[HOÀN EDIT] LỘT XÁC SỐNG LẠI...

By Manhthu6969

197K 20.8K 2.5K

Tên gốc: Trọng sinh chi biến thuế Tác giả: La Bặc Thố Tử / ---萝卜兔子 Editor: Nham Nham, Manh Manh Beta: Uyên 美... More

Giới thiệu + Chương 1: Trở lại năm 1989
Chương 2: Hàng xóm mới
Chương 3: Trình Bảo Lệ bị đánh
Chương 4: Thay đổi suy nghĩ.
Chương 5: Một bức tường, hai gia đình
Chương 6: Người chị đáng ghét
Chương 7:Thời đại lớn
Chương 8: Sự thay đổi của Trình Bảo Lệ và ảnh hưởng của hai nhà với nhau.
Chương 9: Quyết định
Chương 10:Không có tiền vậy thì kiếm!!
Chương 11:Xem hôm nay tôi có quạt chết cái lũ đàn bà thối tha này không ?!
Chương 12:Trình Bảo Nhã không được giúp đỡ và
Chương 13: Nhà Trịnh Hải Dương rời huyện Lam An
Chương 14: Nam tử hán không đi vào phòng tắm nữ !
Chương 15:Kỹ năng mới get √
Chương 16: Công tác chuẩn bị cho văn phòng giới thiệu và...
Chương 17: Làm cha mẹ nhọc nhằn khổ sở...
Chương 18: Đầu Trịnh Hải Dương bị đập
Chương 19: Làm người chớ quá mức, sớm muộn cũng gặp báo ứng
Chương 20: Mẹ, người diễn không đủ chân thực, có chút xốc nổi, ...
Chương 21: Tích tiền cưới vợ cho con trai.
Chương 22: Năm 90 đã đến
Chương 23: Xổ số Á Vận Hội Bắc Kinh
Chương 24:Kentucky Fried Chicken
Chương 25:Tìm tòi & từ nhỏ đã làm bố bỉm sữa, sau đó
Chương 26: Nhất Dương Gay
Chương 27: Sinh ý thịnh vượng và hai đứa tham tiền.
Chương 28: "Thích ca ca không?" "Thích!!"
Chương 29: Mua nhà
Chương 30: Về tỉnh thành mở chi nhánh & Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương ...
Chương 31: Tìm a tìm a tìm ca ca
Chương 32: Không cách nào nhìn thẳng tuổi ấu thơ
Chương 33: Bạn bè ở quê cũ & Tiểu Nhất Nhất tè dầm
Chương 34: Người nhà mẹ đẻ nợ tiền chạy trốn
Chương 35: Con tè!!!
Chương 36:Hàn Đình Đình trở về và đo tài đọ sức cùng Tiểu Hàn Nhất
Chương 37: Nước phù sa là cái gì? Nước phù sa là một người.
Chương 38:Nhã Phương tiểu thư
Chương 39: Hàn Đình Đình thăng chức & ...
Chương 40: Bàn tay vàng & nhà giàu mới nổi đầu tư Nhất Dương gà rán
Chương 41: Quảng cáo & a Yankee, gà chọi, gà rán.
42: Tiền thuộc về anh trai tôi, anh trai thuộc về tôi nên tiền cũng là của tôi.
Chương 43: Thị trường chứng khoán: Từng người một, anh trai tôi sắp phá sản
Chương 44: Thị trường chứng khoán đột phá hàng nghìn và tạo nên vận may.
Chương 45:Anh ơi, em cũng học thuộc công thức rồi, sao cô giáo lại không cần em?
Chương 46: Không được xem thường sữa chua.
Chương 47: Hành trình kiếm tiền ở Thâm Quyến của Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất (1)
Chương 48: Hành trình kiếm tiền ở Thâm Quyến của Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất (2)
Chương 49: Ngày lễ tình nhân đầu tiên của Hàn Nhất và Trịnh Hải Dương.
Chương 50: Trịnh Hải Dương xuất ngoại !!!
Chương 51: Bị lãng quên ?!
Chương 52: Trịnh Hải Dương trở về.
Chương 53: Cách diễn đạt đúng của Tsundere.
Chương 54: Hun hun cái gì !!!
Chương 55: Tiết kiệm tiền mua nhà cho anh trai ฅ•ω•ฅ
Chương 56: Bão tố sắp đến.
Chương 57: Tinh thần vững chãi. (*)
Chương 58: Chủ động.
Chương 59: Dự án Quang Phục đổi chủ.
Chương 60: Anh ấy bây giờ là một tên giàu mới nổi ver 2.0
Chương 61:Sự hiểu lầm của Hàn Nhất, giải pháp của anh trai &....
Chương 62: Băng vệ sinh Hoàng Tử Bé.
Chương 63: Cửa hàng dành riêng cho trẻ em.
Chương 64: Bảy năm vội vàng mà qua đi.
Chương 65: Em là cún, còn anh là bánh mài răng.
Chương 66: Tâm sự nhân sinh.
Chương 67: Khởi đầu của tình yêu.
Chương 68: Suy nghĩ của Hàn Nhất... Quả nhiên... Khác thường.
Chương 69: Cả thế giới đều biết rằng em trai của tôi đang Crush một người.
THÔNG BÁO CỰC MẠNH
Chương 70: Dũng cảm tiến về phía trước, tình cảm thầm mến biết đâu sẽ thành!
Chương 71: Cách tiết kiệm tiền khôn ngoan của con dâu nhỏ (*).
Chương 72: Không còn tương lai có thể đơn thuần trò chuyện dưới chăn.
Chương 73: Cậu có thích anh trai của cậu không?
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91: Hai vị anh trai giống với cô á?!
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96 - Kết

