Thượng Ẩn - quyển 2

Door linktarn

848K 19.8K 3.8K

Tên Truyện: Thượng Ẩn ( 你丫上瘾了?) - Quyển 2 : Lửa tình bùng cháy. Tác giả: Sài Kê Đản. Tiếp nối với phần một củ... Meer

Chương 1: Cuộc đời đảo lộn
Chương 2: Cậu cảnh sát đáng yêu
Chương 3: Gặp lại sau tám năm
Chương 4: Duyên phận ngăn không được
Chương 5: Hai kẻ ngốc kịch liệt giao đấu
Chương 6: Thế giới này thật sự rất kì diệu
Chương 7: Người nào đó tìm kiếm sự hợp tác
Chương 8: Thăm quan kí túc xá của ai đó
Chương 9: Cố Hải phản công
Chương 10: Tham quan phòng hôn lễ của một ai đó
Chương 11: Đi tới con đường "xem mắt"
Chương 12: Đại mĩ nữ nhiệt tình
Chương 13: Cuộc chiến tiếp tục thăng cấp!
Chương 14: Nỗi thương cảm không thể giải thích trong đêm
Chương 15: Thật là một ngày tốt lành!
Chương 16: Ngàn cân treo sợi tóc
Chương 17: Trận giao đấu quyết liệt
Chương 18: Cuối cùng cũng tìm lại được tâm can
Chương 19: Sự dịu dàng trong đầm lầy
Chương 20: Người nhà họ Cố lo lắng
Chương 21: Tiếp tục phá hoại tôi đi!
Chương 22: Những ngày rực rỡ lặng lẻ trôi qua
Chương 23: Ầm ĩ vui vẻ đến không ngừng
Chương 24: Con đường theo đuổi chồng của Tiểu Bạch
Chương 25: Từng bước ép cậu vào khuôn phép
Chương 26: Vợ chồng âu yếm
Chương 27: Ngọt tận đáy lòng
Chương 28: Cơm cho chó ăn
Chương 29: Thường dân biến thành Hoàng Thượng
Chương 30: Tiểu lãnh đạo xấu xa
Chương 31: Tiểu Bạch xui xẻo
Chương 32: Lần này thật sự đau lòng
Chương 35: Đột phá thân thể cực hạn
Chương 36: Tôi sắp chết rồi
Chương 37: Càng ngày càng lợi hại.
Chương 38: Vợ chồng trẻ ân ái.
Chương 39: Sóng sau xô sóng trước
Chương 40: Tiểu Lưu đáng thương
Chương 41: Lão Chu bất ngờ bị tập kích
Chương 42: Lại không phải đùa giỡn
Chương 43: Tặng cho anh một cặp kính
Chương 44: Khắp nơi đều là chiến trường
Chương 45: Chiến tranh hết sức căng thẳng
Chương 46: Đêm khuya đến phòng ngủ kiểm tra đột xuất
Chương 47: Sản phẩm giả mạo
Chương 48: Người đang chịu khổ là tên lãnh đạo?
Chương 49: "Đóng gói" để giấu trong nhà
Chương 50: Vở kịch bệnh tinh thần phân liệt
Chương 51: Gột rửa linh hồn tội lỗi
Chương 52: Lại thêm một tình địch
Chương 53: Chân tướng phơi bày
Chương 54: Vợ chồng son về lại chốn xưa
Chương 55 : Máu chảy đầm đìa đại giới*
Chương 56: Căn bản không hiểu tôi
Chương 57: Một người so với một người càng nham hiểm
Chương 58: Tạm thời chuyển hướng mâu thuẫn
Chương 59 : Còn vừa gặp đã yêu nữa không?
Chương 60: Trâu bò đại chiến
Chương 61: Hành Tung Hoàn Toàn Bị Bại Lộ
Chương 62: Mạo hiểm chạy trốn
Chương 63: Lừa con tội nghiệp
Chương 64: Chỉ là tham gia náo nhiệt
Chương 65: Bạch Lạc Nhân...bá đạo
Chương 66: Tôi không phải là người địa phương
Chương 67: Cậu mới là tinh ranh nhất!
Chương 68: Làm tất cả vì cậu
Chương 69: Tiểu Bạch bẻ mặt trước mọi người
Chương 70: Đông phó tổng nhận chức mới
Chương 71: Súng nổ, nhanh chóng nằm xuống!
Chương 72: Tiểu tử này có chút điên cuồng
Chương 74: Nhân Tử chỉnh lão Chu
Chương 75: Cố Hải nhọc lòng
Chương 76: Bộc lộ ôn nhu hiếm thấy
Chương 77: Cố đại thiếu gia si tình
Chương 78: Chỉ là ... tôi yêu cậu ấy
Chương 79: Cố Hải thổ lộ chân tình!
Chương 80: Tôi vẫn nhớ cậu
Chương 81: Viên mãn hoàn thành nhiệm vụ
Chương 82: Một suất dự Đại lễ Xuyên không
Chương 83: Lời chúc phúc tốt lành nhất
Chương 84 : Âm thanh không hài hòa
Chương 85: Xây dựng tinh thần văn minh
Chương 86: Lại uống nhiều rồi
Chương 87: Tôi vốn là kẻ bán bánh
Chương 88: Mộng đẹp biết bao
Chương 89: Lật lại vụ án tại nạn xe hơi
Chương 90: Chính thức tỏ rõ thái độ
Chương 91: Thái độ hoàn toàn trái ngược
Chương 92: Xử lý Cố lão đầu
Chương 93: Cần tìm nơi để nghỉ
Chương 94: Lái trực thăng chăn dê
Chương 95: Cấp bách đến tâm trí mơ hồ
Chương 96: Cậu chính là con của tôi
Chương 97: Nỗ lực kiếm tiền
Chương 98: Cuối cùng ai sẽ đón dâu?
Chương 99: Bàn bạc chi tiết hôn lễ
Chương 100: Lão Bạch ngoài vách nghe trộm
Chương 101: Người cuối cùng cũng gật đầu
Chương 102: Đoàn xe đón dâu xa hoa
Chương 103: Cố tân lang bị làm khó dễ
Chương 104: Vì một người mà thể hiện
Chương 105: Rước Bạch mã hoàng tử
Chương 106: Nắm tay nhau đi đến cuối đời (The End)
Phiên ngoại: Hoan hỉ đại náo đêm động phòng
Chương 1: Tâm ý tương thông
Chương 2: Năng lực của 'lão nhị'
Chương 3: Chim bay trứng vỡ
Chương 4: Đêm động phòng hoa chúc

