Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước...

By nhutnhat93

713K 12.7K 3.3K

Tiếp More

Q6-Chương 223: Một cái tát
Q6-Chương 224: Phát tiết
Q6-Chương 225: Vòng luẩn quẩn tình cảm
Q6-Chương 226: Thông đồng với nhau
Q6-Chương 227: Điều kiện trên trời
Q6-Chương 228: Đâm dao sau lưng
Q6-Chương 229: Sao có thể nhẫn tâm như vậy
Q6-Chương 230: Có kiếp này không có kiếp sau
Q6-Chương 231: Đau lòng
Q6-Chương 232: Số phận không may mắn
Q6-Chương 233: Ai đúng ai sai
Quyển 7: Chết nửa con tim
Q7-Chương 234: Hè lại đến
Q7-Chương 235: Nhớ anh không?
Q7-Chương 236: Rất yêu rất yêu chị
Q7-Chương 237: Đoạn tuyệt
Q7-Chương 238: Tên mặt trắng
Q7-Chương 239: Ý kiến chuyên môn
Q7-Chương 240: Tại sao lại giấu anh?
Q7-Chương 241: "Giông bão" lại đến
Q7-Chương 242: Trong địa ngục chờ đợi thiên đường
Q7-Chương 243: Thống khổ
Q7-Chương 244: Đừng ép tôi
Q7-Chương 245: Là vợ tôi
Q7-Chương 247: Anh ấy càng đau hơn
Q7-Chương 246: Trước mặt người khác
Q7-Chương 249: "Lễ vật" bị hủy (18+)
Q7-Chương 250: Vào Vạn Tuyên
Q7-Chương 251: Thừa cơ tiến lên
Q7-Chương 252: Thiệp mời
Q7-Chương 253: Không tin tưởng bản thân
Q7-Chương 254: Anh đã về
Q7-Chương 255: Em biết rõ nhược điểm của anh
Q7-Chương 256: Bởi vì cảm kích
Q7-Chương 257: Bầu không khí kỳ lạ
Q7-Chương 258: Chưa từng hối hận
Q7-Chương 259: Ai có thể giữ lời thề non hẹn biển
Q7-Chương 260: Lời nói dối hoa mỹ
Q7-Chương 261: Luật sư nổi danh
Q7-Chương 262: Ai đánh bại ai
Q7-Chương 263: Ai dám đánh cược?
Q7-Chương 264: Anh hãy cho tôi biết
Q7-Chương 265: Chạm mặt
Q7-Chương 266: Vợ và bạn gái
Q7- Chương 267: Cúi đầu với ai
Q7- Chương 268: Sụp đổ
Q7-Chương 269: Tra tấn lẫn nhau
Q7-Chương 270: Ngựa thì vẫn là ngựa
Q7-Chương 271: Chuẩn bị vào cuộc
Q7-Chương 272: Vận mệnh do mình nắm giữ
Quyển 8: Hãy cứ yêu đi
Q8-Chương 273: Lại một mùa thu
Q8-Chương 274: Luôn chờ mong
Q8-Chương 275: Giang Mạc Viễn lúc trước
Q8-Chương 276: Đồng chí cảnh sát
Q8-Chương 277: Chỉ cần sống bằng sức mình
Q8-Chương 278: Yêu bởi vì đau mà khắc cốt ghi tâm
Q8-Chương 279: Chúng ta sẽ hạnh phúc!
Q8-Chương 280: Cảnh còn người mất
Q8-Chương 281: Người đàn ông trong mưa
Q8-Chương 282: Người em yêu là anh
Q8-Chương 283: Đã có chút động lòng
Q8-Chương 284: Không oán không hận cũng không tha thứ
Q8-Chương 285: Cuộc sống mà anh muốn
Q8-Chương 286: Là người phụ nữ của tôi
Q8-Chương 287: Em sẽ nuôi anh
Q8-Chương 288: Thời buổi rối ren
Q8-Chương 289: Lặc bảo của quá khứ
Q8-Chương 290: Lặc bảo của hiện tại
Q8-Chương 291: Tội trạng chồng chất
Q8-Chương 292: Vẫn là câu trả lời đó
Q8-Chương 293: Tôi nuôi nổi anh ấy
Q8-Chương 294: Hai bàn tay trắng
Q8-Chương 295: Con rối và ukulele
Q8-Chương 296: Làm trâu làm ngựa
Q8-Chương 297: Nắng vàng
Q8-Chương 298: Tết đoàn viên
Q8-Chương 299: Người phá vỡ bình yên
Q8-Chương 300: Anh và anh ấy của hiện tại
Q8-Chương 301: Quá mệt mỏi
Q8-Chương 302: Thứ cho nội ích kỉ
Q8-Chương 303: Quãng thời gian khó khăn
Q8-Chương 304: Buông bỏ
Q8-Chương 305: Chồng tôi đâu
Q8-Chương 306: Tin hay không tin
Q8-Chương 307: Bầu trời sụp đổ
Q8-Chương 308: Anh ấy khóc
Q8-Chương 309: Anh tỉnh lại
Q8-Chương 310: Kẻ khóc người cười
Q8-Chương 311: Tính sổ
Q8-Chương 312: Em yêu anh
Q8-Chương 313: Có thai
Q8-Chương 314: Ai cùng ai nói lời từ biệt
Q8-Chương 315: Giống chúng ta lúc xưa
Q8-Chương 316: Thần Viễn Quốc Tế
Q8-Chương 317: Ai làm chủ thời thế
Q8-Chương 318: Thái độ làm cha
Q8-Chương 319: Hôn lễ
Q8-Chương 320: Tính toán điều gì
Q8-Chương 321: Món đồ chơi hư hại
Q8-Chương 322: Đừng nói tạm biệt
Q8-Chương 323: Đại kết cục
Ngoại truyện: Vĩ thanh