Chương 92

92 6 0
By Manhthu6969

Chương 92

Edit: Uyên

Chưa beta kỹ

________

Hàn Thập trừng mắt đạp xe lao ra đường như một con chó săn, đi được một lúc, đột nhiên phanh lại, chống một chân trên đất, dừng xe ven đường tự hỏi.

Khoan dừng khoản chừng là 2s, nhóc chạy làm gì?!

Người thích đàn ông cũng đâu phải nhóc!

Trên đường không có người, lâu lâu mới có vài chiếc xe hơi đi qua, Hàn Thập nhìn trước ngó sau, cũng không biết bản thân nên đi đâu, đành khóa xe ven đường, ngồi trên vỉa hè mà tự hỏi.

Trong đâu vẫn lưu lại chút hình ảnh vừa rồi, mỗi lần hình ảnh lóe lên trong đầu nhóc đều phải bụm mặt lại, ngại quớ, nhóc lớn đến vậy rồi còn chưa thấy nam nữ hôn nhau qua mấy lần đâu, thế mà thấy được cảnh hai người anh troai hôn nhau. (cố tình 'troai')

Mù mù, muốn mù mất rồi.

Hàn Thập dù sao cũng chỉ mới mười mấy tuổi, vẫn luôn đi học, đơn thuần đến vô hại, không có gì trong tầm nhìn, không như Trịnh Hải Dương đã trải qua quá trình học hỏi ở nước ngoài toàn tinh anh, cũng không thông minh từ nhỏ được tiếp xúc với toàn giáo sư đại học.

Nhóc đối với bí mật mà mình vừa mới phát hiện ra cũng không có quá nhiều 'sầu lo', làm một đứa con trai bình thường nhóc chỉ là cảm thấy có chút không tiếp thu được, không cảm thấy hai anh trai làm vậy là có gì trái với quy tắc xã hội vi phạm luân lý cả, tầm nhìn của nhóc còn chưa có chạm đến trình tự luân lý xã hội, mấy thứ khái niệm đó chẳng có chút cảm giác nào.

Nhóc chỉ là cảm thấy, tại sao lại như vậy? Bị ba biết được có khi nào đánh gãy cặp đùi của mấy anh luôn không? Đã có vết xe đổ của cô, anh trai sao còn dám làm vậy?

Còn có anh Dương Dương, Hàn Nhất hôn anh ấy, sao không đẩy người ra?

Chẳng lẽ hai người bọn họ đang .........yêu đương?

Đối với loại chuyện hai anh trai đang lén người nhà yêu đương thế này, Hàn Thập chỉ muốn tự chọc mù mắt, nhóc phát hiện bí mật của người ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, trên TV đều thế mà.

Hàn Thập ngồi trên vỉa hè, suốt mười mấy phút, thấy hơi lạnh, mới đứng lên đi về. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Đâu có cách nào, hiện tại nhóc đi đâu được, chỉ có thể về nhà, không về nhà thì biết đi đâu? Còn có thể trốn à?

Từ khi Hàn Thập về rồi lại ra rồi vào, ước sau cũng chừng hai mươi phút, chờ khi nhóc trở về, phát hiện Trịnh Hải Dương đã đi rồi, Hàn Nhất đang ở dưới lầu làm bữa khuya.

