[Song Tính] Cận Kề Nguy Hiểm

By bigbear__

303K 16.5K 5.8K

Tác giả: Gấu Bự Thể Loại: Cao H, song tính, giam cầm, chó điên công, thụ bệnh tật Cảnh Báo: Có đánh đập, rape... More

Tập 1
Tập 2
Tập 3
Tập 4
Tập 5
Tập 6
Tập 7
Tập 8
Tập 9
Tập 10
Tập 11
Tập 12
Tập 13
Tập 14
Tập 15
Tập 16
Tập 16.1
Tập 17
Tập 18
Tập 19
Tập 20
Tập 21
Tập 22 (H+)
Tập 23
Tập 24
Tập 25
Tập 26
Tập 27
Tập 28
Tập 29
Tập 30
Tập 31
Tập 32
Tập 33
Tập 34
Tập 35
Tập 36
Tập 38
Tập 38.1 Tri ân bạn đọc ❤🙆
Tập 39
Tập 40
Tập 41
Tập 41.1 🎁🎁🎁
Tập 42
Tập 43
Tập 44
Tập 45
Tập 46
Tập 47 (*)
Tập 48
48.1 🦊🦊🦊
Tập 49
Tập 50
Tập 51
Tập 52
Tập 53
Tập 54
Tập 55
Tập 56
Tập 57 (H)
Tập 58 - H
Tập 59 (*)
Tập 60
Tập 61

Tập 37

3.6K 254 179
By bigbear__

Vì dám nói hắn đáng thương, Đẳng Quân bị cưỡng chế bấm khuyên ở đầu ngực trong cơn nóng giận, vừa khỏi chân liền dùng xích cổ thay thế. Đẳng Quân đều miễn cưỡng chấp nhận vì an toàn của bé con, nhưng hắn cứ năm lần bảy lượt mang mạng sống đứa bé ra hăm dọa, đỉnh điểm hôm nay còn dùng súng dí vào đầu nó nữa.

“Chết đứa này đẻ đứa khác là được đúng không?”

Đẳng Quân không hiểu được, hắn là người ép cậu mang thai, nhưng hắn chẳng quan tâm chút nào tới máu mủ của hắn thế này.

Cậu vừa nén nước mắt vào trong, vừa chọc tay vào âm hộ theo sự ra lệnh của hắn. Hai chân dạng rộng phô bày cho đối phương chiêm ngưỡng, ở cổ lằn đỏ vì giãy giụa mạnh. Lỗ hậu cũng đau quá, cậu thấy có cả máu đỏ thấm ra ga giường rồi.

“Hức, hức”

 
Đẳng Quân sụt xịt vì không dám khóc, đứa bé cậu vất vả bao tháng ngày, đấu tranh bỏ trốn muốn nó được cuộc sống tốt hơn chẳng thấy đâu, có phải nó lớn hơn chút nữa…hắn sẽ động tay chân rồi không?

“Banh rộng ra bằng hai tay, cảm nhận dương vật đi vào đi”

Nghiên Du đè cậu nằm xuống, vẫn bắt tay vạch rộng âm hộ ra để hắn đưa vào. Dương vật lớn cọ qua ngón tay làm Đẳng Quân quay mặt sang hướng khác chịu đựng, ngửa đầu ra khi thứ đó đã đi vào toàn bộ.

“Mỗi lần tôi đâm lút cán cậu đều bày ra bộ dạng khổ sở, này, đang diễn đấy à?”

Nghiên Du cười khẩy, túm lấy hai bên đùi rồi ra sức nhấp vào rút ra. Đẳng Quân ú ớ sặc nước bọt ho liên tục, muốn đưa tay lên đẩy hắn ra nhưng chút ý chí còn lại đã kịp nhắc nhở. Tới khi toàn thân rã rời, mắt đã dần mất tiêu điểm, tay đã không nắm chặt vào chăn được nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ trốn tránh hiện thực.

---

 
Được ngâm mình trong bồn nước ấm là khoảng thời gian thư thái của Đẳng Quân, lúc này không bị xiềng xích, cũng không có Nghiên Du bên cạnh.

Tâm trạng đang được thả lỏng liền giật mình khi nghe thấy tiếng khóc của bé con, cậu đã vô cùng nhớ hơi ấm của nó rồi. Mặc kệ việc người làm khuyên can, cậu mặc vội bộ quần áo rồi chạy đến phòng bảo mẫu mong có thể ôm nó vào lòng một cái.

Vừa nhìn thấy bé con, Đẳng Quân đã rưng rưng muốn khóc, đứa nhỏ có vẻ đã nhận ra người sinh ra mình nên khóc càng dữ dội hơn.

“Kìa cậu Quân, thiếu chủ biết được không hay đâu” – Bảo mẫu xoay đứa trẻ qua hướng khác, hết lời khuyên can.

