CÔ ẤY LÀ NGƯỜI TÔI YÊU RẤT NH...

By HanaV6

15.4K 773 155

Họ cũng có một tình yêu như bao người... More

Nếu ngày ấy...
Chúng tôi là bạn thân...
Tìm lại giấc mơ...
Một tình cảm rất lạ...
Nơi tình yêu bắt đầu...
...Em giấu riêng mình em biết.
Mãi mãi chờ...
...Yêu em từ một cái nhìn!
Nói lời yêu...!
Em có tin không...??
Tay trong tay...
Trong mắt chị, em là ai...??
Bỏ mặc em đi....!
Biết đâu bất ngờ, đôi ta chợt rời xa nhau!!
Gồng mình và... lật mặt
Đối mặt...
Hãy ra khỏi người đó đi...
Tội lỗi
Đêm dài...
Vẫy tay chào!
Sống hạnh phúc em nhé!
Sao đêm...
Lùi bước...
Là bắt đầu hay... kết thúc
Dừng lại...
Dặn lòng phải quên đi...
Đọng lại....
Sao ta lặng im?
Mãi mãi chờ!
Chờ em đến ngày mai!
Ngoại Truyện : Nơi chúng ta thuộc về!

Tìm em

343 20 5
By HanaV6

Trước mắt chị là một màn đêm tối sầm lại, tiếng mưa vẫn cứ rả rích rồi văng vẳng bên tai. Đêm hôm nay thật dài...

Chị giật mình bật khóc! Không một ai cả! Chỉ có mình chị mà thôi. Thật ra thì cũng do chị tự chuốc lấy, chị đã đuổi người con gái vì chị mà đánh đổi tất cả đi mất rồi. Hối hận, tuyệt vọng, giằng xé... Nhưng cô đã chịu đựng nó đau gấp trăm lần nổi đau này- bị người mình yêu ruồng bỏ, bị một người mà mình cứ nhất mực mù quáng yêu thương dù biết rằng cô và chị - một tình yêu không lối thoát, bị người mình khăng khăng tin tưởng và tôn thờ đập tan niềm hy vọng và một giất mơ tuyệt đẹp...

XOẢNG!! Bỗng chùm đèn pha lê trên trần nhà vụt sáng, ngay lập tức rơi ngay xuống sàn và...vỡ tan tành. 5 cm - chỉ cần một giây nữa thôi, mảnh vỡ sẽ đủ để làm tan nát con người vật vờ vật vưỡng kia. Ồ! Chị mém chết! Nhưng không! Ánh đèn đó vẫn chưa nhẫn tâm giết chết chị như chị đã từng làm với trái tim cô - vỡ tan... Âm thanh vừa rồi như đánh thức lý trí của một người điên dại, nó làm chị mở toang đôi mắt, bật tung người, nó sôi sục cháy bỏng một ý nghĩ trong chị rằng :

Hà! Em đang ở đâu? Không được! Mình phải đi tìm Hà, mình phải đi tìm cô ấy! Hà, đợi chị!!!!

Chị lòm còm bò đứng dậy, đạp tung cánh cửa! Chị đã không còn làm chủ được mình nữa rồi! Trong đầu chị bây giờ chỉ còn tồn tại được một suy nghĩ, một ý niệm duy nhất : đi tìm Hà.

Chị lao ra đường cùng với xe xé nát màn đêm tối tăm mù mịt. Chí ít là một lời xin lỗi chân thành. Chị biết Hà chỉ cần có vậy... Chị nắm chặt tay lái, chạy thẳng đến nhà cô!

                           o0o

Ở một chí tuyến khác hẳn, cũng có một người chạy bán sống bán chết đi tìm cô: Quốc Cường! Trong cuộc đời anh có thể đã vui đùa với nhiều cô gái, nhưng đến cuối cùng anh chợt nhận ra anh vẫn chỉ yêu duy nhất một người - Hà! Anh bây giờ như một kẻ si tình chính hiệu, đi tìm lại tình yêu cho chính mình, tìm cái nơi duy nhất có khả năng sưởi ấm trái tim anh, là nụ cười cô!

" Hồi chiều, có lẽ cũng chỉ là một sự bố thí tình cảm. Cũng vì em quá nhân hậu và làm lành trái tim đang khao khát tình yêu đến rỉ máu này. Anh mù quáng Hà à. Dẫu biết rằng em đã yêu một người khác nhưng anh vẫn không tự làm chủ được con tim mình, không thể nào sai khiến nó ngừng yêu em được! Thanh Hằng - cô ấy là một người may mắn! Anh chẳng có quyền và cũng chẳng có tư cách phê phán cô ấy chỉ đơn giản vì...anh cũng đã từng buông tay em... Đi một vòng, quanh đi quẩn lại thì ra...thế giới này có trăm vạn người, nhưng người làm con tim anh rung động thì chỉ có mình em... Anh khờ dại... Nếu như anh nhận ra nó sớm hơn!"

