Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước...

By nhutnhat93

713K 12.7K 3.3K

Tiếp More

Q6-Chương 223: Một cái tát
Q6-Chương 224: Phát tiết
Q6-Chương 225: Vòng luẩn quẩn tình cảm
Q6-Chương 226: Thông đồng với nhau
Q6-Chương 227: Điều kiện trên trời
Q6-Chương 228: Đâm dao sau lưng
Q6-Chương 229: Sao có thể nhẫn tâm như vậy
Q6-Chương 230: Có kiếp này không có kiếp sau
Q6-Chương 231: Đau lòng
Q6-Chương 232: Số phận không may mắn
Q6-Chương 233: Ai đúng ai sai
Quyển 7: Chết nửa con tim
Q7-Chương 234: Hè lại đến
Q7-Chương 235: Nhớ anh không?
Q7-Chương 236: Rất yêu rất yêu chị
Q7-Chương 237: Đoạn tuyệt
Q7-Chương 238: Tên mặt trắng
Q7-Chương 239: Ý kiến chuyên môn
Q7-Chương 240: Tại sao lại giấu anh?
Q7-Chương 241: "Giông bão" lại đến
Q7-Chương 242: Trong địa ngục chờ đợi thiên đường
Q7-Chương 243: Thống khổ
Q7-Chương 244: Đừng ép tôi
Q7-Chương 245: Là vợ tôi
Q7-Chương 247: Anh ấy càng đau hơn
Q7-Chương 246: Trước mặt người khác
Q7-Chương 248: Vật đổi sao dời
Q7-Chương 249: "Lễ vật" bị hủy (18+)
Q7-Chương 250: Vào Vạn Tuyên
Q7-Chương 251: Thừa cơ tiến lên
Q7-Chương 252: Thiệp mời
Q7-Chương 253: Không tin tưởng bản thân
Q7-Chương 254: Anh đã về
Q7-Chương 255: Em biết rõ nhược điểm của anh
Q7-Chương 256: Bởi vì cảm kích
Q7-Chương 257: Bầu không khí kỳ lạ
Q7-Chương 258: Chưa từng hối hận
Q7-Chương 259: Ai có thể giữ lời thề non hẹn biển
Q7-Chương 260: Lời nói dối hoa mỹ
Q7-Chương 261: Luật sư nổi danh
Q7-Chương 262: Ai đánh bại ai
Q7-Chương 263: Ai dám đánh cược?
Q7-Chương 265: Chạm mặt
Q7-Chương 266: Vợ và bạn gái
Q7- Chương 267: Cúi đầu với ai
Q7- Chương 268: Sụp đổ
Q7-Chương 269: Tra tấn lẫn nhau
Q7-Chương 270: Ngựa thì vẫn là ngựa
Q7-Chương 271: Chuẩn bị vào cuộc
Q7-Chương 272: Vận mệnh do mình nắm giữ
Quyển 8: Hãy cứ yêu đi
Q8-Chương 273: Lại một mùa thu
Q8-Chương 274: Luôn chờ mong
Q8-Chương 275: Giang Mạc Viễn lúc trước
Q8-Chương 276: Đồng chí cảnh sát
Q8-Chương 277: Chỉ cần sống bằng sức mình
Q8-Chương 278: Yêu bởi vì đau mà khắc cốt ghi tâm
Q8-Chương 279: Chúng ta sẽ hạnh phúc!
Q8-Chương 280: Cảnh còn người mất
Q8-Chương 281: Người đàn ông trong mưa
Q8-Chương 282: Người em yêu là anh
Q8-Chương 283: Đã có chút động lòng
Q8-Chương 284: Không oán không hận cũng không tha thứ
Q8-Chương 285: Cuộc sống mà anh muốn
Q8-Chương 286: Là người phụ nữ của tôi
Q8-Chương 287: Em sẽ nuôi anh
Q8-Chương 288: Thời buổi rối ren
Q8-Chương 289: Lặc bảo của quá khứ
Q8-Chương 290: Lặc bảo của hiện tại
Q8-Chương 291: Tội trạng chồng chất
Q8-Chương 292: Vẫn là câu trả lời đó
Q8-Chương 293: Tôi nuôi nổi anh ấy
Q8-Chương 294: Hai bàn tay trắng
Q8-Chương 295: Con rối và ukulele
Q8-Chương 296: Làm trâu làm ngựa
Q8-Chương 297: Nắng vàng
Q8-Chương 298: Tết đoàn viên
Q8-Chương 299: Người phá vỡ bình yên
Q8-Chương 300: Anh và anh ấy của hiện tại
Q8-Chương 301: Quá mệt mỏi
Q8-Chương 302: Thứ cho nội ích kỉ
Q8-Chương 303: Quãng thời gian khó khăn
Q8-Chương 304: Buông bỏ
Q8-Chương 305: Chồng tôi đâu
Q8-Chương 306: Tin hay không tin
Q8-Chương 307: Bầu trời sụp đổ
Q8-Chương 308: Anh ấy khóc
Q8-Chương 309: Anh tỉnh lại
Q8-Chương 310: Kẻ khóc người cười
Q8-Chương 311: Tính sổ
Q8-Chương 312: Em yêu anh
Q8-Chương 313: Có thai
Q8-Chương 314: Ai cùng ai nói lời từ biệt
Q8-Chương 315: Giống chúng ta lúc xưa
Q8-Chương 316: Thần Viễn Quốc Tế
Q8-Chương 317: Ai làm chủ thời thế
Q8-Chương 318: Thái độ làm cha
Q8-Chương 319: Hôn lễ
Q8-Chương 320: Tính toán điều gì
Q8-Chương 321: Món đồ chơi hư hại
Q8-Chương 322: Đừng nói tạm biệt
Q8-Chương 323: Đại kết cục
Ngoại truyện: Vĩ thanh

