JHS+MYG | Giữ em trong tim (...

بواسطة TienSeona

7.6K 721 99

[ Anh có thể nhìn thấy guồng quay xoay chuyển được cuộc đời đó em à. Trên màn hình TV, họ nói rằng họ nhận đư... المزيد

Shot 2.
Shot 3.

Shot 1.

3.4K 251 20
بواسطة TienSeona

Author: TienSeona.

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi, họ thuộc về nhau.

Rating: [M]

Note: Dựa vào ca khúc Hotel Ceiling (Rixton), tớ đã biến tấu thêm tình tiết để rõ ràng, tỉ mỉ và tạo nên nét riêng hơn.

Summary:
Anh có thể nhìn thấy guồng quay xoay chuyển được cuộc đời đó em à.
Trên màn hình TV, họ nói rằng họ nhận được tin báo em đã chết.
Tất cả đều do lỗi của anh, anh có thể thề là em đã từng nói:
" Thật dễ dàng để anh tìm được ai đó thay thế em."

Lưu ý: KHÔNG ĐƯỢC EDIT HAY MANG RA NGOÀI!

Mong các bạn sẽ ủng hộ 3SHOTS này.
Cảm ơn!

________________________________________________

Cuộc đời liệu có hiểu cho tôi ngày đêm đã vật vã thế nào? Mọi người thay vì nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt thì tại sao lại không dành vài giây hỏi han đến cảm nhận của tôi? Phải chăng ngay cả vài giây ấy đối với các người cũng là quá thừa thãi?

Nhưng Hoseok thì khác...
Tuy ban đầu cũng là những thái độ phớt lờ quen thuộc ấy, nhưng ơn trời là thời gian không ngừng trôi nên mọi thứ cũng có thể thay đổi. Cậu ấy dù không mạnh mẽ, dồn dập như cái xã hội thô nhám ngoài kia suốt ngày vùi dập tôi, nhưng lại thừa sức để kéo tôi ra khỏi guồng xoáy sa đoạ đã nhấn chìm hết tám mùa xuân xanh đã qua...

Trong một ngày của gần 6 tháng trước, cậu thiếu gia nhà giàu khét tiếng ăn chơi tên Jung Hoseok đã buông lời tỏ tình một chàng trai bao hạng A của một câu lạc bộ đồng tính ngầm, đó chính là YoonGi này. Tôi còn nhớ như in gương mặt chẳng chút hứng thú của người đó khi thốt lên một điều sẽ làm thay đổi cả của đời tôi, đôi mắt đỏ ngầu và đôi môi phát ra những tràng cười khùng khục kì dị của tôi khi người đó dùng những lời lẽ khinh miệt để nói về tiểu sử của kẻ lẳng lơ nào đó rất quen tên Min YoonGi. Nhưng mặc kệ, tôi chấp nhận lời tỏ tình và cho cậu ấy một tháng làm thời hạn. Người vì cá cược với hội bạn mà tìm đến tôi, còn tôi vì cuộc sống sinh nhai khốn khó này mà cần đến người. Tình yêu này... ban đầu cũng chỉ là cho đi và nhận lại.

Và tôi bước vào cuộc đời Hoseok một cách lặng lẽ, tẻ nhạt, đó là một mối quan hệ khô khan hệt như lời tỏ tình và chấp nhận ấy. Mỗi đêm tôi đều chủ động lôi kéo cậu ấy lên giường và rồi cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi nghe cậu ấy nói không hề có hứng thú chuyện làm tình với tôi và khuyên tôi đừng như thế nữa, sẽ tổn hại đến sức khoẻ. Cũng phải thôi, cậu ấy là người rất nổi tiếng về mặt khó hiểu mà. Tôi cũng chẳng hề muốn thế đâu, chỉ là ban đầu tôi cứ tưởng cậu ta muốn thế.

Tôi mồ côi từ sớm, bị người đời cười nhạo, miệt thị, bị dư luận chà đạp, tôi trở thành một kẻ điên loạn, đa nhân cách, đầu óc không mấy bình thường , luôn cố tình đi lạc hướng trong xã hội rộng lớn này và rồi đã trở thành con người như thế này đây. Nói ra không phải là để mọi người thương hại, nhưng thực sự là phương hướng của tôi trong dòng đời rộng lớn này đã hoàn toàn mất đi kể từ đó.

