nay, cô luôn tự dặn mình phải mạnh mẽ, không được phép khóc. Vì cô không đơn độc, cô còn có anh là điểm tựa vững chắc của mình. Giờ cô mất anh. Giờ cô đơn độc. Cô không còn lý do gì để tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ nữa. Cô khóc. Cô để mặc cho nước mắt tuôn rơi, ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp. Cô cứ ngỡ rằng sau bao khó khăn cô đã vượt qua, sau bao lâu ở bên cạnh anh, thì cô đã mạnh mẽ hơn rất nhiều; rằng giờ đây không gì có thể làm cô khóc được nữa. Thế nhưng, ông trời cứ mãi trêu ngươi con người ta. Cô kì thực không hề mạnh mẽ hơn chút nào. Chỉ là, cô đã nuốt ngược nước mắt vào trong mỗi khi bất chợt nhớ đến những chuyện xưa. Chỉ là, cô đã luôn nở những nụ cười giả tạo - những nụ cười đến cả cô cũng không nhận ra - để che giấu nỗi buồn. Chỉ là, cô đã mang trên mình một chiếc mặt nạ mang tên "mạnh mẽ". Và giờ, chiếc mặt nạ đã vỡ tan thành muôn ngàn mảnh nhỏ.

Cự Giải, anh vẫn luôn nói rằng anh thích hoa anh đào vì nhìn thấy hình ảnh của em trong những cành anh đào, anh nhớ không? Anh đã nói là em giống như hoa anh đào vậy, tuy yếu ớt, tuy mảnh mai nhưng thực chất lại vô cùng mạnh mẽ. Không phải như thế đâu anh. Em chẳng thể mạnh mẽ được như thế. Tất cả những gì em làm chỉ là cố tỏ vẻ rằng mình mạnh mẽ bằng những nụ cười và câu nói ngu ngốc, bằng cách đeo lên mình chiếc mặt nạ để che giấu bản chất của mình mà thôi. Em... không hề mạnh mẽ.

Cô cứ quỳ ở đó mà khóc, chẳng màng quan tâm đến không khí đang lạnh dần. Giờ phút này đây, bóng hình cô sao mà mỏng manh, yếu ớt đến thế, sao mà nhỏ bé, lạc lõng đến vậy.

Tuyết rơi. Từng bông tuyết nhỏ, tròn, trắng tinh khiết rơi xuống từ bầu trời cao kia. Khung cảnh bỗng trở nên thật lung linh, huyền ảo. Chẳng mấy chốc, chỗ đất dưới chân cô và cây anh đào đã phủ đầy tuyết trắng. Tuyết rơi trên vai, trên tóc, trên da thịt cô mát lạnh. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, khung cảnh trắng xóa. Trong khung cảnh đó, cô gái nhỏ trông tội nghiệp, lẻ loi đến lạ. Gió lạnh lùng mang hơi thở mùa đông thổi không ngừng vào người cô gái bé nhỏ.

Lạnh! Cô lạnh lắm chứ! Cái lạnh buốt da buốt thịt khiến cô run lên. Nhưng chân cô không sao di chuyển nổi. Chỗ tuyết dưới chân cô ướt đẫm nước mắt. Mắt cô sưng húp, đỏ hoe, nhòe đi vì nước mắt. Mái tóc rối tung, bết vào khuôn mặt.

Chẳng biết qua bao lâu, cô ngã xuống. Cả cơ thể lạnh đến mức cô không thể di chuyển được nữa. Thế nhưng cô vẫn cố chống tay xuống mặt đất giờ đã phù đầy tuyết, chậm chạp đưa cơ thể về phía gốc cây. Dựa người vào gốc anh đào, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô nở một nụ cười. Một nụ cười bi thương. Một nụ cười... buồn.

Cô lạnh quá rồi. Mắt càng ngày càng mỏi, cơn buồn ngủ ập đến. Chắc là... cô phải chợp mắt một chút thôi. Hy vọng khi cô thức dậy, tất cả những thứ này sẽ biến mất, như một giấc mơ vậy. Đôi môi nhỏ mấp máy vài câu, rất nhỏ, như cô đang tự thì thầm với chính mình.

- Cự Giải... kiếp này... chúng ta không thể ở bên nhau. Em chỉ mong... kiếp sau... em có thể gặp lại anh... và... yêu anh... thêm lần nữa. Vĩnh biệt anh.

Nói rồi cô khẽ khép đôi mắt tím đẫm nước lại, trên môi còn vương lại nụ cười buồn bã.

Tối hôm đó, tuyết rơi không dứt. Gió lạnh thổi khắp mọi nơi. Chẳng mấy chốc, tuyết đã ôm cả cơ thể cô gái nhỏ vào vòng tay mình. Khung cảnh xung quanh gốc anh đào đã trở nên trắng xóa mà tuyết vẫn không ngừng rơi xuống. Liệu có phải ông trời đang khóc thương cho cô, khóc thương cho một cuộc tình đã đến hồi kết?