Q7-Chương 264: Anh hãy cho tôi biết

5.7K 108 10
By nhutnhat93

Quai hàm bạnh lại, có vẻ muốn liều mạng với vẻ mặt của anh.
Đau đớn khiến lòng cô sinh oán hận, không chút khách khí đẩy bàn tay Giang Mạc Viễn ra, "Ai toàn nói dối hả? Giang Mạc Viễn anh đừng ngậm máu phun người!"
Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm cô, con ngươi co rụt lại, "Đừng cho là tôi không biết em đang nghĩ gì? Em chỉ ước gì Cố Mặc và Hứa Mộ Giai không thể kết hôn phải không?"
"Bọn họ kết hôn cũng sẽ ly hôn." Cô đứng dậy hướng về phía anh gầm nhẹ một tiếng, "Anh biết tôi suy nghĩ cái gì? Đừng tưởng rằng anh là thần tiên không gì làm không được, tôi nghĩ gì sao anh có thể biết được?"
"Tôi cảnh cáo em, về sau ít xuất hiện trước mặt Cố Mặc thôi, bọn họ có ly hôn thì cũng không liên quan gì đến em cả."
"Giang Mạc Viễn tôi hỏi anh một câu, có phải Hứa Mộ Giai làm gì anh cũng cho là đúng hết phải không?" Cô đứng trước mặt anh, từ trên cao trừng mắt nhìn anh.
Giang Mạc Viễn chau mày, "Tôi không thấy cô ta sai ở đâu cả."
"Cô ta tự tin thái quá. Cô ta luôn miệng nói yêu Cố Mặc nhưng lại lừa anh ấy, Cố Mặc sẽ không phải là con người vì lợi ích toàn cuộc mà nhân nhượng, hôm nay anh ấy có thể đồng ý kết hôn, anh cho rằng vì anh ấy thực sự áy náy sao? Theo tôi là bởi vì anh ấy đã bắt đầu chấp nhận Hứa Mộ Giai. Nếu hôm nay Hứa Mộ Giai nói thật với anh ấy, tôi cảm thấy hai người họ còn có thể, nhưng cuối cùng Hứa Mộ Giai vẫn chọn nói dối. Anh có biết như vậy sẽ có bao nhiêu tai hoạ ngầm kéo theo không?"
"Em tức giận là vì Hứa Mộ Giai hay vẫn là vì không thể cản trở hôn lễ của bọn họ hả?"
"Giang Mạc Viễn." Trang Noãn Thần tức giận đến mức muốn đá anh một cái, "Anh có thể đừng vớ vẩn như vậy không hả? Tôi nói rồi tôi và Cố Mặc không thể là không thể. Hôm nay tôi tức không phải vì Cố Mặc, cũng không phải bởi vì Hứa Mộ Giai, mà là bởi vì anh. Tư tưởng cường quyền áp bức của anh đúng thật làm người ta chán ghét đến tột độ."
"Cường quyền áp bức thì sao hả? Không phải em vẫn thuộc về tôi hay sao?" ngữ khí của Giang Mạc Viễn cuộn sóng.
Tức đến run người, tim Trang Noãn Thần nhói đau, cô ngừng hô hấp, hơn nửa ngày mới gằn từng chữ, "Giang Mạc Viễn anh thực sự ... thực sự rất đáng sợ." Nói xong xoay người lên lầu.
Thân hình cao lớn của Giang Mạc Viễn bỗng cứng đờ, nhìn thấy bóng cô kéo dài trên cầu thang, trong chớp mắt anh muốn chạy lên hung hăng ôm cô, cô tựa như muốn thoát khỏi thế giới của anh khiến anh sợ hãi và tuyệt vọng, nhịn không được đứng dậy, vốn là muốn giữ lại nhưng lời nói ra lại thành quát chói tai, "Em đứng lại đó cho tôi, tôi cho em trở về phòng chưa?"