Luôn xem Hoseok như không khí (à mà nếu cậu ấy là không khí, tôi thà không thở thì ít ra còn thấy nhẹ lòng hơn), tôi lại đến câu lạc bộ quen thuộc ấy, để rồi có những đêm say khướt trở về trong vòng tay của cậu Jung kia, hoặc có những buổi sáng phải mặc nhanh quần áo và khó khăn lê từng bước vào phòng tắm một khách sạn nào đó sau những cuộc hoan ái bẩn thỉu, cười thật to vào gương mặt đáng kinh tởm in bóng trên tấm gương mờ kia một cách khinh thường rồi trở về nhà ngủ bên Hoseok khi cậu ấy chưa thức giấc. Hay tệ hơn, có một lần Hoseok đã nhào vào một đám đông những thằng con trai đánh ghen thuê bặm trợn để cứu lấy một chàng trai say mèm đang la hét như điên dại, bị cả đám nam nữ trong bar cười vào mặt, đó là tôi đó. Mỗi lần thức dậy tôi lại thấy mình đang trong bộ pijama kín ấm thay vì bộ quần áo nhàu nát đặc quánh hơi men, có khi còn bị bị rách bươm tôi mặc cả đêm.

Một tuần như vậy nhàm chán trôi qua, đột nhiên Hoseok muốn tôi rời khỏi chốn đó. Tôi đã thẳng thừng bác bỏ yêu cầu ấy, thậm chí chẳng hiểu sao tôi lại chửi rủa, làm loạn với cậu ta và rồi đành tạm chấp nhận khi biết Hoseok sẽ cho tôi ăn sung mặc sướng nếu tôi chịu nghe theo lời cậu ấy. Tiếp đó thì sao? Hoseok lạnh lùng bỏ tôi ở nhà một mình để đi tụ họp với bạn bè, điều đó khiến tôi thấy vô cùng khó chịu và cứ thế mà đập phá những thứ tồn tại trong căn dinh thự to lớn này cho hả dạ. Mỗi lúc trở về, cậu ta lại thấy cảnh tang tốc chẳng ai khác ngoài tôi gây ra, nhưng lại xem như chẳng có chuyện gì. Dần dần, ngập trong những buổi tối cô độc đến phát ngộp trong căn biệt thự to lớn không bóng người, tự dưng tôi lại mong cậu ấy mau chóng trở về để đến khuya còn có thể lén ôm cậu ấy ngủ như mọi đêm thay vì phải nằm dài trên chiếc bàn ăn lạnh buốt chờ cậu.

Không phải bao biện hay giả tạo gì nhưng thú thật là tôi rất ghét những thứ vật chất xa xỉ kia, ghét vô cùng. Chỉ vì mù quáng chạy theo nó mà tôi mới thành ra nông nỗi này đây. Nhưng tôi vẫn cố vòi vĩnh rất nhiều thứ từ Hoseok chỉ để muốn hiểu rõ hơn, Hoseok rốt cuộc muốn và cần gì ở tôi? Sao không phải những cô tiểu thư đài các đeo bám cậu ta hằng ngày ngoài kia mà lại là tôi? À quên mất, chỉ là chơi qua đường thôi mà... Thật lố bịch!

Thay vì sống sung sướng như chim công trong lồng vàng như thế, những nơi yên bình, giản dị đối với tôi lại là tuyệt nhất, vì ở đó, tôi thanh thản. Tôi đã có một chuỗi kí ức sống cùng với sự bình dị êm đẹp không thể nào quên với ba mẹ từ 8 năm trước, lúc họ còn đây và tôi nhớ nó.

Và rồi, Hoseok có lẽ đã biết tôi thường trốn lúc cậu ấy vắng nhà mà tìm đến những khu chợ đêm đông đúc để ăn vài món vặt vãnh mà lâu rồi tôi không được thưởng thức nên một hôm nọ, cậu ấy dẫn tôi đi đến một khu chợ đêm gần nhà. Mọi người không biết khi ấy tôi đã mừng rỡ đến thế nào đâu. Thực sự là tôi mừng muốn khóc luôn đấy!

Kể từ giây phút đó, tôi cười nhiều hơn, lạc quan hơn, khác xưa hơn và tôi có cảm giác Hoseok hiểu tôi nghĩ gì, dần quan tâm, gần gũi với tôi hơn. Tôi không cho Hoseok dẫn mình đến những khu mua sắm, nhà hàng thượng lưu sang trọng nữa mà cùng nhau phượt hết nơi này đến nơi khác trên chiếc moto của cậu thay vì những con xế hộp đắt tiền tôi hay thấy lúc chưa quen biết cậu. Tôi đã thầm cảm ơn HoSeok rất nhiều lần, nhờ cậu ấy mà tôi chợt nhận ra cuộc sống này vẫn còn có nơi để những người như tôi được tồn tại, đặc biệt là những nơi bình dị mà dòng đời đốn mạt này một thời bắt tôi phải lãng quên. HoSeok sau này thường ở nhà xem phim cùng tôi, dẫn tôi đi ăn vặt, giúp tôi hoàn thành nguyện vọng ngắm được cánh đồng oải hương mà tôi hằng mơ ước, cùng nhau đi xem những buổi nhạc hội sôi động, ... Nhờ vậy nên tôi đã mở lòng hơn, san sẻ với HoSeok những chuyện riêng tư mà trước giờ tôi chẳng có ai bên cạnh để san sẻ, thậm chí tôi đã cho cậu ấy cùng đi thăm mộ cha mẹ mình, một nơi mà tôi không hề muốn ai biết đến. Những lúc như thế, tôi lại bất giác hỏi Hoseok:" Cậu có yêu anh không?", nhưng...đổi lại vẫn chỉ là sự im lặng.

