Khi Boss Vắng Nhà (KHR fanfic...

By Inari_Yuki

85.3K 6.4K 1.2K

Cùng tìm hiểu xem, những người bảo vệ làm cái trò con bò gì khi Tsuna đi vắng. Pairing: All27 disclaimer: M... More

Ngày 1
Ngày 3
Ngày 4
Ngày 5 (1)
Ngày 5(2)
Ngày 5(3)
Ngày 6 (1)
Ngày 6 (2)
Ngày 7 (end)
Ngoại truyện 1
Ngoại truyện 2
Video

Ngày 2

9K 641 77
By Inari_Yuki

"S... Sao mọi người đều liệt giường thế này??? " Boss nhà Simon sững sờ điểm từng khuôn mặt quen thuộc

"Yare.. Yare.. Chẳng phải là nhóc con nhà Simon đây sao?" Lambo băng bó từ đầu đến chân, nhìn không khác gì xác ướp Ai Cập

"Hết Mình Chào Nhóc!!! " Ryohei dù cả khuôn mặt cuốn băng vẫn hét to như thường

"Haha, Enma!! Lâu rồi không gặp....oái!! " Yamamoto định đưa tay lên chào lại nhớ ra đang bị băng trắng bóc, không khỏi kêu lên một tiếng vì đau.

"Ngươi tới đây làm gì a?" Gokudera nằm bất động trên giường, toàn thân bó bột khó mà cử động.

"Tsuna nhờ tôi đến xem xét tình hình. " Enma ngước mặt nhìn chung quanh "Cậu ấy mới đi một ngày mà mọi người đã thi công xây dựng xong một con đường xuyên thẳng từ cổng vào tới bệnh thất... Mỗi tội phải hi sinh cái mặt tiền, ba khu nhà trước, bảy tầng lầu.... "

Hiện tại, Vongola HQ đã bị vạc mất một mảng đằng trước, chỉ còn từ bệnh thất ra phía sau là còn nguyên vẹn. Enma đang đứng tại nơi chia cắt của phần nguyên vẹn và phần tan hoang nhìn nó phân cách rõ ràng như thiên đàng với địa ngục vậy.

Rùng mình một cái, cậu quay lại nhìn cái bệnh thất của Vongola. Cái này...có phải là thân thiện với môi trường như người ta hay nói không?  Bệnh thất có view rất đẹp lại hoà hợp với thiên nhiên, chim chóc hoa lá gì cũng có thể vào bay qua bay lại. Nếu không phải là cảnh tang hoang trước mặt, Enma đã vỗ tay tán thưởng cho cha kĩ sư nào làm cái phòng bệnh này rồi.

Tất nhiên là mỉa mai thôi, ai nhìn vô mà không biết cái này bị những người bảo vệ của Vongola biến ra như vầy.

*Tách * Enma rút điện thoại, chụp toàn cảnh Vongola HQ. Toan gửi cho Tsuna thì liền cảm nhận được sát khí

"Nếu muốn núp sau nải chuối ngắm gà khoả thân thì cứ gửi đi! " Mấy bệnh nhân trên giường sát khí nồng nặc.

Enma nuốt nước bọt. Bọn họ ai nấy đều không thể xuống giường cơ mà vẫn khiến cậu sợ phát run. Có nên gửi không đây... Nếu không gửi thì có lỗi với Tsuna-kun nhưng gửi thì cậu sẽ bỏ mạng ở đây. Lựa chọn giữa tình yêu và mạng sống thực khó khăn mà...

Lượng sát khí tăng dần khiến Enma mồ hôi đầm đìa

Tsuna-kun…nếu tớ không thể trở về sau vụ này, mong cậu sẽ nghĩ về tớ như một người hùng của cậu.

Enma nghĩ thầm rồi nhắm mắt định ấn nút gửi. Bỗng... Một bàn tay đặt lên vai làm cậu giật bắn làm rơi điện thoại xuống hố bom gần đó.

*Bùm* Bom trong hố phát nổ... Enma tuyệt vọng nhìn chiếc Iphone6 plus mới toanh của mình ra đi không lời từ biệt.

"Xin lỗi Enma-san... Tôi chỉ định chào thôi... " Chrome ấp úng lên tiếng "Không ngờ làm hỏng điện thoại của cậu rồi. "

Trong khi Enma còn tuyệt vọng, Chrome quay lại liếc xéo mấy người kia, ánh mắt như nói :

Coi như tôi giúp các người lần này, liệu hồn mà báo đáp!

Những người nằm trên giường gật đầu lia lịa. Ai cũng biết Chrome thực sự vô cùng đáng sợ , một ác quỷ đội lốt thiên thần đúng nghĩa đen.