Q7-Chương 248: Vật đổi sao dời

6.7K 119 29
By nhutnhat93

Giang Mạc Viễn nhíu mày, chờ Trình Thiếu Tiên hét xong thì đưa tay đè vai anh xuống, "Anh ngồi xuống trước đã, vì đối phó Đức Mã các anh mà ba ngày rồi tôi không ngủ, bây giờ tôi cũng có tuổi rồi, không chịu được anh la mắng lớn tiếng như vậy đâu."

"Giang Mạc Viễn anh rốt cục có ý gì, tốt nhất nói rõ ràng cho tôi! Nếu không tôi không dám đảm bảo lúc đứng lên lần nữa có cho anh một đấm không!" Trình Thiếu Tiên chật vật áp chế lửa giận, lần nữa ngồi xuống quan sát anh.

"Biết tại sao anh chưa xuất chiến mà đã chết trước rồi không?" Giang Mạc Viễn đưa tay day day thái dương, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi, "Tính kiên nhẫn. Tôi còn chưa nói hết mà anh nổi giận làm gì?"

"Anh nói đi!" Trình Thiếu Tiên gầm lên.

"Anh thật sự tự cho mình là cái rốn của vũ trụ à? Anh đưa Noãn Noãn đi thì cô ấy liền theo anh? Không phải tôi nói khoác, anh hoàn toàn không mang cô ấy đi được, cho dù có thể dẫn cô ấy đi, tôi cũng dám khẳng định cô ấy sẽ không xảy ra cái gì với anh." Giang Mạc Viễn cười nhẹ.

Sự tức giận của Trình Thiếu Tiên thoáng hạ xuống, suy nghĩ hồi lâu mới lạnh lùng nói, "Anh quá coi thường sức hấp dẫn của tôi? Chẳng lẽ Noãn Thần không thể yêu tôi à?"

"Cô ấy hoàn toàn không yêu anh, anh cùng lắm chỉ có thể thành bạn tri kỷ này nọ thôi. Cho nên nếu lúc Noãn Noãn ở chỗ anh có thể thoải mái, không gì giấu diếm nhau, tôi trái lại yên tâm hơn." Giang Mạc Viễn nói.

Trình Thiếu Tiên ngạc nhiên, tia phẫn nộ cuối cùng sót lại nơi đáy mắt cũng tan biến, nhất thời lắc đầu cười bất đắc dĩ, "Giang Mạc Viễn rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"

Giang Mạc Viễn lại có thể thở dài, lúc dựa sô pha liền nhắm hai mắt lại.

Trình Thiếu Tiên thoáng giật mình, anh từng gặp qua Giang Mạc Viễn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần thế này.

"Thiếu Tiên, không lẽ tôi sai rồi sao?" Thật lâu sau Giang Mạc Viễn mới lên tiếng, vẫn nhắm mắt, tiếng nói lại có vẻ cô đơn.

"Anh ám chỉ cái gì?"