Hàn Thập đứng ở cửa, hoảng hốt một chút, giương mắt nhìn đồng hồ trong phòng khách, thời gian cũng không sai biệt lắm như moi khi cậu đi chơi bóng về.

Cho nên việc hôm nay chỉ là ngoài ý muốn? Bởi vì nhóc về sớm, mà mọi khi thì tận giờ này mới về?

Hàn Nhất đứng trong bếp chiên sườn, nghe được tiếng đóng cửa, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Hàn Thập ngây ngốc đứng ở cửa, nhướn mày nói: "Thất thần làm gì?" liếc mắt tiếp tục: "Trời mưa mà còn về muộn như vậy."

Hàn Thập a một tiếng không biết nên nói gì nên dùng biểu tình gì đối mặt với anh trai, nhóc ngồi bên bàn, hai tay đặt trên tay gác, cúi đầu tự tiêu hóa.

Nhóc hiện tại cuối cùng cũng biết được thời gian qua sao anh trai lại khiến mình có cảm giác khác thường như vậy, thì ra là như thế này, thế mà lại là như vậy.

Hàn Nhất trong bếp dùng chảo nhỏ chiên xương sườn, không thể hiện chút ngoài ý muốn nào về việc hiện tại Hàn Thập mới trở về, thật ra thì cậu đã biết người em trai của mình đã về một lần rồi.

Cậu thậm chí biết Hàn Thập đứng ở cửa thư phòng thấy được cậu cùng Trịnh Hải Dương, không hề ngoài ý muốn, vốn là trong kế hoạch.

Cậu cũng không cảm thấy để một thiếu niên mười mấy tuổi nhìn thấy thì có vấn đề gì, Hàn Thập trời sinh thấu hiếu, không yêu dân ái quốc, nhà người khác có lẽ sẽ cảm thấy con nít thì không nên biết đến mấy thứ đó, ảnh hưởng đến việc học tập gì đó, nhưng Hàn Nhất cảm thấy, người thân trong nhà, nếu có ai nên biết trước tiên, thì đó là Hàn Thập.

Hàn Thập biết rồi sẽ tạo thành gánh nặng tâm lý gì cho cậu sao? Ở điểm này thì Hàn Nhất vẫn có niềm tin, thằng em trai này của cậu nhìn thì như thằng ngốc, lại là người lạc quan nhất trong nhà, nhóc chưa bao giờ để tâm chuyện vụn vặt mà nghĩ không thông, chỉ biết cố gắng nhìn vào mặt tốt của vấn đề.

Đây cũng là nguyên do mà Hàn Nhất dám kéo Hàn Thập thành đồng lõa, cậu cần ít nhất một người thân trong nhà ủng hộ, như vậy thì đường về sau mới không gian nan.

Đương nhiên, mấy thứ này Trịnh Hải Dương còn tạm thời chưa biết.

Hàn Nhất chiên xong sườn, bưng mâm ra, đặt trước mặt Hàn Thập: "Ăn đi."

Hàn Thập tức khắc nối một trận da gà, cảm giác như sườn chiên trước mặt như bữa ăn cuối cùng trước khi lên pháp trường chuẩn bị chém đầu hay thấy trên TV, nhóc cẩn thận giương mắt, chạm mắt khoảng hai giây, yên lặng cúi đầu lấy đũa gắp sườn.

"Nóng!" Khi đầu lưỡi Hàn Thập sắp chạm tới cục sườn, Hàn Nhất đột nhiên rống lên một tiếng làm cậu giật mình, thiếu chút nữa ném cục sườn thơm tho xuống đất.

"Anh, nhỏ giọng lại chút, làm em sợ muốn chết." Hàn Thập cẩn thận thổi cục sườn, hai ba miếng là hết cả đĩa to, ăn xong liếm liếm miệng, sau khi được đồ ăn trấn an qua, quả nhiên tâm tình thoải mái không ít.

Hàn Nhất ngồi xuống đối diện, nhìn nhóc ăn, bản thân lại chẳng động đũa, Hàn Thập lại nhìn anh trai, nghĩ nghĩ, nói: "Anh, không mang qua cho anh Dương Dương sao?"

"Không cần, anh ấy bảo không ăn." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

"À." Hàn Thập trầm mặc, nhóc nghĩ không được, từ trong lời nói của anh trai mà rút ra được trọng điểm: "Anh, em thấy gần đây hình như anh rất vui vẻ? Có phải quen thêm bạn mới không?"

Hàn Nhất ôm ngực dựa ghế nhìn em trai trước mặt, khóa miệng nhịn không được co rút, thằng khỉ này, vì sắn sóc cho tâm tình ông đây mà còn biết sửa miệng gọi 'bạn' mà không phải 'bạn gái'.