Trang Noãn Thần đứng trên cầu thang lầu hai, xiết chặt tay vịn, lúc này mới không khiến cô ngã ngồi xuống đất. Cô đứng tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống Giang Mạc Viễn, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, nhìn anh một lúc lâu mới sâu kín nói, "Giang Mạc Viễn, đến hôm nay tôi rốt cuộc mới hiểu được vì sao hai chúng ta lại khó mến nhau như vậy, anh có cường thế của anh, tôi có sự kiên trì của tôi, tôi và anh vốn là người của hai thế giới khác nhau. Tôi không hiểu vì sao một hành vi dối trá thái quá lại có thể khiến anh ca ngợi được? Tôi có thể hiểu được hành vi của anh và Hứa Mộ Giai, nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận và đồng tình. Rõ ràng là sai, vì sao lại còn muốn mắc thêm lỗi lầm? Rõ ràng là gây thương tổn cho người khác, vì sao còn coi thống khổ của người khác là niềm vui của mình? Đúng vậy tôi không có sự nghiệp thành công như anh, tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường không thể bình thường hơn, nhưng tối thiểu tôi còn biết được nguyên tắc làm người có điểm giới hạn, nếu bảo tôi vứt đi nhân cách làm người mới có thể thành công, vậy thì tôi thà cả đời này bình thường không kỳ vọng, thà rằng cả đời này không tiến lên."
Giang Mạc Viễn bỗng nhiên nắm chặt tay, sắc mặt càng khó coi.
"Giang Mạc Viễn, có lẽ tôi cần anh dạy tôi cách nào mới có thể yêu anh được." Ngữ khí của cô vẫn bình thản, vẻ mặt mệt mỏi, "Trước giờ anh vẫn coi Cố Mặc là cái gai trong mắt tôi có thể hiểu vì sao. Bởi vì căn bản anh không biết kỳ thật lòng của tôi từng nghiêng về phía anh. Anh chăm sóc, yêu chiều, dịu dàng với tôi, tất thảy đều khiến tôi mê võng, có lúc tôi thực sự do dự, thậm chí khi đồng ý lời cầu hôn của Cố Mặc tôi cũng nghĩ đến anh ... nhưng Giang Mạc Viễn, vì sao chúng ta lại bước tới ngày hôm nay? Vì sao mỗi lần khi tôi muốn từ bỏ tất cả để yêu anh đều sẽ xảy ra chuyện chẳng may? Tôi thực sự không hiểu được, không biết nguyên nhân tột cùng là tại sao. Giang Mạc Viễn hay là anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc vấn đề giữa chúng ta là gì, làm thế nào chúng ta mới có thể hoàn toàn buông bỏ tất cả mà yêu nhau?"
Giang Mạc Viễn nhếch khoé môi, lời của cô như một trận mưa trút xuống, hoàn toàn dập tắt lửa giận trong lòng anh, giờ khắc này thế nhưng anh lại muốn mình trở thành câm điếc, một câu cũng không thể nói được.
Trang Noãn Thần lẳng lặng nhìn anh hơn nửa ngày, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở dài, "Kỳ thật, tôi rất muốn .... Yêu anh .... toàn tâm toàn ý yêu anh." Nói xong câu đó cô xoay người trở về phòng.
Nhìn thấy bóng lưng cô biến mất toàn thân anh căng thẳng.
Cửa phòng ngủ lặng yên không một tiếng động đóng lại, chính như đóng lại cánh cửa con tim. . .

