[ BHTT ] [ FUTA ] Ninh Tổng...

By nia_iam

97.9K 2.9K 12

Tác phẩm: Ninh tổng, đừng qua đây! Tác giả: Hồng Thiêu Nhục Số Chương: 29 chương Tình Trạng: Hoàn thành. Thể... More

Chương 1: Trong văn phòng lén viết truyện H văn.
Chương 2: Nơi này không được.
Chương 3: Chuyên tâm chút (Hơi H).
Chương 4: Đọc bằng miệng (Hơi H).
Chương 5: Chị muốn làm gì?
Chương 6: Thử một lần sẽ biết (H).
Chương 7: Cắm đều đã cắm (H).
Chương 8: Làm bạn gái chị (H).
Chương 9: Người xa lạ.
Chương 10: Chị chờ em.
Chương 11: Rõ ràng chính mình cũng muốn (H).
Chương 12: Còn có thể biến thái hơn (Hơi H).
Chương 13: Trao bản thân mình cho em (H).
Chương 15: Muốn em (Hơi H).
Chương 16: Yêu em từ phía sau (H).
Chương 17: Mộng đẹp (H).
Chương 18: Người mang thai hộ.
Chương 19: Mang bao.
Chương 20: Vì chị ngu ngốc (H).
Chương 21: Làm đến khi em nguyện ý mới thôi (H).
Chương 22: Các cứ con tiếp tục.
Chương 23: Nơi đó của chị có vấn đề.
Chương 24: Mưu hại.
Chương 25: Muốn chị.
Chương 26: Dê vào miệng cọp (H).
Chương 27: Mang thai.
Chương 28: Hôn lễ.
Chương 29: Em muốn ở chỗ này (H).

Chương 14: Ngày càng can đảm hơn.

2.1K 76 0
By nia_iam

Đặng Tùng Đào đúng thật là yêu thích mỹ nữ thành thục phong tình, cho nên một trong số những mục tiêu của hắn là Anne bên cạnh tổng giám đốc. Đáng tiếc ánh mắt Anne quá cao, hắn ân cần quan tâm chăm sóc rất lâu mà Anne không thèm nhìn đến hắn.

Nhưng mà hai người cuối cùng cũng quen nhau. Trong một lần nói chuyện Anne nói với hắn: “Trong phòng thư kí chúng em có một cô bé tên là Dao Thư thích anh đó.”

Đặng Tùng Đào là trưởng phòng nhân sự, tìm ra hồ sơ của Dao Thư. Vừa nhìn thấy, ừm, là một mỹ nữ. Anne lại còn khuyến khích, hắn đã bắt đầu theo đuổi Dao Thư.

Không biết là cố ý hay vô tình lân la làm quen, bởi vì biểu hiện của hắn giống như tiền bối đang quan tâm hậu bối, Dao Thư không thể nói gì được, chỉ có thể nhịn.

Có một con ruồi cứ ong ong bay quanh bên người, thời gian trôi qua rất nhanh. Thật vất vả mới đến thứ 6, ngày mai Ninh Cảnh sẽ về nước. Công ty lại muốn tổ chức dã ngoại trên núi.

Lần dã ngoại này là phòng thư kí kết hợp với bộ phận nhân sự. Ninh Cảnh không có ở đây, Anne đưa ra chuyện kết hợp phòng này. Lý do của cô ta rất quang minh chính đại, đoàn kết đồng nghiệp, gia tăng tình cảm, Lâm Dã cũng không tiện phản đối.

Dao Thư ngay lập tức tức giận. Thứ 7 nàng còn muốn ra sân bay đón Ninh Cảnh. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy, mình có phải đã hãm đến quá sâu rồi hay không....

Cứ lo lắng như vậy, sáng sớm thứ 6, đến sân tập hợp rồi, Dao Thư không biết còn có rắc rối đang chờ nàng.

Hai bộ phận mười mấy chục người, muốn chia làm 3 nhóm ngồi xe bus. Thảo Thảo đã sớm gọi điện thoại cho Dao Thư nói mình đang ở xe trên xe bus phía trước. Khi Dao Thư lên xe phát hiện bên cạnh Thảo Thảo đã có người ngồi rồi.

“Đợi đã” Giọng điệu Anne có vẻ rất thân thiết: “Phía trước có chỗ ngồi đó, cô cứ ngồi chỗ đó đi."