"Thôi... Không sao. " Enma nuốt nước mắt vào trong quay lại hỏi Chrome " Có thế tường thuật cho tôi chuyện gì xảy ra không? "

"À... Chuyện là …"

.....................................................

Quay ngược thời gian về hôm qua, lúc Chrome đang ở trong phòng đọc yaoi, soi đam mỹ...

*Ầm* Tiếng cây đổ ngoài vườn, *Rầm* tiếng phá đồ, * Beeng * tiếng tonfa cùng đinh ba va vào nhau,... Tất cả các tiếng động đó đều vang vào từ ngoài cửa. Mặc dù phòng của Chrome đã đóng cửa kín mít và có cả tường cách âm, cô vẫn nghe rõ từng tiếng một.

Chrome đóng laptop, thở dài. Lâu ngày mới có dịp Bossu đi vắng, còn gì khó chịu hơn khi đang làm điều mình thích mà bị làm phiền? Đành là bọn họ thích phá đồ thì cũng phải nghĩ tới cảm nghĩ của người khác chứ, phá không ra tiếng thì họ chết a?? Trong tích tắc, Chrome đã mong Bossu có ở đây để ngăn họ lại.

Chrome vẫn luôn cố nhẫn nhịn và giữ hình tượng thục nữ nhút nhát cho tới khi....

*Ầm* Bức tường treo kệ để sách của cô bị phá nát, những cuốn sách rách tươm từng mảnh, bay bay trong gió.

Bức tường sụp xuống để ra cảnh Mukuro-sama của cô cùng người bảo vệ mây đang sống chết mà choảng nhau.

Chrome lúc này, mặt mày tối sầm. Bây giờ cô đã hiểu cảm xúc của Bossu. Bọn  phá hoại này là không thể tha thứ. Họ có biết đống đam mỹ đó quý như thế nào không??

Sương mù bỗng xuất hiện dày đặc, bao phủ tất cả, khiến Hibari và Mukuro phải dừng lại quan sát xung quanh.

"Hai người chơi vui nhỉ? " Chrome xuất hiện, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.

"Nagi.." Thấy nụ cười đó, Mukuro không khỏi chảy mồ hôi lạnh. Người biết rõ Chrome nhất là hắn, hắn còn lạ gì cái nụ cười đó nữa.

"Hn... " Hibari cảnh giác lùi lại một bước

"Các người phá bao nhiêu thứ rồi? " Chrome nhướng mày

"Phá...? " Mukuro bây giờ mới thất thần nhìn quanh rồi tái mặt. Thôi rồi...bọn hắn vừa phá tường phòng của Chrome.

Có vẻ Hibari cũng nhận ra điều này, anh đã chuẩn bị tư thế phóng khỏi đây ngay lập tức

Tuy nhiên...

Chưa kịp làm gì thì đã bị trói chặt, khung cảnh xung quanh thay đổi. Hai người nhận ra Chrome đã biến mất, họ đang ở trong một căn phòng kín như bưng, không có nổi một khe hở. Cả căn phòng mang màu tím quỷ dị.

Giọng Chrome vang lên :

"Căn phòng này cứ mỗi 2 giờ sẽ hẹp lại một tí. Từ giờ tới tối khuya, nếu hai người chưa thoát được thì sẽ bị ép chết. Muốn thoát ra,  trừ khi hai người làm lành, bằng không thì không thể ra ngoài. Quên mất, nếu hai người đánh nhau trong đó thì oxi sẽ dần bị hút ra ngoài, không chừng chưa bẹp lép thì đã chết vì ngạt thở. Chúc may mắn ~"

Chrome/Nagi!!!! Cô / em muốn giết người sao?? Hai người kia nghĩ thầm
Chrome thật là đáng sợ, cả Tsuna nữa. Không lẽ những người hiền lành khi nổi giận đều vậy sao? Hibari và Mukuro nhìn nhau rồi quay mỗi người một hướng. Hôm nay sẽ là một ngày dài đây...

Chrome nhếch miệng, loại ảo ảnh đó cô được Mammon hướng dẫn chế ra,  rất khó phá giải. Xem chừng nếu hai người này làm lành thành công, cô sẽ lập công với Bossu cho coi.

"Ahaha, chào Chrome! Mukuro với Hibari đâu rồi?" Yamamoto xuất hiện "Tôi vừa luyện được vài đường kiếm mới, muốn thử với họ. "

"Hết mình chào hai người!!! " Ryohei từ xa phóng tới " Mau chạy đi!! Đầu bạch tuộc vừa thả lũ zombie của Verder dưới tầng hầm! "

"Ta chỉ vô tình thôi tên ngốc! Ai mà biết công tắc đèn là khóa chuồng của bọn chúng? " Gokudera hét to "Cả Và đừng hét nữa tên ngốc! Chúng chạy theo tiếng động đấy!!! "

"Cậu cũng hết mình vừa hét !!" Ryohei vừa hét vừa chạy

"Sao anh không cho chúng nổ tung?" Chrome nhướng mày nhìn ba con zombie đằng xa. Hình như có gì đó sai sai...