Đến hôm sinh nhật cậu ấy, chẳng biết vì lí do gì mà tôi lại quyết định làm một chiếc bánh kem tặng cậu ta. Còn Hoseok, hôm đó cậu ấy vẫn bỏ tôi ở nhà để tổ chức một buổi sinh nhật long trọng cùng vài người bạn và một số cô gái bên dàn rượu Tây đắt tiền cạnh hồ bơi của căn biệt thự cậu lại mới tậu. Cuộc chơi vui thế đấy, thế nhưng không biết vì lí do gì mà cậu về rất sớm, trên người chỉ thoảng chút hơi men. Nhưng ngạc nhiên thay, hương nước hoa phụ nữ trên người cậu không hề có dù chỉ là một chút. Lúc Hoseok nhìn thấy chiếc bánh kem ấy, cậu ấy trông có vẻ khá ngạc nhiên và tiếp đó bước nhanh đến ôm lấy tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi được đắm mình trong một cái ôm ôn nhu, ấm áp đến thế khiến tôi đơ cứng người . Hít hà hương rượu vang đỏ khá quen, tôi vòng tay qua lưng người ấy, vỗ nhẹ vài cái theo kiểu xã giao, cất lời:

- Hôm nay là sinh nhật cậu đúng chứ? Anh tự tay làm cái này cho cậu đây. Đừng có ngạc nhiên như thế. Về khoản này thì anh hơi bị cừ đấy nhé!

Hoseok im lặng không nói gì. Tôi cảm nhận cái ôm ấy bỗng chặt hơn. Tôi tiếp lời:

- Sinh nhật vui vẻ nhé, Jung Hoseok.

- Vui, rất vui.

Lúc đó có lẽ do Hoseok đang cảm kích tôi mà thôi. Đó là một kỉ niệm, một khoảng thời gian êm đềm đáng nhớ mà tưởng chừng suốt cuộc đời này mình không thể có được.

Rồi đến một đêm nọ, một đêm mưa nặng hạt bên ngoài ô cửa sổ, Hoseok trở về nhà trong tình trạng say khướt, cậu ấy đè tôi ra giường...chỉ để đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng ấy khiến tôi rất sốc. Ngay lúc đó không biết có phải do ngạc nhiên mà tôi nghe nhầm không, cậu ấy đã gọi tên Min YoonGi...và nói yêu người ấy? Trong giây phút đó tôi mới chợt thức tỉnh...mối quan hệ này từ khi nào đã tồn tại quá 1 tháng.

Không biết có đúng hay không, tôi nhận ra mình cũng đã yêu Jung Hoseok, rất yêu cậu ấy, đến mức quên cả bản thân mình là ai, là cái gì. Tôi đã từng không tin vào thứ gọi là tình yêu, vì người thấp hèn như tôi làm gì có diễm phúc được chạm vào nó. Giờ thì Hoseok đã phá vỡ được tư tưởng ấy trong đầu YoonGi này: Tình yêu không hề có ranh giới. Và hơn thế nữa, tôi đã chợt nhận ra một điều thật sự rất ngạc nhiên đến mức chẳng thể tin nổi: Min YoonGi đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

Và đó là đêm ân ái đầu tiên của chúng tôi, cậu ấy đã không khiến tôi đau đớn như những thằng con trai khác, nhẹ nhàng ôn nhu và một mực quan tâm đến cảm xúc của tôi, điều đó đã khiến tôi chợt bừng tỉnh sau một cơn ác mộng dài. Nhưng rồi có một điều buộc tôi phải đấu tranh tư tưởng rất mãnh liệt : Đã hết một tháng, đồng nghĩa với việc giao kèo kết thúc. Tôi nên... lặng lẽ bước ra khỏi cuộc sống của Hoseok như cách tôi bước vào, hay...đến với cậu ấy theo một cách khác? Là người yêu thật sự? Nhưng làm sao có thể? Tôi...căn bản là không xứng với thiếu gia Jung Hoseok.

واصل القراءة

ستعجبك أيضاً

316K 21.7K 60
❝ ryu minseok lại đâm đầu vào redflag nữa rồi. ❞ ©ocamdien
371K 32.5K 83
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...
667K 24.3K 57
bắt đầu:18.2.2023 kết thúc:16.6.2023 Lưu ý: các độc giả không văn tục, không nặng lời với các nhân vật trong fic. Xin cảm ơn! 📌: CÁC CMT CỦA CÁC CẬU...
46.9K 1.5K 25
Fanfic Thiên Khải Ngọt, sủng, HE