Hàn Nhất đặt tay lên bàn, nhìn chằm chằm Hàn Thập, bộ dạng hai anh em vẫn có chút giống nhau, tuy rằng kém vài tuổi, nhưng vừa nhìn là có thể nhận ra là hai anh em.

Hàn Nhất giả vờ sờ sờ cằm: "Này mà cũng bị em nhìn ra được?"

Hàn Thập bị hấp dẫn, anh mình thế mà nói về việc này, vội vàng hỏi tiếp: "Thật sự có à?"

Hàn Nhất sâu kín nhìn nhóc: "Có đó, làm sao?"

"Ai thế? Em có quen không?"

Đuôi sói Hàn Thập nhu nhú, lại không biết cái đuôi của Hàn Nhất càng to càng *lô hỏa thuần thanh, cậu cứ như vậy nhìn nhóc, không hé răng, chờ Hàn Thập tự mình mở miệng.

*Lô hỏa thuần thanh ý chỉ những công việc đã được làm đi làm lại đến mức quen thuộc, kiểu siêu việt luôn ấy.

Quả nhiên, Hàn Thập không phụ sự mong đợi của mọi người, bắt đầu dựa vào kinh nghiệm bắt đầu mở miệng: "A, haha, thật ra em cảm thấy, quen biết hay không đều không quan trọng, anh thấy tốt, vui vẻ là tốt rồi." Tiếp theo cắn đũa, cẩn thận hỏi một câu: "Anh.... anh ở cùng người ta có vui vẻ không? Có giống anh Bí Đao, cả ngày đều vây quanh chị Kỳ Kỳ, ngây ngô vui vẻ như chó, có phải loại vui vẻ đó không?"

Hàn Nhất nhìn thằng em ngốc trước mắt, cậu biết ngay là Hàn Thập sẽ như thế này, thằng bé này quan niệm chưa từng có loại 'em thấy không tốt', chỉ có quan niệm 'nếu mọi người vui vẻ thì em sẽ tiếp thu.'

Hàn Nhất trước kia cứ cảm thấy Hàn Thập ngốc, lò lằng thằng em mình về sau sẽ bị người ta lừa, hiện tại xem ra, tâm thái này vô cùng đáng quý, cũng giúp cậu một đại ân.

Hàn Nhất gật gật đầu, trịnh trọng nói: "Chờ về sau em có 'bạn' tự nhiên sẽ biết, đương nhiên sẽ vui vẻ."

Hàn Thập buông chiếc đũa, nhìn anh trai: "Vậy anh nói em nghe đi."

Hàn Nhất chưa từng hình dung người cậu yêu thầm là Trịnh Hải Dương với ai cả, loại chia sẻ này làm cậu có chút khẩn trương theo bản năng, cũng có chút hưng phấn, cậu nghĩ nghĩ nói: "Chỉ cần nghĩ đến người đó sẽ thấy thật vui, làm cái gì cũng nghĩ tới, ăn cơm cũng nghĩ, sẽ nhịn không được dẫn người đó đi ăn, gặp mặt xong đôi mắt không rời khỏi người đó được......"

Muốn ôm hắn, muốn dính lấy nhau, lúc nào cũng muốn ở bên nhau, ở bên nhau rồi sẽ có rất nhiều thứ muốn nói, nói xong lại suy nghĩ liệu mình có dong dài quá rồi không, hạnh phúc có thể bùng lên bất cứ lúc nào, sẽ đặc biệt tự tin, cảm giác như cả ngày đề có chút chờ mong, nhiệt tình mười phần, hiệu quả công sức cũng tăng theo.

Sau khi ở bên nhau sẽ cảm thấy thế giới trở nên tốt đẹp, người chung quanh, cấp dưới, công nhân đều biến thành thiên sứ nhỏ, hận không thể tăng lương mỗi nửa tháng, đến bảo vệ công ty cũng trở nên thân thiết vô cùng. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Thập nghe xong câu cuối, khóe miệng run rẩy, khó trách hiện tại anh trai lại nấu ăn cho nhóc, thì là bởi vì nói chuyện yêu đương nên cảm thấy cả thế giới đều trở nên tốt đẹp, _ (: 3" ∠ ) _, này....này... cũng tốt đây coi như là nhóc hưởng ké hào quang của anh Dương Dương.