"Ta thử rồi nhưng chúng không nổ!!" Gokudera vẫn cắm đầu chạy

"Chúng thật hết mình!! " Ryohei vừa hét vừa chạy như điên

"Haha, có vẻ vui đấy!! "  Yamamoto chạy theo hai người kia. Để lại mình Chrome đứng nhìn mấy con zombie đến gần.

"Đây là robot người hầu của Verder chế ra mà..Dừng lại đi!!! Vách núi..." Chrome chưa kịp quay lại cảnh báo, cả ba người kia đã lao xuống vách núi."…kìa... "

Ba con robot tiến lại gần Chrome,  đưa cho cô cái giỏ chứa tứa lưa tài liệu. Ra là sau khi bật công tắc điện, Gokudera nhìn ba con robot dính bùn lại tưởng zombie nên bỏ chạy, đánh rơi giỏ tài liệu. Mấy con robot rượt theo là để trả lại.

Chrome thương cảm nhìn về vách núi, mọi người chết oan uổng quá, cô nhất định bảo Bossu làm đám ma thật to.

"Hết mình... " Tiếng Ryohei từ dưới vách núi vang lên báo rằng họ vẫn chưa chết.

Chrome thở dài cùng 3 con robot vác xác họ về bệnh thất. Đi ngang bếp thì nghe tiếng nổ. Lambo đen thui bay ra từ bếp.

Chuyện là cậu nhóc làm cacao nóng , lơ đãng thế nào nhầm thuốc súng là bột cacao, bỏ vô lò nướng. Và.... Chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Lại thêm một cái xác bị chuyển đến bệnh thất...

Cho đến sau này Tsuna trở về, mọi người vẫn thắc mắc sao thuốc súng lại đựng trong hũ dán mác cacao. Tất cả đều im lặng suy nghĩ trừ vị sát thủ đội fedora đen âm thầm nhếch môi cười.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

"Đó là toàn bộ câu chuyện. " Chrome nói

"Khoan... Cô nhốt Hibari-san cả Mukuro-san vô phòng kia từ hôm qua... Họ đã ra chưa?? " Enma sốt sắng hỏi

"Chưa! " Chrome cười tươi như hoa

"Họ chết rồi sao?? Tôi biết ăn nói thế nào với Tsuna-kun??" Enma hoảng loạn.

"Chưa ai chết hết. " Chrome khúc khích "Sắp chết thôi. "

"Sao cô bình tĩnh vậy chứ? "

"Coi kìa."Chrome chỉ ra ngoài vườn, có hai người nằm sải lai ở đó.  "Tôi chỉ ép họ ở trong mơ thôi. Họ sẽ ngủ tới khi làm hoà với nhau.  "

"À... Chắc thế kỉ sau cũng chưa tỉnh được  " Enma thở dài "Thôi, tôi về đây. Cần gửi mail cho Tsuna-kun nữa. "

"Bye!"
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Enma thở dài ngồi trước máy tính. Cậu nên nhắn gì đây? Có nên cho Tsuna biết về tổng thiệt hại nhà cậu ấy vừa nhận?  Nghĩ đi nghĩ lại Enma thấy không nên, dù gì thì Tsuna đang đi nghỉ. Biết chuyện này lại stress thêm, tội nghiệp lắm. Nghĩ vậy, Enma tắt máy tính.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

"Oáp... Bình yên quá. " Tsuna nằm dài trên bãi cỏ dưới một cây táo lớn "Không biết mọi người có ổn không. Enma-kun không nhắn tin thì chắc không có đập đồ gì đâu nhỉ. Hi vọng là không có thiệt hại gì khi mình đi vắng. "

Ôi, Tsuna~ hi vọng của cậu sẽ luôn luôn là hi vọng viển vông thôi...

Continue Reading

You'll Also Like

76K 9.6K 29
Truyện kể về cậu bé Fourth lớp 4 và người chú 30 tuổi Gemini- bạn thân của ba em. Xoay quanh câu chuyện đời thường của hai chú cháu, có khi hài khi d...
24.1K 3.1K 104
Nghe theo chỉ thị của sếp tổng, không đăng bài liên quan đến gia đình 2 bên của anh và chú nên mình xin phép tự đặt tên: -Bố Ninh: Bùi Trọng Anh -Em...
989 137 6
▪︎ Một ngày ở Hoa Sơn...
748 115 4
Nếu như sau trận chiến ấy Thanh Minh vẫn còn sống? Nếu như sau 100 năm Đường Bảo được tái sinh?