Chương 73: Thực sự bị chọc tức

7.7K 241 120
Door linktarn

Editor: Lê Hương Giang


Đến công ty Cố Hải, Bạch Lạc Nhân tới chỗ nhân viên lễ tân. Lễ tân gọi điện thoại, như thường lệ, điện thoại được chuyển tới phòng của Nhã Tĩnh. Diêm Nhã Tĩnh trả lời, sẽ thông báo cho Cố Hải, Cố Hải đang trong phòng làm việc, sẽ đi xuống ngay.

"Cố tổng sẽ tới ngay, mời ngài ngồi chờ ở ghế salon một lát."

Bạch Lạc Nhân tranh thủ lúc này lấy hơi, mồ hôi trên mặt nhỏ xuống tí tách, lễ tân đưa cho hắn một chiếc khăn bông, Bạch Lạc Nhân lịch sự cảm ơn.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Nhã Tĩnh nhận được tin, lập tức đến phòng Cố Hải.

Đẩy cửa ra, Đông Triệt đang ngồi ghế salon xem tạp chí, dáng bộ uể oải lười nhác.

"Cô sao lại tới nữa?"

Nhã Tĩnh không nói hai lời, lập tức đi tới gõ cửa.

Đông Triệt nhanh chóng bật dậy, chạy đến bên Nhã Tĩnh, nắm chặt cổ tay cô ngăn không cho gõ cửa, "Cố tổng đang nghỉ ngơi, không có việc gấp không được quấy rầy."

"Tôi có việc gấp, hết sức khẩn cấp!" Diêm Nhã Tĩnh cố giãy giụa thoát khỏi tay Đông Triệt.

Đông Triệt vẫn mặt lạnh như băng, "Tôi nói, Cố tổng đang nghỉ ngơi."