Dao Thư ngẩn ra, chỉ thấy Thảo Thảo miễn cưỡng cười cười. Nàng cũng cười, rũ mắt xuống: “Được.”

Cô ta muốn làm cái gì vậy. Dao Thư không hề thân thiết với Anne, có chút khả nghi. Nàng ngồi ở ghế phía trước. Lúc này trên xe có 2, 3 chỗ trống, lại có một người đi đến nhìn chỗ trống bên cạnh Dao Thư nhấc chân muốn đi qua đó.

Dao Thư ngay lập tức đã hiểu rõ bởi vì người nọ không phải ai khác mà chính là Đặng Tùng Đào.

Chính Đặng con rết nhờ Anne tạo cơ hội cho hắn hoặc Anne cố tình. Trong công ty có ai không biết Đặng con rết là một tên cặn bã.

Nhìn thấy Đặng Tùng Đào sắp ngồi xuống Dao Thư bỗng nhiên vươn tay.

“Thật xin lỗi, quản lí Đặng” Nàng ấn chỗ ngồi kia: “Nơi này có người rồi.”

"Từ từ không phải em vừa mới lên xe sao” Đặng Tùng Đào còn chưa nói xong, Anne bỗng nhiên xen vào: "Chỗ này vốn dĩ không có người nào."

Dao Thư chỉ là cười, cười đến càng dịu dạng hơn: "Tôi giúp người khác giữ chỗ, phía trước còn có chỗ ngồi kìa, quản lí Đặng ngồi đó đi.”

Đương nhiên, căn bản không có ai nhờ nàng giữ chỗ nhưng nàng cảm thấy không cầm phải nhân nhượng. Nàng chính là không sẵn lòng như mong muốn của hai người này, Anne biết cũng có thể làm gì nàng chứ.

Mặt Anne ngay lập tức trầm xuống. Trong lúc giằng co bế tắc lại có một người lên xe.

“Đợi đã” Lâm Dã thong thả ung dung, "Hóa ra em ở đây, bên cạnh em không có ai chứ.”

Đặng Tùng Đào quay đầu lại: “Chỗ này... Là giữ cho anh Lâm sao"

Lâm Dã nhìn quanh một vòng, dường như đã hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra, chỉ cười không nói.

Hắn là tâm phúc bên cạnh tổng giám đốc, đương nhiên Đặng Tùng Đào tranh không nổi, khẽ cười mỉa, đành phải hậm hực xuống xe.

Thấy thế, mặt Anne càng thêm khó chịu. Dao Thư không thèm để ý tới cô ta, đứng lên nhường chỗ cho Lâm Dã: "Anh Lâm, anh ngồi chỗ gần cửa sổ đi, tầm nhìn tốt hơn.”

"Không không không. "Lâm Dã cười tủm tỉm mà xua tay: “Anh không ngồi chỗ này.”

Một câu nói ngắn gọn ngay lập tức làm Anne đã nghẹn lửa giận một lúc lâu nói: “Chỗ này không phải Dao Thư để cho anh.”

Cô ta quay mặt đi, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn: “Một chỗ ngồi thôi mà, cô vậy mà cản trở đẩy 4 thành 3, cho rằng công ty là do nhà mình mở chắc!"

Một chỗ ngồi thôi mà, chẳng lẽ không phải để nàng rắp tâm bất lương, muốn đẩy cô ta vào hố lửa.

Dao Thư không chịu thua, phải mở miệng dỗi trở về. Bên ngoài xe bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Công ty không phải cô ấy mở, là tôi mở.”

“Tôi muốn ngồi ở chỗ này, được chưa?”

Trong nháy mắt, trong xe rơi vào yên tĩnh.

Người phụ nữ mặc tây trang tinh xảo, dường như vừa trở về từ sân bay, một thân thẳng tinh xảo cao định tây trang, tựa hồ mới từ sân bay tới rồi, trên vạt áo có chút bụi bặm phong trần. Cô không nhíu mày, thậm chí còn không lộ ra vẻ không vui, chỉ là trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo, ánh mắt nhìn qua. Mồ hôi lạnh sau lưng Anne ngay lập tức chảy xuống dưới.

“Ninh tổng.”

“Nhìn đi” Lâm Dã buông tay: “Tôi đã nói rồi, tôi không ngồi chỗ này.”

Cái vị trí này là đặc biệt để lại cho sếp.