Anh đã đảo gần một vòng thành phố, gọi điện cho mấy mươi lần; những nơi cô từng đến, những chỗ giúp giấu cô một mình mỗi khi cô cần rèn một cái vỏ bọc mạnh mẽ! Quán rượu, phòng trà, quán ốc vỉa hè, quán cơm - những ngỏ ngách in dấu chân cô giờ vẫn còn đó mà người anh yêu đâu chả thấy...!

                          o0o

Bing Bong! Bing Bong!!!!

Trời vẫn mưa tầm tã dường như không rũ thương xót cho chị và anh! Chị ầm ầm chạy vọt đến nhà cô bấm chuông inh ỏi! Chị đã ước người ra mở cửa chính là cô, chị sẽ ôm chầm lấy cô vào lòng và mong cô nhận một lời xin lỗi từ mình nhưng...điều đó đã không trở thành hiện thực :

– Ủa! Hằng! Sao đến khuya dữ vậy con! Trời đang mưa, màu vào nhà đi kẻo bệnh!
– Dạ con... Dạ.... Bác ơi! Hà đã về chưa Bác?
– Con vừa mới nói gì? Bộ đã xảy ra chuyện gì sao? Con bé vẫn chưa về. Rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy, hồi sáng còn bình thường mà!
– HÀ VẪN CHƯA VỀ!
– Đúng ! Nó vẫn chưa về! Bác cứ nghĩ là nó ở bên nhà con chứ!!!
– Dạ không...
– Cái gì? Vậy giờ này nó có thể đi đâu được??
– A! Ờ... Dạ con xin lỗi Bác con quên! Con nhớ rồi! Hồi chiều Hà có nói với con là qua nhà Vân chơi và cũng để bàn về dự án sắp tới và có thể ngủ lại đó! Thiệt tình, con quên bén đi mất!
– Ra là vậy! Hà nó cũng thiệt tình! Không thèm gọi báo cho bác một tiếng!
– Dạ Hà có nhờ con chuyển lời giùm cô ấy mà con quên đi ạ! Con xin lỗi!
– Có gì mà xin lỗi! Trời mưa trời gió mà con đến khuya thế này, giờ chạy xe về nguy hiểm lắm! Thôi hay con ở lại nhà bác sáng mai hả về!
– Dạ con cảm ơn nhưng mà chắc không được rồi, ngày mai con phải đi làm sớm nữa nên giờ phải về nhà chuẩn bị ! Thưa Bác con về!
– Hằng! Hằng! Con bé này... Thiệt tình!

Chị phóng xe đi mất! Cho đã nói dối! Nối dối để trấn an mẹ Hà nhưng chị càng cảm thấy bất an! Chị không biết phải đi tìm Hà ở đâu ngoài nhà cô, chị cứ chạy mãi theo cảm tính!! Đến bây giờ chị mới chợt nhận ra rằng...ở vị trí của một người yêu, chị chẳng hiểu gì về cô cả! Không biết khi buồn chị sẽ đi đâu, gặp ai làm gì! Tôi thấy tội cho Hà vì cô đã trót yêu người vô tâm như chị.... Nhưng đó là sự lựa chọn của cô!

Chị cứ như thế!, cứ đi tìm cô như bản năng và với những người suy nghĩ rối bời! Tự trách, hối hận, tuyệt vọng và bất lực! Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến! Trời xui đất khiến, một lần nữa Audi và Lamborghini gặp nhau:

– Cô đã tìm được Hà chưa?
– Tôi...chưa tìm được! Còn anh!
– Tôi cũng vậy! Tôi đã tìm hết những nơi Hà thường đến, bạn bè và cả chị tôi nữa! Họ đều không biết Hà đang ở đâu!
– Sao?... Những nơi Hà thường đến!
– Ừm! Đúng vậy!
– Mà nè! Sao anh không đánh hay trách tôi nữa vậy? Đáng lý ra bây giờ anh phải hả hê lắm chứ!
– Cô thật sự muốn biết sao!
– Ừ! Tôi đang muốn nghe đây!
– Nếu cô là người khác, chắc chắn tôi đã không tha cho cô rồi. Nhưng cô là Thanh Hằng. Hà đã chọn cô. Tôi biết Hà ấy rất hạnh phúc khi ở bên cô!
– Sao anh biết như vậy?
– Hà không phải là người thích che giấu cảm xúc của mình! Khi cô ấy vui, không cần phải cười mà chỉ cần nhìn sâu vào đôi mắt thì cũng đủ để biết Hà đã hạnh phúc như thế nào!
– Thì ra suy cho cùng...tôi chẳng hiểu gì về Hà cả!
–...
–...