Người kiêu ngạo ở trong tình yêu sẽ trở thành người thua, cho nên Trang Noãn Thần thua, cho nên Giang Mạc Viễn cũng thua. Có lẽ trong cuộc tình này ngay từ đầu đã không có khả năng có người thắng cuộc.
Trang Noãn Thần dốc toàn bộ tâm tư vào công việc, so với trước kia tựa như Giang Mạc Viễn còn bận hơn, cho dù về đến nhà cũng là vẻ mặt mệt mỏi, chẳng qua số lần về nhà của anh ngày càng ít hơn, cô và anh đều im lặng như rối gỗ.
Liên Mỹ hoàn toàn thất bại trên thị trường chứng khoán, chỉ cần bắt đầu mỗi phiên giao dịch đều truyền ra tin bất lợi, may mắn chính là Vạn Tuyên không bị ảnh hưởng nhiều lắm, đây cũng coi như lúc trước Phương Trình đã sáng suốt lựa chọn.
Bắt đầu giờ làm việc buổi chiều Phương Trình mới đến Vạn Tuyên, chuyện đầu tiên chính là gọi Trang Noãn Thần vào văn phòng.
"Cái gì? Anh muốn bán Vạn Tuyên?" trong văn phòng Trang Noãn Thần kinh ngạc nhìn Phương Trình, giọng nói cũng trở nên cao hơn.
"Noãn Thần, tôi cũng không còn cách nào nữa, nếu cổ phiếu vẫn nửa sống nửa chết như vậy tôi khẳng định phải nhảy lầu, tài chính đã thiếu, không còn vốn lưu động Liên Mỹ coi như xong rồi." Phương Trình vò đầu, vẻ mặt uể oải.
Trang Noãn Thần choáng váng, giơ tay day day huyệt thái dương, lúc này mới nhịn xuống ý muốn chửi người, "Phương tổng, Vạn Tuyên là tôi vất vả lắm mới đi đến hôm nay, anh cũng thấy công ty đang phát triển, hiện tại anh bán nó khác nào phá huỷ hết tâm huyết của mọi người!"
"Tôi hiểu rõ cảm tình của cô với Vạn Tuyên đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ của cô, đối với ý tưởng mà cô muốn theo, tôi không thể cứ ngu ngốc mà lao theo được." Có lẽ mấy ngày nay Phương Trình đã không ngủ được, vẻ mặt đều mệt mỏi, "Hiện tại toàn cầu đều suy thoái tài chính, rất nhiều công ty đã phá sản, ... Noãn Thần, hy vọng cô có thể hiểu cho tôi, bán Vạn Tuyên cũng là tôi bất đắc dĩ thôi."
"Có phải chỉ cần có thể giúp Liên Mỹ ổn định tài chính đi vào hoạt động là được hay không?" Trang Noãn Thần đè nén lửa giận, nhìn anh ta chằm chằm.
Phương Trình nghĩ nghĩ liền gật gật đầu.
"Tôi biết tiền phí mà Cao Thịnh đầu tư cho quảng cáo lần này chừng trên dưới 50 triệu, có phải chúng ta chỉ cần giành được hạng mục này Vạn Tuyên liền giữ được?" Cô lại hỏi.
Phương Trình có chút đăm chiêu, "Ít nhất có thể giải toả được vấn đề khẩn cấp."
"Vậy được rồi, Vạn Tuyên chỉ cần tiếp được Cao Thịnh có nghĩa là sau này không thiếu tiền nữa." Trang Noãn Thần khẳng định nói, "Phương Trình anh hãy nghe đây, tôi sẽ mang bản hợp đồng với Cao Thịnh về đặt trước mặt anh."
Phương Trình ngây ngốc nhìn cô , một lúc sau vẫn nói không nên lời.

Continue Reading

You'll Also Like

154K 9.5K 42
Bị cha đổi nguyện vọng năm lớp 10, Sương Trà phải nỗ lực thay đổi cuộc sống của bản thân, khó khăn lắm cô mới có thể chuyển vào một trường có tiếng...
406K 15.1K 102
WE ARE... CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA (We are... คือเรารักกัน) Tác giả: Parawee Độ dài: 77 chương "Lần đầu gặp gỡ chẳng có tí ấn tượng nào, như...
963K 101K 104
Tác giả: Hồ Sinh Hữu Mộng Dịch: Bánh (Wattpad @_Pieeeeee___, Wordpress peanutpiee3009, Inkit Thepieyouknow) Bìa, banner & mockup: zhwsxyi (Ánh Trăng...
17.3K 1.7K 67
Tên gốc: Trầm Nịch Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái Tình trạng: Hoàn (86 chap + ngoại truyện) Thể loại: Bách hợp, hiện đại, hỗ công, HE, tình cờ...