"Người cô ấy yêu luôn là Cố Mặc, trong tim trong mắt cũng chỉ có hắn. Tôi thường nghĩ, nếu lúc trước tôi không cưới cô ấy, có phải hiện tại cô ấy còn có thể cười rạng rỡ với tôi, có phải vẫn còn tin tưởng tôi, dựa dẫm vào tôi như trước hay không?" Giang Mạc Viễn nhắm mắt, nhíu mày, "Một đôi tình nhân rõ ràng bị tôi chia rẽ, cô ấy vì Cố Mặc không thể hạ quyết tâm sống bình dị với tôi, nhưng mà Thiếu Tiên à, tôi sao có thể sợ mất đi thế này."

"Cho nên anh liền thô bạo với Trang Noãn Thần? Mạc Viễn, anh bị điên rồi hả? Chẳng lẽ anh không biết càng như vậy với cô ấy thì cô ấy sẽ càng sợ anh hay sao?" Trình Thiếu Tiên tuy tức giận nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn, Giang Mạc Viễn trước giờ chưa từng yếu đuối thế này trước mặt anh, mà còn là vì một phụ nữ.

"Tôi yêu cô ấy, yêu đến ngay cả tôi cũng thấy sợ." Giang Mạc Viễn đột ngột mở mắt, đáy mắt là nỗi đau sâu sắc, "Trước giờ tôi luôn cảm thấy phụ nữ rất lôi thôi cho nên cố gắng không chuốc lấy, ai dè lại bị một cô gái nhỏ bé thế này biến thành luống cuống. Từ đầu tới cuối điều tôi để ý cũng chỉ là trong lòng cô ấy vẫn còn Cố Mặc, cô ấy giấu tôi uống thuốc tránh thai, Thiếu Tiên, đây là sỉ nhục tôi."

Trình Thiếu Tiên giật mình, anh không ngờ Trang Noãn Thần lại lén lút uống thuốc, kiêu ngạo như Giang Mạc Viễn, loại đàn ông như anh ta sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện thế này?

"Nói thật, tôi thực sự không biết phải đối xử với cô ấy thế nào, tôi muốn thương cô ấy thật tốt, nhưng tưởng tượng đến cô ấy với Cố Mặc liền nổi giận! Đổi lại là người khác tôi sẽ bị mắng, đôi tình nhân người ta đẹp như vậy bị tôi chia rẽ còn muốn trái tim của người ta à? Cô ấy không cầm dao giết tôi là may mắn lắm rồi. Nếu là những người đứng xem tôi cũng chỉ sẽ nói, tiếc rằng tôi là người khởi xướng, tôi muốn cô ấy phải toàn tâm toàn ý yêu tôi, tôi chẳng những muốn con người cô ấy còn muốn cả trái tim của cô ấy. Anh nói xem, đây là tôi quá tham lam sao?"

Trình Thiếu Tiên cau mày, cầm ly rượu lên nhưng lại không uống.

"Tôi không thể tin tưởng cô ấy, người ta nói lòng dạ phụ nữ sâu tựa biển, cuối cùng xem như tôi đã được lĩnh giáo. Giang Mạc Viễn tôi xưa nay chưa bao giờ bị người phụ nữ nào đùa giỡn như vậy." Anh thở dài thật mạnh, giọng khàn khàn, "Tôi mệt mỏi quá, tôi chưa từng có cảm giác mệt mỏi như bây giờ."

Trình Thiếu Tiên nhìn anh, lúc sau lại chẳng biết nên nói gì. Con người Giang Mạc Viễn, từ lúc bước vào thương trường đến giờ chưa bao giờ than mệt, ở trong tự điển của anh ta hình như không tìm thấy từ 'mệt' này, hiện giờ cả thể xác lẫn tinh thần đều suy sụp ở trước mặt anh kêu mệt, có thể thấy được anh thật sự mệt mỏi. Cảnh tưởng này nhìn qua thật buồn cười, anh ta là bạn bè kiêm đối thủ, vừa rồi còn thắng anh một trận đẹp mắt, làm cho tài chính của Đức Mã suýt chút nữa bị lũng đoạn, hai người bây giờ lại có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện bình thường. Nhưng nói đi phải nói lại, quan hệ của anh và Giang Mạc Viễn luôn luôn rất khôi hài, trên thương trường có thể đấu đến người chết ta sống, trong cuộc sống lại rất hay trêu đùa nhau, nhưng tình hình giống hôm nay lại là lần đầu tiên.

"Tôi chỉ hy vọng anh đừng quá bức ép Noãn Thần là được, cô ấy sợ anh, tôi nhìn ra được."

