THE RARE BLOOD: IN THE ACADEM...

By hollythealien

3.5K 278 21

Trong trận chiến giữa con người và người ngoài hành tinh, con người ta phải nỗ lực để sống. Học Viện là nơi đ... More

Chap 1: The "Goodbye" (Lời tiễn biệt)
Chap 1.2
Chap 2: Khởi đầu
Chap 2.1
Chap 2.2
Chap 3: Zero
Chap 3.1
Chap 3.2
Chap 3.3
Chap 3.4
Chap 4: Tôi của hiện tại
Chap 4.1
Chap 4.2
PHẦN ĐẶC BIỆT: NHÌN LẠI QUÁ KHỨ
Chap 4.3
Chap 4.4
Chap 4.5
Chap 4.6
Chap 4.8
Chap 4.9
Chap 5: Lời nguyền Huyết Trăng
Chap 5.1
Chap 6: Bùng nổ

Chap 4.7

103 8 0
By hollythealien

Rồi lần lượt, từng đứa một trong số chúng xông lên. Tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều, tất cả những gì tôi làm là chỉ để giữ cho thân thể không bị thương nặng như trước. Tôi liên tục đỡ đòn và phản công ít hơn. Vì giường tôi ở giữa phòng nên từ đó mà chạy ra thì khá là khó khắn. Tôi bị một cú vào bụng, tưởng chừng như sẽ đau quằn quại như lần đầu bị chúng dầm nhừ tử- nhưng không, cái đau ấy chả thấm tháp gì so với cú đấm của Zero khi trước. Tôi vừa phòng thủ, vừa tấn công về mọi phía và lùi dần ra cửa. Đau chứ, đâu chỉ có mỗi bụng tôi mới dính đòn, dù vậy nhưng tôi vẫn phải cố gắng ra được đến cửa. Lối thoát ngay trước mắt, tôi chạy tháo ra, nhưng tôi quay đầu lại nhìn- hai bên tay tôi bị giữ lại bởi hai đứa và một đứa khác từ trong phòng xông ra định cho tôi một cú thật đau. Tôi dùng hết sức bình sinh gỡ được tay của mình ra từ chúng rồi nắm lấy gáy của hai đứa hai bên mình, đập đầu chúng vào nhau, kết quả là hai đứa ấy nhận cú đấm ấy thay tôi. Nhận ra đó là cơ hội của mình, tôi chạy vụt ra khỏi cửa, cắm đầu cắm cổ chạy. Và "rầm" một cái...

"Arsyn? Cậu có sao..." Berka hỏi. Thì ra tôi đã va phải cô ấy.

"Chúng đông lắm, tớ không..." Tôi hốt hoảng đứng dậy và định chạy tiếp. Tôi không cần lo cho Berka bởi cô ấy đã bá đạo sẵn rồi, sẽ chẳng ai dám ho he gì đâu.

"Ấy ấy, hãy đợi ở đây." Berka nắm lấy cổ tay tôi. "Nhìn và học hỏi nhé cô bạn." Cô cười đắc chí.

Thế rồi chúng đến, nhìn thấy tôi và Berka đang đứng đó. Chúng hét lên:

"300001, đây là chuyện của chúng tôi! Cô ta đã được bao che đủ rồi!"

"Xin lỗi, không thế được." Berka cười khỉnh. "Kẻ nào động đến cô ấy thì cũng là động đến tôi! Đấu tay đôi còn chấp nhận được, nhưng đánh hội đồng? Bọn hèn các người thật đáng khinh bỉ, đáng chết mà." Nói rồi, cô dùng hai tay bẻ khớp cái "cạch".

"Đã thế thì bọn này cũng không lằng nhằng nữa! Giải quyết xong chuyện này đi, người đầu bảng và đứa cuối bảng!" Nói rồi, chúng kiên quyết xông lên.

"Ở nguyên đây nhé. Tớ búng tay một cái là sạch hết lũ này ấy mà." Berka buông tay tôi và nói.

"Buồn thật đấy, nhưng tớ không muốn lấp sau lưng người khác nữa. Mong cậu sẽ chỉ giáo, cô bạn!" Tôi rút con dao mới dính một chút máu ra.

"Được. Lên thôi!" Berka gằn giọng và chạy vụt lên trước. Tôi cũng chạy theo cô và quyết không để mình thành kẻ hèn nhát. Hai người ở hai đẳng cấp khác nhau đấu với 20 người ở vị trí thấp hơn họ. Tôi tự hỏi mình sẽ diệt được bao nhiêu đứa, bởi rõ ràng là tôi không thể đánh bại hết bọn chúng như cô bạn của tôi được.