Giọng nói hắn phá vỡ không gian yên tĩnh, rất nhanh mọi người đều đứng lên chào hỏi. Ninh Cảnh nhàn nhạt 'ừ' một tiếng: “Lâm Dã, đi xuống giúp tôi lấy hành lý.”

“Vâng.” Lâm Dã xoay người, nhân cơ hội này nháy mắt với Dao Thư vài cái. Dao Thư còn đang sững sờ, lúc này mới phản ứng lại: “Ninh tổng……”

Vì sao lại gọi cô là Ninh tổng, Ninh Cảnh rất bất mãn. Cô không vui, lửa giận tự nhiên không phát lên người Dao Thư, mà là liếc nhìn Anne: “Nghe nói việc tạo nhóm dã ngoại tăng tình đoàn kết là cô đề ra. Thân là cấp trên, lại không làm tấm gương tốt, cô không cần tham gia hoạt động này nữa, xuống xe.”

“Ninh tổng, em……”

“Tôi nói chuyện, không thích lặp lại lần thứ hai.”

Mặt Anne xám như tro tàn, mặt đỏ lên lại tím, tím rồi lại xanh.

Cô ta biết mọi người đang nhìn mình với ánh mắt gì. Cô ta là thư kí chính của tổng giám đốc lại bị tổng giám đốc không hề lưu tình không cho chút mặt mũi nào, mà lí do chỉ vì một thư kí nhỏ.

Được, Dao Thư... Cô giỏi lắm. Cho rằng câu dẫn được sếp rồi mọi thứ sẽ thuận lợi suôn sẻ? Tôi nhất định sẽ làm cô phải trả giá lớn!

Dấu đi đáy mắt tàn nhẫn, Anne không hề nhiều lời, đứng dậy xuống xe, chỉ là sau tấm lưng kia mặt mày xám như tro vậy.

Mà Dao Thư ở bên cạnh hoàn toàn sợ ngây người, Ninh Cảnh đây là đang…… Vì nàng sao?

Nàng biết, chuyện này với cô mà nói rất đơn giản. Cô là tổng giám đốc, nơi này tất cả mọi người phải nghe lệnh cô, nhưng tâm lý vẫn không thể tránh được gợi lên chút chua chua ngọt ngọt tràn đầy, giống như ăn một viên kẹo, đầy vị ngọt ngào.

“Thất thần làm gì, còn không ngồi xuống.” Giọng nói lãnh đạm quen thuộc lãnh đạm truyền đến, vẫn ngạo mạn như vậy.

“Ò.”

Dao Thư ngoan ngoãn ngồi xuống. Ngay lúc tiếp xúc với ghế dựa, lặng lẽ móc lấy ngón tay cô, xoay tròn trong lòng bàn tay cô.

Cơ thể Ninh Cảnh lập tức cứng lại, rũ mắt xuống xem. Tiểu gia hỏa kia đã quay mặt, dáng vẻ dường như không có chuyện gì xảy ra nhìn nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Xem ra mấy ngày cô không ở đây, người nào đó lá gan càng lúc càng lớn a. Ninh Cảnh cong khóe môi.

Cô không nói nhiều, dừng bước ngồi xuống. Xe buýt nhanh chóng khởi động. Bởi vì có sếp, người trong xe không dám tùy ý nói chuyện.

Dao Thư nhìn ngoài cửa sổ buồn chán đến chết, bỗng nhiên cảm giác mu bàn tay nóng lên, tay nhỏ trượt vào một bàn tay to.

“Chỉ chạm một chút sao mà đủ được.” Người phụ nữ nói khẽ bên tai nàng: “Nắm lấy, trước khi xuống xe không được buông ra.”

Continue Reading

You'll Also Like

33.1K 4.9K 31
Short fic về ViewJune do 2 người này quá dưỡng thê 🫰🏻
185K 14.3K 55
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...
481K 10.3K 44
Đây là truyện đầu tiên do mình viết. Mình viết truyện này chỉ là để phục vụ sở thích của mình thôi. Truyện còn nhiều thiếu sót mong mọi người góp ý v...
29.6K 1.2K 28
Kiếp trước Ta nợ Nàng một chữ Duyên, Duyên chưa trả Nàng đã vội rời đi. Kiếp sau Nàng tái sinh cùng Hắn một kiếp Duyên Nồng. Kiếp này Nàng lại nợ Hắ...