Đàn ông đối với tình yêu hình dung thực khô khốc, khô cằn, nghe không ra hương vị gì, nhưng Hàn Thập vẫn cảm nhận được chút hương vị tình yêu từ tâm tình Hàn Nhất, thích một người hẳn là rất đẹp lại cũng rất kỳ lạ.

Hàn Thập nghĩ nghĩ, tuy rằng như vậy, nhưng dù sao..... đối phương cũng là Trịnh Hải Dương! Bọn họ về sau phải làm sao bây giờ?

Nhóc còn chưa mở miệng hỏi, Hàn NHất liền giương mắt nói: "Cho nên mặc kệ về sau có chuyện gì, đều không thể ảnh hưởng giữa bọn anh, dù là ai chuyện gì cũng không thể."

Hàn Thập rụt cổ ngồi ở chỗ kia, liền như vậy bị anh trai đả động, tuổi tác của nhóc dù nhỏ, đúng vào tuổi dậy thì, cho nên đối với chuyện tình cảm càng suy nghĩ đơn giản --- thiếu niên mới có thể điên cuồng.

Nếu anh trai cảm thấy tốt, mà anh Dương Dương cũng đắm chìm trong đó, thì người em trai như mình vì sao lại phải ngăn trở? Nhóc mới không có tự tưởng cổ hủ như mấy người lớn đâu, nhóc là Hàn Thập!

Nếu là ngày nào đó các ca ca phải vì tình yêu mà chiến, nhóc sẽ là người đầu tiên đứng ra ủng hộ!

Ừm, đúng, đúng là như vậy đó.

Nếu là ngày nào đó anh trai yêu cầu mình hỗ trợ, nhóc cũng sẽ nghĩa không thể chối mà đứng ra.

Ừm, đúng, đúng là như vậy đó.

Cảm giác mình đỉnh quá đuy!! Đúng vậy vì Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Và lũ dtruyen là ăn cớt ăn đầu buồi cả nha ( ̄) ̄)↗ ( ̄) ̄)↗ 

Một thiếu niên mười mấy tuổi chính trực cứ như vậy mù mờ được ủng họ, ưỡn ngực như một con vịt đực nhỏ, hưng phấn dựng lông tơ trên đầu, Hàn Nhất trừng mắt.

Thằng ngốc này nghĩ cái gì đó? Xem bản thân là trống sao? Hùng dũng oai vệ cái gì?

Hàn Nhất bị chọc cười, nhìn dáng vẻ liền hiểu tiểu tử Hàn Thập này đã đã phe mình, cậu thấy tuổi nhỏ mà đã như vậy thì tốt, không có suy nghĩ nhiều, đối với tình cảm cũng có thể nhìn đến càng thuần túy.

Trong nhà này, có lẽ chỉ có Hàn Thập cảm thấy chuyện tình cảm là của riêng hai người, không trộn lẫn bất cứ thứ gì, bản thân vui là tốt rồi.

Hàn nhất nhìn thằng ngốc trước mắt, đứng lên đi vòng qua bàn chuẩn bị lên lầu, khi đi ngang qua Hàn Thập nâng tay xoa xoa mái đầu đầy lông: "Ăn xong thì sớm tắm rửa đi ngủ đi."

"Anh!" Hàn Thập ở phía sau kêu một tiếng.

"Làm sao?" Hàn Nhất quay đầu lại.

Hàn Thập ván cửa nha một thử (khúc này bí), cười tủm tỉm nói: "Anh cho em chút tiền tiêu vặt đi, tháng này chơi bóng mời bạn đi uống nước đều dùng cả rồi."

Thằng thối tha!

-end chương 92-

Continue Reading

You'll Also Like

86K 9K 54
Tất cả các chương mình đăng đều chưa có sự đồng ý của tác giả (artist) nên mng đừng mang đi đâu nha. Tất cả những short đều là hàng mình và bạn mình...
68.2K 1.2K 10
Tên gốc: 138 Hào dị thú manh sủng điếm Thể loại: Thám hiểm, tầm bảo, quần ẩu, hài, 1x1, HE Editor: Bạch Quỷ Si Dương Hoan nghênh đến cửa hàng thú cưn...
18.9K 1.7K 123
Tác giả: Xuân Phong Dao Biên tập: Qiezi Nhân vật chính: Cố Nhai Mộc x Đỗ Thánh Lan. Độ dài: 108 chương truyện chính + 14 chương ngoại truyện. Nguồn:...
355K 29.4K 136
Tác giả: Hạnh Văn Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Học đường, HE, Ngọt sủng, Trùng sinh, Chủ thụ, 1v1. Độ dài: 132 chương + 4 ngoại truyện. Truyện được c...