Tôi chạy lên cùng Berka và trào lên những cảm xúc hỗn độn. Tôi không thích cái cảm giác đâm dao vào người ta, không thích cái cảm giác xuyên da cắt thịt ấy xảy ra với bất cứ ai. Nhưng tiếc là tôi đang ở Học Viện, nơi không chiến đấu thì chẳng sống nổi. Hơn nữa, trong số chúng có những đứa cầm dao và Berka có thể sẽ gặp nguy hiểm từ số đó- vậy nên tôi sẽ nhắm vào những đứa có vũ khí đầu tiên, vì lí do đó nên tôi cũng sẽ không cảm thấy không công bằng khi đánh nhau với những đứa có vũ khí, khác khi đánh với những đứa không có những vật ấy.

Vậy là cuộc giao đấu thứ hai của tôi trong Học Viện bắt đầu. Vì cái mạng mình, tôi sẽ không chùn bước khi làm đau ai đó, cái người đang cố lấy mạng mình.

"Chọn một. Chỉ được chọn một mà thôi."

Câu nói của Zero bỗng văng vẳng trong tâm trí tôi. Đúng vậy, hoặc tôi, hoặc chúng. Tôi nắm chắc con dao và tự nhắc nhở bản thân. Trong khi Berka xông vào trước, tôi nhìn qua chúng- 1, 2, 3, 4, 5... có năm đứa có vũ khí, đứa có dao, đứa có gậy. Một đứa có dao xông đến chỗ tôi và "phập"- một tay tôi giữ lấy tay cầm dao của cô ta, tay kia cầm dao chém một phát qua ngực. Vết thương chưa sâu lắm nhưng đủ để cô ta phải khuỵu xuống. Tôi tiếp tục đánh cô ta thật mạnh đến khi cô ngã xuống, rồi cướp ngay con dao trong tay cô và hai tay hai dao, tôi tiếp tục đối đầu với chúng. Đứa khác cầm gậy lao tới, vung gậy lên định đập vào đầu tôi nhưng rồi bị con dao bên tay trái của tôi chặn lại rồi đẩy sang bên trái, còn con dao bên tay phải của tôi thì đầm vào vai cô ta một nhát sâu và đau điếng, đến độ tôi có thể nghe thấy tiếng cọ xát của con dao vào xương của cô ta. Lợi dụng cơ hội, tôi cướp gậy của cô ta khi cô còn đang ôm vai kêu lên đau đớn và đánh ngất cô ta. Rồi tôi tiếp tục thắng như thế, cho đến khi tôi cảm giác có một cái gì đó đang hướng đến gáy của mình, và "rầm", Berka tóm được cô ta và xử gọn trong tích tắc. Berka và tôi nhìn nhau thở hổn hển, rồi cô cười phá lên. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã thắng được chúng, kẻ thù của tôi từ khi mới vào Học Viện, với sự trợ giúp của Berka. Tôi đã thực sự mạnh hơn, nhanh hơn, nhưng dù vậy thì cũng chưa đủ để thắng được 300010. Tôi còn phải cố gắng nhiều. Và rồi đột nhiên, tôi cảm thấy bàn tay mình ươn ướt. Máu. Hay bàn tay tôi đầy máu bắn ra từ những vết thương mà tôi gây ra cho chúng. Tôi bỗng dưng cảm thấy tội lỗi. Họ có lỗi thật đấy, nhưng họ cũng chỉ muốn mạnh hơn, cũng như tôi mà thôi, dù cách làm của họ thật không đúng, chính xác hơn là thật đáng chê trách, đáng những nỗi đau họ phải chịu... Nhưng nếu tôi không làm thế thì chủ nhân của những vũng máu kia sẽ là tôi, tôi đã không còn cách nào khác. Suy nghĩ của tôi đã trở nên hỗn loạn từ khi nào vậy? Khi đánh họ, tôi không ngần ngại phải vấy máu, nhưng xong rồi thì lại cắn rứt bản thân. Mẹ, con nên làm gì đây? Con đã không thể giữ mình luôn trong sạch như lời mẹ dặn, con thật xin lỗi. Berka, Zero, chắc các cậu cũng biết cảm giác này đúng không? Cái cảm giác hỗn tạp này ấy?