                          o0o

Cả chị và Quốc Cường đã chọn cách quay về nhà và ngày mai báo cảnh sát! Không còn một chút hy vọng nhỏ nhoi nào nữa. Chị thấy bản thân mình thật thậm tệ! Mỗi khi mở cánh cửa và bước vào nhà, trước mắt chị toàn là cô!

" Ăn uống thế này thì sao mà không bệnh được! "
" Người gì mà ăn ở bừa bộn quá "
" Cái poster cô này muốn đóng bụi luôn rồi sao vẫn cứ treo hoài thế."

Chị chạy đến nắm chặt lấy tay cô nhưng sao vẫn không giữ được, cô tan biến dần theo dòng suy nghĩ. Chị như đứng giữa sa mạc khô cằn, trước mắt là một ốc đảo với hồ nước mát lành nhưng đi thế nào cũng chẳng thể đến được - ảo ảnh! Chị ném người mình lên chiếc sofa còn thơm mùi tóc cô...Thả trôi cảm xúc, mặc kệ cơ thể đang cạn kiệt sức lực, chị khóc trong âm thầm!

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, một dãy số quen thuộc, chị ngồi phắt dậy :
– HÀ!!!! BÂY GIỜ EM ĐANG Ở ĐÂU!!!!!
– Chào cô Thanh Hằng! Sao cô lại có vẻ khẩn trương thế!! Haha! Có phải vừa để lạc mất thứ gì không?? - giọng một người phụ nữ vang lên trong điện thoại!
– Cô không phải là Hà! Sao cô lại có điện thoại của cô ấy! Cô đã làm gì Hà?????
– Ummm! Tôi vô tình "nhặt" được một nữ hoàng giải trí là bạn thân của một siêu mẫu chân dài!! Không biết cô có hứng thú không nhỉ??
–...
–...
–...

                         o0o

– Chị Hà của em ơi, em vừa gọi  cho cô bạn thân của chị đó - người phụ nữ vuốt tóc cô, cười nhết mép!
– Bỏ tay ra! Tôi khinh, đừng chạm vào người tôi!
– Chị không có quyền ra lệnh cho tôi! Thử nhìn xem cô đang ở trong tình thế gì cái đã! Chị đang bị trói còn tôi thì đang cầm súng đây nè - đầu súng dần dần tiến về phía cô!

Cô nhắm mắt lại :
– Giết tôi đi! Ban cho tôi cái chết nhẹ nhàng nào! - cô mạnh mẽ hơn tôi nghĩ và không một chút run sợ!
– Sao tôi lại giết cô lúc này được! Tôi phải đợi cô siêu mẫu ấy đến chứ!!
– Cô nhầm rồi!!! Thanh Hằng sẽ không đến đâu! Tôi và cô ấy đã đoạn tuyệt!
– Ohhhh! Vậy sao! Cô dám cược với tôi không : nếu Thanh Hằng đến, cô và chị ta sẽ chết; nếu Thanh Hằng không đến, tôi sẽ ôm chị chết chung!!
– Thật thất vọng! Sao cô lại tự đẩy mình đi đến bước đường này?
– Tôi không có sự lựa chọn!! Đừng dạy đời tôi!!!!
–.... Hạ Vi!

--------------------٩(๑~▽~๑)۶------------------

Chào mọi người! Au đây! Au ngủm cũng lâu rồi nhỉ, giờ ngoi lên đây! Đêm qua shipper một phen tung bông múa lụa với vợ chồng nhà này!! Hạnh phúc không diễn tả được!🎉🎊🎉🎉🎊🎇🎇

Như đã tuyên thề, Au quyết đu bám chiến hạm nhà này!

À còn về fic, ờ thì... Au nghi chập sau có phóng hỏa đốt nhà mất mạng rồi...ngủm quá! 🔥💢💢💨

Hana Vũ.

Continue Reading

You'll Also Like

194K 15K 56
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...
277K 11.1K 76
lichaeng
131K 9.8K 53
nơi chỉ có chúng ta lck/lol written by: owen
86.5K 10.3K 77
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...