Đẳng Quân a a ơ ơ như đang dỗ dành đứa nhỏ, càng thôi thúc hơn việc muốn lấy lại đứa trẻ, nó là do cậu sinh ra, nó đã ở trong bụng cậu tám tháng trời. Dù hai người ở cùng một chỗ nhưng ngăn cách tiếp xúc thật quá tàn nhẫn rồi.

Ngay lúc sắp đón lấy được nó, Nghiên Du đạp mở cửa phòng khi nghe người làm báo cáo lại. Hắn cau mày nhếch môi thấy Đẳng Quân xuất hiện tại đây mà chưa được phép, không kịp để ai biện minh hộ, hắn thẳng chân cho cậu một đạp vào lưng đến ngã đập vào tường rồi.

“Hự…a”

“Cậu định ôm nó đi trốn đấy à? Bỏ trốn thì làm một mình thôi”

Đẳng Quân đau nhức vì phần ngực đập vào tường khiến nhịp thở trở nên loạn nhịp, Nghiên Du nắm tóc cậu bắt đứng dậy, cảm tưởng như từng mảng da đầu đang tróc ra hàng loạt, có cố đứng dậy nhanh cũng không kịp được.

“Thằng nhãi con này, cứ phải ăn đòn mới biết điều đúng không?”

[Phó Nghiên Du, tôi nghe thấy tiếng nó khóc]

Đẳng Quân sụt sùi làm kí hiệu với khuôn mặt cau có, lưng và ngực đau nhức vì cú đạp khiến cậu không thể giữ được thái độ thường ngày.

[Tôi là người sinh ra nó, là anh ép tôi sinh nó]

[Anh không muốn có nó thì ép tôi làm gì? Tại sao cứ dọa giết nó như vậy chứ?]

Mới sáng hôm nay Nghiên Du đã đi làm giấy khai sinh cho ‘thằng khỉ con’ đó, công vụ đưa giấy và bút để hắn kê khai. Nghiên Du chép miệng phiền phức nhưng vẫn phải cầm lấy, trong đầu còn chưa có cái tên nào cho thằng nhóc hết.

‘Tên bố…’

Phó Nghiên Du

‘Tên mẹ’

Đẳng Quân

“Thiếu chủ, ngài với cậu ấy làm gì có giấy đăng kí kết hôn?”

Người bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở làm hắn cau mày đập bút vào đầu gã, vấn đề này quan trọng sao?

‘Tên con’

 
Vừa về đã bị cậu chất vấn, Nghiên Du tức giận giữ chặt cái hộp đựng lắc tay lắc chân bằng bạc có khắc tên cho thằng nhóc, nhưng có lẽ chưa tặng vội được rồi.

Tên ‘thằng khỉ con’ sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng được đặt là Phó Tư Thành.

“Không thích dọa đúng không? Được rồi, đi xem trường hợp không cần dọa dẫm theo ý cậu!”

Nghiên Du lôi cậu lên xe rồi phóng như bay tới hầm đi bộ cho người qua đường, nơi này bốc ra mùi ẩm mốc, hôi thối từ những người vô gia cư. Dù chính quyền năm lần bảy lượt đuổi đi, nhưng số người này cứ tăng dần nên đành bỏ mặc.

Hàng đống ánh mắt của họ quay qua nhìn khiến cậu giật mình, trông họ như thể sợ bị người khác lấy mất địa bàn hay đồ ăn rác rưởi họ kiếm được vậy. Không muốn bước vào cũng không được, tay bị Nghiên Du tóm cứng lấy rồi.

Dừng lại ở cuối tầng hầm, Đẳng Quân còn chưa hiểu chuyện gì, cậu đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của hắn. Người vô gia cư trước mặt mặc áo sơ mi trắng đã chuyển đen bẩn, tay bám chắc vào một ổ bánh mì cũ mốc, tóc tai lòa xòa che hết đi mặt mũi. Đẳng Quân chợt thấy cay sống mũi khi thấy vết thương ở bàn tay do đạn bắn, người này…là Quý Nặc sao?

“A, a”

Đẳng Quân bàng hoàng ngồi thụp xuống, mếu máo nhìn y trong tình trạng thân tàn ma dại. Cậu run rẩy đưa tay ra muốn nắm lấy, nhưng Quý Nặc chợt trừng mắt, đẩy mạnh cậu ngã ra đó.

“Không được, không được lấy đồ ăn, không được!”

Nghiên Du tùy tiện ném đồ ăn ra một phía, mấy người xung quanh đó, bao gồm cả y đều nhanh chóng muốn chạy tới nhặt. Khoảnh khắc ấy đã khiến Đẳng Quân không thể không khóc òa lên, một bên chân của y đã bị đánh gãy rồi, không thể đứng dậy như bọn họ được, chỉ có thể quỳ gối bò đi thôi.