"Khả năng kiềm chế của tôi rất mạnh, nhưng ở trước mặt cô ấy lại mất hết." Giang Mạc Viễn cười khổ lắc đầu, lại cầm điếu xì gà lên châm, yếu ớt hút.

Trình Thiếu Tiên thở dài, cũng lắc đầu theo.

"Còn có, sau này đừng dẫn Noãn Noãn xuất hiện trước mặt Ben." Trong làn khói thuốc, Giang Mạc Viễn giương mắt nhìn anh, "Tôi biết mục đích hôm nay anh dẫn cô ấy đến, nhưng chuyện thương trường đừng kéo cô ấy vào, xem như... Tôi nhờ anh."

"Lòng anh đã như gương sáng vì sao lại còn muốn giúp Ben? Tạm thời không nói đến chuyện với năng lực đầu tư của anh đến công ty nào cũng không thành vấn đề, chỉ lấy bên Đức Mã cũng rất hy vọng anh gia nhập liên minh, Ben không đáng để anh giúp." Trình Thiếu Tiên không hề che giấu mục đích, Ben có tiếng là đào hoa, đừng nhìn tuổi tác đã cao nhưng tính tình phong lưu vẫn không thay đổi, hơn nữa Ben ở trước mặt phụ nữ xưa giờ không thất thủ, ông ta chỉ cần biểu lộ một chút hành vi săn đón với Trang Noãn Thần thì sẽ bị Giang Mạc Viễn phát hiện, kiêu hãnh như Giang Mạc Viễn sao có thể chịu được điểm ấy? Anh tất nhiên cũng hiểu ý Ben.

"Nợ ân tình thì còn trả được, hạng mục này hoàn thành xong thì tôi sẽ đi." Giang Mạc Viễn có chút đăm chiêu, thản nhiên nhả khói.

Trình Thiếu Tiên cũng không lường được nên đành thôi, "Nếu đã không bắt tay với nhau được, vậy chỉ có thể liều mạng ở trên thương trường."

"Tôi bất cứ lúc nào cũng tiếp, đừng lấy Noãn Noãn ra làm nhược điểm của tôi là được." Giang Mạc Viễn cong môi cười nhạt.

"OK, nhưng người khác thì tôi không dám cam đoan." Trình Thiếu Tiên thấy nói chuyện cũng nhiều rồi, đặt ly rượu xuống đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Giang Mạc Viễn không nhúc nhích, dõi theo anh cười nhẹ, "Đổi lại là người khác, tôi cũng sẽ không nương tay."

Đề cập đến thương trường dối trá lọc lừa, anh khôi phục lại một Giang Mạc Viễn trầm ổn ung dung nhất quán.

Trình Thiếu Tiên cười nhẹ không nói gì, lúc đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại nhìn anh nói, "Giang Mạc Viễn, tôi muốn nghe câu trả lời thật lòng của anh."

"Nói."

"Anh thật sự giết Phi Phi?"

Giang Mạc Viễn nghiêng đầu nhìn Trình Thiếu Tiên ở cửa, hồi lâu thản nhiên cười, "Thực tế, năm đó lúc Phi Phi bị anh bắt đi thì đã bị nhiễm bệnh Listeria, là một loại bệnh ung thư máu hiếm gặp, nó tiếp tục sống chỉ khổ sở mà thôi."

Trình Thiếu Tiên rốt cục cũng hiểu, lắc đầu đành chịu, thì ra đây mới là nguyên nhân thực sự Phi Phi bị giết.

***

Nửa đêm, sương mù che khuất ánh trăng.

Ánh sáng xa vời duy nhất bị áng mây che khuất, chỉ còn lại đèn đường lập lòe bên ngoài.

Trên giường, Trang Noãn Thần ngủ chập chờn, giữa mơ hồ phía chân trời liên tục truyền đến tiếng sấm, báo hiệu ngày mai sẽ có mưa to.

Gió đêm thổi vào, cô co người lại, trong lúc ngủ mơ màng cảm giác rất lạnh rồi lại không mở mắt được, hình như cô nghe được tiếng có người đóng cửa, gió đêm biến mất, hô hấp tràn ngập mùi xạ hương dịu nhẹ.

Cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng, chất vải sang trọng làm nổi bật làn da trắng, trong ngực ôm gối, mảng lưng trần để lộ bên ngoài. Rất nhanh, có ngón tay thon dài chạm vào lưng cô, men theo chiếc cổ xinh đẹp như thiên nga trắng chậm rãi trượt xuống, ngón tay dừng lại nơi hồ điệp cốc xinh đẹp của cô, hình dáng hấp dẫn mê hoặc chúng sinh.