"Tôi mặc kệ, nhất định tôi phải gọi anh ấy, bên ngoài có người tìm anh ấy, Cố tổng đã dặn, nếu người này đến, bất luận anh ấy đang làm gì, phải lập tức thông báo."

Đông Triệt hừ lạnh một tiếng, "Biết đâu là do cô sắp xếp dựng lên?"

"Ai sắp xếp?" Diêm Nhã Tĩnh thấy không thể nói lý với kẻ ngang ngượcnày, liền không dài dòng nữa, trực tiếp lớn tiếng hô lên, "Cố Hải, Bạch..."

Đông Triệt liền bịt miệng Nhã Tĩnh, nhìn cô như nhìn quái vật, "Cô điên rồi sao?"

Nhã Tĩnh hung hăng cắn Đông Triệt một cái, Đông Triệt bị đau, nhất thời buông tay.

"Thực tôi chưa từng thấy qua hạng phụ nữ nào như cô."

Diêm Nhã Tĩnh thở hổn hển, "Tôi cũng chưa từng thấy qua loại đàn ông nào như anh."

Nói xong cầm điện thoại, gọi thẳng cho Cố Hải, không cho tôi lớn tiếng thì tôi gọi điện thoại, không được sao?

Kết quả, điện thoại trong túi Đông Triệt đổ chuông.

Đông Triệt cầm điện thoại giơ lên trước mặt Nhã Tĩnh, nhếch mép cười lạnh.

"Đừng phí công nữa."

Nhã Tĩnh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Đông Triệt, sau đó trở nên ôn nhu vài phần, cô như cảm giác được điều gì đó không rõ ràng, liền cười cười một tiếng.

"Được, vậy anh cứ ở đây canh chừng."

Bạch Lạc Nhân đợi chừng năm phút không thấy Cố Hải đi xuống, buộc lòng phải đứng dậy đi tới quầy lễ tân lần nữa.

"Xin lỗi, Bạch tiên sinh, Cố tổng hiện thời đang có việc bận, không thể xuống được."

"Có chuyện gì sao?" Bạch Lạc Nhân hơi nhíu mày, "Không phải mới nói không có việc gì sao?"

Lễ tân có chút áy náy, "Lúc nãy nói không có việc gì, nhưng vừa rồi, Diêm Phó tổng vừa gọi điện nói, cố ấy không thể nào liên lạc được với Cố tổng."

Bạch Lạc Nhân vừa nghe mấy lời đó, trực tiếp gọi điện cho Cố Hải.

Kết quả, vừa gọi tới, lại là một giọng người khác.

"Nghe." Tiếng của Đông Triệt.

Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt hỏi, "Cố Hải đâu?"

"Anh ta đang ngủ."

"Cậu ta đang ngủ."

ANH– TA – ĐANG – NGỦ...

Bốn chữ này, giống như bốn lưỡi dao, đem lửa nóng đâm vào trong lòng Bạch Lạc Nhân.

Hắn đứng ở sảnh công ty, nhìn thang máy, sửng sốt hơn mười giây, liền quay người, bước nhanh ra cửa.

Xe đang ở trên đường, Bạch Lạc Nhân mở cửa xe, mở cửa sổ. Điện thoại rơi ra ngoài, bị vỡ làm năm bảy mảnh, mảnh vỡ bắn vào cửa sổ phát ra tiếng chói tai.

Cố Hải tỉnh dậy, đã là nửa giờ sau đó.

Theo thói quen, với lấy điện thoại xem Bạch Lạc Nhân có gọi tới không, kết quả không thấy điện thoại đâu, liền ra ngoài tìm.

Đông Triệt ngậm thuốc lá, híp mắt chăm chú nhìn tài liệu, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ buồn rầu, giống như thấy được rất nhiều điều bất mãn.

"Diêm Nhã Tĩnh vừa ghé qua sao?" Cố Hải hỏi.

Đông Triệt không ngẩng lên nói: "Vào đây mấy lần đều bị tôi đuổi ra."

Trong mắt Cố Hải lóe lên vài tia sáng, nụ cười lộ ra vài phần huyền bí.

"Cô ấy có nói gì không?"