“Thấy thế nào? Tôi còn chẳng buồn nhắc đến tên cậu ta với cậu”

Đẳng Quân cắn môi đứng dậy định tát hắn nhưng bất thành, cổ tay gầy bị chặn lại dễ dàng như mọi lần, lần này cậu còn định dùng cả tay còn lại, hắn túm chắc lấy hai cổ tay rồi bật cười man rợ.

“Tức đến thế cơ à? Cần gì tức giận chứ? Cậu ta bây giờ đã là kẻ mất trí rồi, không mượn lòng tốt của cậu đâu”

Ngày đó ngay khi vừa đáp chuyến bay trở về, người của Phó Nghiên Du đã chờ sẵn để đưa về biệt thự tra khảo tội. Không hẳn là tra khảo, vì y chỉ bị đánh chứ không bị hỏi gì hết.

“Quý Nặc, tội này của cậu nặng quá, chúng tôi cũng không nói giúp được, sao lại động tới người của thiếu chủ chứ?”

Quý Nặc bị trói treo lên giữa tầng hầm, khuôn mặt đã bầm dập không nhìn rõ ngũ quan, ho ra đầy máu mất kiểm soát. Thiếu chủ tức giận đến chừng này…có lẽ cũng đủ hiểu cái mạng quèn khó giữ rồi.

“Quý Nặc, cậu mắc sai lầm, tôi có thể tha thứ” – Nghiên Du nói với tư cách một người bạn giống như trước đây – “Cậu năm lần bảy lượt phản bội lại với suy nghĩ của tôi, thậm chí việc cậu hầu hạ ông già để báo lại hành tung của tôi…con mẹ nó, thật không muốn nói tới!”

Quý Nặc cười tươi lộ ra khuôn miệng đầy máu, run rẩy mở lời.

“Cậu thích Đẳng Quân lắm đúng không?”

 

“Tôi biết cậu thích…khụ! Haha, cậu ghen vì tôi, khụ, đưa người đi, cậu ghen!”

 

Kết quả nhận lại chính là trở thành bộ dạng như hiện tại, đầu óc đã có vấn đề, què một chân, sau này sẽ không còn liên quan tới nữa.

“A, a, hức”

Đẳng Quân đau đớn khóc lớn lên vì biết nguyên do là mình, vì mình kiên quyết giữ lấy đứa trẻ nên mới dễ dàng bị phát hiện. Vì mình nên mới khiến ân nhân trở nên khổ sở như thế này, làm sao có thể không tự trách được.

“Vậy nên đừng có mong chờ việc tôi dễ dàng giết đi con khỉ kia, cậu nghĩ tôi tính toán với đứa còn chưa tròn một tuổi sao?”

Nghiên Du hất văng cậu ra, Đẳng Quân chống tay dưới đất khóc không thành tiếng nữa rồi. Hắn thấy cậu lại muốn đi tới bên Quý Nặc nên sai người giữ lấy, Đẳng Quân vùng vằng thoát thân nhưng không thể, khóc nấc lên mấy lần rồi ngất lịm đi.

“Mẹ nó, yếu ớt không chịu được!”

Nghiên Du gầm lên bức bối, đón lấy cậu ta bế ra ngoài hít thở không khí trong lành. Nhìn cáo nhỏ run rẩy trong lòng thút thít thật đáng ghét, xem cậu ta có dám bỏ trốn nữa không?

“Tới bệnh viện đi, khám cho cậu ta một chút”

Bác sĩ mỉm cười thân thiện đưa ra tờ giấy chẩn đoán cho Nghiên Du, không quên thêm câu chúc mừng thừa thãi.

“Chúc mừng cậu Phó, Đẳng Quân lại có thai rồi này, được hơn năm tuần rồi.”

Continue Reading

You'll Also Like

92.5K 8K 15
借我一缕魂,赎君百世身 (Tá ngã nhất lũ hồn, thục quân bách thế thân) Tác giả: 鬼骨面君 (Quỷ Cốt Diện Quân) Bản gốc: http://guigumianjun148.lofter.com/post/1f9bad99...
62K 9.2K 62
Game thủ x Fan "Trong ánh mắt anh có ánh sáng của vinh quang Trong tim anh có ánh dương của cuộc sống-Nattawat" ❗Truyện hoàn toàn dựa trên sức tưởng...
74.2K 2.2K 10
Cường thụ, song tính Tác giả: Bất Cáo Tố Nhĩ Truyện chưa có sự cho phép của tác giả không được mang đi nơi khác❌
144K 1.5K 30
Thể loại: đam mỹ, song tính, damdang yêu nghiệt thụ, ntr, np, 1x1, H thô thục, thụ có ngực (ban đầu nhỏ nhỏ xinh xinh, sau này sẽ nảy nở hơn) Lưu ý: ...