~*~

Vài ngày sau, người ta tìm thấy thi thể của cô dựa vào gốc cây hoa anh đào. Cả cơ thể bị chôn vùi dưới một lớp tuyết sâu và dày. Làn da tái nhợt vì lạnh, mắt cô nhắm nghiền. Một vài người nhận ra cô là Hàn Song Ngư, con gái của giám đốc công ty Hàn phá sản bốn năm trước. Họ tiếc thương cho một bông hồng như cô, họ chôn cất cô và lập mộ cho cô ngay tại gốc cây anh đào đấy, vì họ biết cô rất thích anh đào. Điều kì lạ là khi họ tìm thấy cô, trên cành cây anh đào có một nụ hoa nhỏ bé màu hồng nhạt nở rộ, dù cho thời điểm lúc đó là mùa đông.

~*~

Hai năm sau...

Trên một ngọn đồi nhỏ, nổi bật giữa "tấm thảm cỏ" màu xanh tươi tắn là một cây hoa anh đào ở trên đỉnh đồi. Cây anh đào to lớn, cành lá xum xuê. Bấy giờ là lúc anh đào ra hoa, tức đầu tháng tư, còn gọi là thời gian "mankai" - mãn khai. Những nụ hoa anh đào ngày nào giờ đã nở bung ra, khoe hết sắc hoa trong nắng, nhuộm hồng cả một vùng trời. Xen kẽ trong phông nền hồng nhạt dịu dàng của sắc anh đào là màu xanh tươi đầy sức sống của những tán lá.

Bên dưới, ngay cạnh gốc cây là một ngôi mộ. Nhìn từ xa, trông nó thật nhỏ nhắn, như lọt thỏm vào giữa vòng tay rộng lớn của vòm hoa, lá và bãi cỏ xanh. Ngôi mộ khắc tên: Hàn Song Ngư. Một cái tên rất đẹp! Bên cạnh đó là một khung ảnh nhỏ. Khung ảnh của một người con gái. Gương mặt của cô rất đẹp, đẹp một cách dịu dàng, đẹp một cách thanh thuần. Mái tóc bồng bềnh lượn sóng và đôi mắt long lanh như có nước, ánh lên vẻ hạnh phúc. Cô đang cười. Một nụ cười rất đẹp, như vẻ đẹp của những cánh hoa anh đào khi nở rộ.

Anh đặt bó hoa lớn xuống mộ cô. Ngôi mộ được tô điểm bởi những cánh hoa anh đào mỏng tanh. Khẽ vuốt ve tấm ảnh của cô, anh nở nụ cười buồn, ánh mắt chất chứa ưu thương.

Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp ấy, vẫn ánh mắt, nụ cười thân thương ấy, nhưng... cô đã không còn nữa, không còn bên anh nữa rồi.

Giọt nước mắt rơi xuống, anh cười chua chát.

- Anh đến thăm em đây, Song Ngư. Anh xin lỗi. Hai năm trước, ba anh yêu cầu anh phải kết hôn với con gái của chủ tịch tập đoàn Bách Diệp, để phát triển mối quan hệ giữa hai tập đoàn. Anh đã phản đối nhưng ba anh dọa sẽ làm hại em nên... anh không thể không nghe theo.

Chia tay em, làm tổn thương em, anh nào muốn. Lúc đó, anh biết rõ, biết rất rõ rằng trái tim em đang rất đau, rằng em chỉ cố gượng cười vì em muốn hình ảnh cuối cùng của em mà anh nhìn thấy là nụ cười thân thương đó. Vậy mà anh vần nhẫn tâm quay lưng bỏ đi, chỉ vì muốn mình không còn lưu luyến điều gì nữa, chỉ vì... không muốn để em nhìn thấy vẻ mặt đau khổ cùng những giọt nước mắt của anh khi đó. Anh... thật tệ quá phải không, Song Ngư?

- Anh chia tay em và mong em tìm được người khác tốt hơn anh, yêu em nhiều hơn anh... nhưng... anh không ngờ là... anh sẽ không bao giờ có thể gặp lại em được nữa. Anh xin lỗi... xin lỗi em nhiều lắm. Song Ngư, anh vẫn yêu em... yêu em rất nhiều.

Người con trai đau đớn khụy xuống ngay cạnh ngôi mộ, rơi nước mắt. Phải! Anh đang khóc. Những giọt nước mắt của nỗi buồn và hối hận cứ thể tuôn rơi. Chúng rơi xuống bề mặt của ngôi mộ. Từng giọt, từng giọt một. Anh lúc này đây chỉ là một chàng trai đang khóc trong đau khổ. Anh đau vì tình, đau vì cô, và đau vì chính bản thân mình.

Anh đột nhiên ngừng khóc, lau mạnh dòng nước mắt trên mặt. Đưa tay vào phía trong của chiếc áo khoác, anh lấy ra một... con dao. Nở một nụ cười buồn, anh nắm chặt con dao trong tay, thì thầm:

- Anh nhớ em.