"Chỉ có vài việc lặt vặt." Đông Triệt để tài liệu xuống, xoa xoa ấn đường (phần giữa hai lông mày), "Xã hội bây giờ, người như cô ấy không có nhiều, cậu có phúc mà không biết hưởng!"

Cố Hải ngồi xuống cạnh Đông Triệt, bình thản cầm một điếu thuốc.

"Tôi không thích kiểu người đó."

"Tôi biết." Đông Triệt nhàn nhạt nói,

"Cậu thích tác phong phóng khoáng, hoạt bát, cô ấy là con nhà khuê các, không thỏa mãn được thú tính điên cuồng của cậu".

Cố Hải cười không nói.

Đông Triệt đưa điện thoại cho Cố Hải.

"Sao cậu lại cầm điện thoại của tôi đi?" Cố Hải bực bội.

"Tôi làm cái này là vì cậu, ngộ nhỡ có cô gái nào đó không chịu nổi cô đơn, thừa lúc cậu ngủ liền gọi điện quấy nhiễu."

Cố Hải cười, đấm một cái vào ót Đông Triệt, "Cậu hóa ra lại rất hiểu tôi."

Dứt lời, mở lịch sử cuộc gọi, thấy số của Bạch Lạc Nhân, trong nháy mắt nụ cười đóng băng.

"Cậu ấy đã gọi cho tôi?" Cố Hải vội vàng hỏi.

Đông Triệt gật đầu, "Hồi nãy, lúc cậu đang ngủ."

Cố Hải đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Cậu ấy nói sao?"

"Không nói gì, chỉ hỏi cậu đâu."

"Rồi cậu bảo sao?" Cố Hải căng thẳng.

Đông Triệt lười biếng liếc mắt nhìn Cố Hải, "Tôi bảo cậu đang ngủ."

Cố Hải nhíu mày, chắc thiếu chút nữa là hai hàng lông mày cũng chồng lên nhau luôn rồi.

Cậu không quan tâm, đùng đùng nổi cáu, lập tức gọi cho Bạch Lạc Nhân, kết quả không tài nào liên lạc được. Thấy lúc đó, cũng có số Nhã Tĩnh gọi tới. Mau chóng tức tốc đứng dậy ra ngoài.

Diêm Nhã Tĩnh cuối cùng cũng thấy Cố Hải, vẻ vui sướng tràn ra khỏi khóe mắt.

Không ngờ, Cố Hải vào đây chỉ lạnh lùng chất vấn.

"Bạch Lạc Nhân có đúng đã tới đây không?"

"Đúng vậy!" Diêm Nhã Tĩnh vẫn hờ hững nói, "Anh đang ngủ, Đông Phó tổng không cho tôi làm phiền, tôi chỉ có thể bảo Bạch Lạc Nhân đi." Diêm Nhã Tĩnh đặc biệt nhấn mạnh ba tiếng Đông Phó tổng.

Cố Hải không những không trút giận lên Đông Triệt, lại còn lớn tiếng khiển trách Nhã Tĩnh, "Cô làm ăn cái kiểu gì vậy? Liên tiếp hai lần bị cản ở ngoài!! Cậu ta không cho cô làm phiền, cô liền nghe theo sao? Vậy tôi còn cần Phó tổng như cô sao? Thà tôi trực tiếp tự mình làm!"

Diêm Nhã Tĩnh đứng lên, nói với Cố Hải, "Anh bảo tôi phải làm như thế nào? Tôi đến thì bị Đông Triệt cản, tôi gọi điện thì anh ta cầm điện thoại của anh, anh nghĩ tôi muốn nghe theo anh ta sắp đặt sao? Nếu không phải hắn khinh người quá đáng, tôi đã ngồi yên không thèm để ý hay sao?"

Kết quả, sau khi nghe giải thích, Cố Hải còn sắc bén hơn.

"Nếu cô lớn tiếng gọi, tôi đã dậy rồi! Còn gọi điện thoại làm gì?"

Diêm Nhã Tĩnh như muốn khóc đến nơi, từ nhỏ đến lớn đều là đại tiểu thư được cưng chiều, đời này bị chọc tức chỉ do một tay Cố Hải.

"Tùy anh!! Anh nghĩ thế nào cũng được!" Nhã Tĩnh nói.