"Quân Y đến đây! Xin tránh đường!" Tôi nghe thấy tiếng nói từ xa, rồi gần lại dần dần. Những người Quân Y đeo đồ nghe, bên cạnh họ là những chiếc cáng đang tự động "bay" tới chỗ những người bị thương. 20 người trong số chúng dần được khiêng lên cáng và đưa về những phòng Y Tế gần nhất. Trước khi đưa đi, họ được phun thuốc làm đông máu và có tác dụng làm lành vết thương nhanh, được băng bó cẩn thận. Tôi đứng đó nhìn họ, chăm chú nhìn những chiếc cáng trắng loang đỏ dần.

"Arsyn Daunt Nguyễn, tinh thần học viên thế nào rồi?" Một Quân Y mang biển số 123 nhìn tôi và hỏi. "Học viên có nhận ra rằng chính tay mình đang run không?"

Tôi như tỉnh mộng và nhìn người Quân Y, nhìn xuống tay mình. Đúng, chúng đang run lập cập, hai bàn tay của tôi vẫn nắm chặt vào hai con dao đỏ thẫm, nhỏ từng giọt máu lách tách xuống sàn.

"Tôi... tôi..." Giọng tôi run đến lạ thường, đến tôi cũng không thể điều khiển được chính cơ thể mình. Tôi ngã khuỵu xuống, tay vẫn không rời con dao. Thế rồi tôi mất lí trí hoàn toàn, không nhận thức được mọi thứ nữa. Và khi tôi nhận ra điều đó thì tôi đã nằm ở trên giường của mình.

"Arsyn, cậu có sao không? Có nhận ra tớ không?" Berka nhìn tôi, cười.

"A... tớ ổn. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Cậu bị sốc tinh thần nên cứ nói nhăng cuội hết cả. Các Quân Y bảo cậu không bị thương nặng nên có thể ở đây dưỡng thương bình thường. Giờ cậu không sao rồi, nhẹ nhõm thật đấy!" Berka cười lém lỉnh và vỗ vào vai tôi cái bốp.

"Chu choa... Tớ vẫn là bệnh nhân mà, đau quá đi thôi." Tôi giả vờ nhăn nhó. "Tớ cũng mừng vì cậu không sao, chứ cậu vì tớ mà cậu bị thương thì tớ hối hận đến già mất!"

"Bạn bè mà, có gì đâu chứ! Nếu lúc đó tớ mặc cậu thì tớ cũng hèn nhát chẳng khác gì chúng, chỉ nghĩ cho bản thân thôi. Giờ cậu nghỉ ngơi nhé, tớ phải đi rồi. Ông ấy sẽ canh chừng nên cậu đừng lo nhé." Nói rồi Berka bước thẳng ra cửa.

"Ơ..." Tôi thắc mắc tại sao Berka lại đi ra nhanh như vậy. "Thầy Steven?" Tôi ngạc nhiên khi thấy thầy đang đi vào chỗ tôi, ngồi phịch xuống bên cạnh tôi.

"Chào em, Lessy." Thầy châm thuốc lá và nói.

"Tại sao thầy... lại gọi em là Lessy? Tên em là Arsyn kia mà?" Người duy nhất gọi tôi bằng cái tên "Lessy" là bố tôi, người đã mất tích 3 năm nay.

"Đó là vì... Thầy biết em thực sự là người như thế nào, Lessy ạ. Dautless, đó mới là cái tên phù hợp với em. Em không thể che giấu con người thật của mình lâu hơn nữa đâu."

Continue Reading

You'll Also Like

1M 61.9K 71
Couple truyện : Taekook Couple phụ. HOPEMIN....NAMJIN. YOONGI ×..... Thể loại Boylove : ông trùm mặt lạnh ôn nhu công × đanh đá ngông cuồng xinh đẹp...
35.5K 1.7K 176
Tên Hán Việt: Vẫn an, Pháp y kiều thê / 吻安,法医娇妻 Tác giả: Thuận Tiểu Bảo / 顺小宝 Độ dài: 596 chương Chuyển ngữ: Ndmot99 🐬🐬🐬 Văn án: Tinh thần phân li...
2.3K 355 9
Short story về couple Adien và Xiyi
26K 990 200
Đệ tử đời thứ 13 của Đại Hoa Sơn Phái, Mai Hoa Kiếm Tôn - Chong Myung, người đã liều mình cùng chết với Thiên Ma, kết thúc một thời đại đen tối của v...