"Phập".

Anh găm chặt con dao vào bụng mình. Chiếc áo sơ mi trắng tinh giờ đây loang lổ một màu đỏ chói mắt. Màu đỏ của máu.

Những cánh hoa anh đào chầm chậm rơi xuống, đáp lại trên vai, trên lưng anh, và trên mặt đất.

Đột nhiên, anh rút mạnh con dao ra, ném qua một bên, hai bàn tay đã nhuốm đầy máu. Máu tươi tuôn xối xả, nhuộm đỏ cả mặt cỏ xanh ngát. Những cánh hoa anh đào nằm trên mặt đất cũng không tránh khỏi việc chịu chung số phận. Màu hồng nhạt dịu dàng của anh đào xen lẫn cùng màu đỏ ma mị của máu, trông thật đẹp, mà cũng thật tang thương.

Cự Giải chật vật bò từng bước về phía gốc cây, dựa lưng vào đó. Ngẩng đầu nhìn tán cây anh đào, anh khẽ nở nụ cười buồn, giơ cao bàn tay phải giờ đã nhuốm đầy máu về phía tán cây.

Em đang ở trước mặt anh đấy Song Ngư. Chỉ cách một chút thôi, một chút thôi mà. Anh cứ ngỡ rằng anh chỉ cần giơ tay lên thật cao thì đã có thể chạm vào em, cứ ngỡ rằng em đang ở rất gần, rằng anh hoàn toàn có thể chạm vào em như anh hằng mong muốn bấy lâu nay. Tuy nhiên, nhìn thì gần thật đấy, nhưng sao mãi mà chẳng thể với tới em. Cánh tay anh vẫn giơ cao trong vô vọng. Ngỡ thật gần, mà lại thật xa em à.

Một cánh hoa anh đào chợt lìa cành, khẽ rơi xuống và đáp ngay lòng bàn tay trái của anh.

Là em phải không, Song Ngư? Là em có đúng không?

Cánh hoa anh đào thật nhỏ nhắn, mỏng manh trong lòng bàn tay anh. Màu hồng nhạt của hoa dần chuyển sang sắc đỏ ưu thương. Anh đào đã nhuốm máu.

Người con trai nắm chặt cánh hoa anh đào trong tay, môi vẫn nở nụ cười, ánh mắt chất chứa ưu thương. Rồi anh chầm chậm nhắm mắt, môi vẫn còn mấp máy nói gì đó rất nhỏ.

~*~

Vài giờ sau, người ta tìm thấy xác một người thanh niên chết vì mất máu quá nhiều nằm ngay cạnh mộ của cô. Mái tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt nhắm nghiền, chất lỏng đỏ thẫm đã khô lại ngay vùng bụng của chiếc sơ mi trắng, mặc một bộ vest đen. Họ thảng thốt nhận ra anh là Ân Cự Giải - chủ tịch tập đoàn Ân Thiên, vừa lên nhận chức hai tháng trước.

Họ xây mộ cho anh cạnh cô.

Họ tiếc thương anh, tiếc thương cho một tình yêu bị ngăn cách.

Nhưng... họ không biết rằng...

Anh đã đến một nơi rất xa... để gặp cô...

~*~

Ở một thế giới khác...

Khung cảnh giữa một ngọn đồi xanh mát. Nổi bật giữa khung cảnh ấy là một cây anh đào to lớn đang nở rộ. Những bông hoa anh đào đua nhau khoe sắc hồng tươi. Đâu đó trong bức màn ngọt ngào ấy, ẩn hiện sắc xanh của lá cây tươi mát. Đứng bên dưới gốc cây là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn. Cô gái xinh đẹp với mái tóc xanh lam bồng bềnh, đôi mắt tím sâu thẳm chất chứa những yêu thương dịu dàng. Cô đang mỉm cười rất tươi nhìn chàng trai đứng cách mình vài bước chân kia. Chàng trai mở to mắt ngạc nhiên, nhưng sau đó anh lại nở nụ cười dịu dàng và ánh mắt thì đầy yêu thương.

- Cuối cùng anh cũng được gặp lại em, Song Ngư.

"Nếu có một điều ước, anh ước mình sẽ được gặp lại em... ngay tại gốc anh đào kỉ niệm này, và yêu em thêm một lần nữa."

END

Continue Reading

You'll Also Like

1.1M 110K 74
Gần đây, hàng loạt vụ án mất tích đã xảy ra tại các thành phố trên khắp đất nước Đại Hàn Dân quốc. Điểm chung của những vụ án này là, qua hình ảnh mà...
55.4K 6.6K 51
bao nuôi em, em không cần đi làm nữa. - yiangie
345 62 6
Một món quà dành tặng độc giả may mắn đã tham gia give away của blog. Nhân vật vô tội, xin đừng nặng lời.