Dừng nơi hồ điệp cốc của cô, như là quyến luyến.

Trang Noãn Thần mơ màng cảm thấy một trận ngứa ngáy, cảm giác nơi lưng như được gió mát thổi qua, nụ hôn cực nóng men theo vị trí hồ điệp cốc lan lên trên, dừng ở sau gáy, ngứa ngáy khó chịu.

Cô choàng tỉnh, mở mắt là bị bóng người trong đêm tối làm hoảng sợ!

"Á..." Cô kinh hoàng hét toáng lên.

Bóng người ngồi bên giường không động, tựa như nhẫn nại đợi cô la xong, để mặc cô trút hết bất an cùng hoảng sợ trong lòng ra.

Trong không khí, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng hơi rượu thản nhiên lưu chuyển, còn có, mùi xạ hương nam tính.

Tách... cô ấn vội đèn đầu giường, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào gương mặt người đàn ông.

Là Giang Mạc Viễn.

Anh lại có thể hơn nửa đêm mới về nhà.

"Anh, anh muốn làm gì?" Trang Noãn Thần thấy rõ là anh liền hoảng loạn, người cứ thế lui về sau.

Áo sơ mi anh còn vương mùi rượu, có lẽ đã uống không ít, bóng dáng cao lớn bao phủ đỉnh đầu khiến cô ngạt thở, anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, thu hết toàn bộ hoàng hốt của cô vào trong mắt, rồi cười, "Đây là nhà tôi, em hỏi tôi về làm gì à?"

Anh cười càng mềm mại, cô càng sợ hãi.

Cơ thể lui đến đầu giường, "Vậy anh... nghỉ ngơi đi." Nói xong, cô ôm gối đứng dậy.

Giang Mạc Viễn đột nhiên nhíu mày, quát khẽ, "Đứng lại!"

Cô bỗng cứng đờ.

"Đi đâu?" Giang Mạc Viễn ngồi bên giường nhìn bóng lưng cô, đồng tử như chim ưng.

Trang Noãn Thần không quay đầu lại, đè nén hoảng sợ trong lòng ra vẻ trấn tĩnh đáp, "Châu Niên nói mấy ngày anh chưa ngủ, em không muốn làm lỡ thời gian anh nghỉ ngơi."

"Đêm nay không được đi đâu cả." Anh cố nén tức giận trong lòng, thản nhiên nói.

Cô quay đầu nhìn anh, lạnh dọc sống lưng.

"Tôi nói rồi, tôi về nhà không muốn thấy em mặt lạnh, lại đây!" Giang Mạc Viễn bình tĩnh nói, đưa tay nới lỏng cà vạt.

Trang Noãn Thần bấu chặt cái gối, hồi lâu mới từ từ bước lên, ở trước mặt anh nhấn mạnh, "Giang Mạc Viễn, ngày mai em muốn đi làm."

"À, vậy sao? Đã như vậy thì càng không thể làm lỡ thời gian." Anh nhếch mày cười khẽ.

Cô ngẩn ngơ.

Anh lại đứng dậy, cúi đầu áp sát má cô, mớ râu mới nhú làm da thịt cô đau đớn, nhanh chóng kéo gáy cô lại, nói nhỏ, "Đêm nay hầu hạ tôi cho tốt."

Continue Reading

You'll Also Like

90.7K 6.1K 68
TÁC GIẢ: THIÊN TRÀ 1. Truyện sinh tử, mở đầu truyện cục cưng đã một tuổi, cho nên tỷ lệ xuất hiện hiện khá nhiều... 2. Tâm lý chướng ngại của công ch...
161K 17.2K 79
Em gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào một mối tình thời niên thiếu. Đôi khi em tự hỏi liệu nó có đáng hay không? Nhưng cảm ơn Thế Hưng, đã thắp sán...
93.9K 8.5K 83
Hán Việt: Hàm ngư bệnh mỹ nhân tại oa tổng bạo hồng Tác giả: Thủ Ước Tình trạng raw: Hoàn - 15/06/2023 Tình trạng dịch: Đang đào Thời gian: 22/01/202...
17.1K 1.7K 67
Tên gốc: Trầm Nịch Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái Tình trạng: Hoàn (86 chap + ngoại truyện) Thể loại: Bách hợp, hiện đại, hỗ công, HE, tình cờ...