Cố Hải không nói hai lời, trầm mặt quay đi.

Đông Triệt còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chờ Cố Hải ở phòng làm việc, giọng nói vẫn giữ vẻ trêu đùa, "Không phải cậu tranh thủ cơ hội gần gũi cô ấy đấy chứ? Tại sao lại chủ động chạy đến phòng cô ta vậy?"

Cố Hải định ngay lập tức đi tìm Bạch Lạc Nhân, trở về sẽ tính sổ với Đông Triệt, nhưng nghe xong câu đó, liền bị chọc giận, túm cổ Đông Triệt rống lên, "Cậu vì sao không cho cô ta vào? Vì sao lại ngăn cô ấy?"

Đông Triệt bình tĩnh nói, "Không phải cậu muốn tôi ngăn cô ấy sao?"

Cố Hải yên lặng nhìn Đông Triệt mấy giây, lông mày nhíu lại, ánh mắt bùng lên hai ngọn lửa "Có phải Cố Dương phái cậu qua đây giày vò tôi không hả?"

Nói xong câu đó, phủi áo bỏ đi.

Cố Hải tức tốc lao đến doanh trại, đến ký túc xá của Bạch Lạc Nhân thấy khóa cửa, cậu dùng chìa khóa mở cửa, thấy bên trong trống rỗng, hành lý chăn mền đều đã dọn đi...

Trong lòng Cố Hải bất chợt lo lắng, đi ra phòng thường trực, người sĩ quan ở đó nói với Cố Hải, "Đã đi được nửa giờ rồi, chiếc xe kia là xe cuối cùng, anh đến sớm một chút biết đâu đã có thể gặp rồi!"

Khỏi phải nói trong lòng Cố Hải khó chịu tới mức nào.

Bạch Lạc Nhân muốn đến gặp mặt một lần, vội vã đến công ty Cố Hải, rút cuộc đến nơi lại nghe nói hắn đang bận ngủ, điện thoại cũng là người khác nghe...

Cố Hải đều có thể tưởng tượng ra, dáng bộ lúc rời đi của Bạch Lạc Nhân, cậu hiểu quá rõ Bạch Lạc Nhân nên có thể phác họa ngay biểu cảm của Bạch Lạc Nhân lúc đó.

Quay trở lại ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, trước mắt vẫn là hình ảnh tối hôm qua còn ở bên nhau.

Dưới giường vẫn còn một thùng sách được sắp xếp gọn gàng, bên trên đều có dấu tay của Bạch Lạc Nhân.

Cứ như vậy mà đi, một lần cuối cũng chưa gặp, một bữa cơm cũng chưa cùng ăn, lời phàn nàn cuối cùng cũng chưa nghe thấy... Cứ như vậy mà đi. Lần này lại đi những một tháng, một tháng phải ngủ trong ổ chăn lạnh lẽo, một tháng phải ăn cơm không hợp khẩu vị, một tháng phải tập luyện đến đêm khuya, mệt mỏi đến thở cũng khó khăn, vậy mà muốn tìm một người để nói ra cũng không thể...

Ga verder met lezen

Dit interesseert je vast

70.7K 6K 25
Tên gốc: 听候发落 Tác giả: Piggycat Weibo: https://weibo.com/u/6207732132 Translator: xiaopipi Đô thị hiện đại; bối cảnh du học sinh; gương vỡ lại lành;...
38.8K 3.8K 15
🐬 Quân Mạc Từ ◍ Tác giả: Rùa Brazil paylak (Dao Cổn Ba Tây Quy) ◍ Edit: Bạch Đơn ◍ CP: thiếu gia Bách Lý Hoằng Nghị x giao nhân Thời Ảnh ◍ Thể loại...
7.2K 472 54
Xin chào. Đây là lần đầu mình viết truyện nên những chương đầu có lẽ hơi loạng choạng,các bạn thông cảm nha. Mình sẽ cố gắng viết tốt hơn để phục vụ...
259K 25.6K 68
Khương Ngâm là người xuyên việt, nhiệm vụ là làm vật lót đường nhằm duy trì hoà bình cho thế giới, nhưng không biết vì sao mà... Công thụ chính trong...