[BHTT - EDIT] Nàng Có Thể Ôn...

By gnhuChan

109K 6.6K 586

Tên khác: Tha Dã Khả Dĩ Ngận Ôn Nhu Tác giả: Đát Anh Thị giác tác phẩm: Chủ thụ Thể loại: Đô thị tình duyên... More

Văn Án
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18 - 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91

Chương 57

1K 61 21
By gnhuChan

Đêm đó, Trì Noãn vô cùng mệt mỏi, nhưng nơi nào đó cứ truyền đến cơn đau nhức khiến cô không tài nào ngủ được.

Lúc hừng đông, cô đã mơ màng tỉnh giấc.

Cố Ninh Tư gần trong gang tấc. Khi ngủ nàng luôn trông cực kỳ ngoan ngoãn. Dưới ánh nắng sáng yếu ớt, Trì Noãn dùng đầu ngón tay vuốt ve lông mi và môi nàng, cảm nhận hơi thở ấm áp của nàng.

Thật sự... Vô cùng thích nàng, là loại yêu thích dù có nỗ lực bày tỏ thế nào cũng không đủ.

Trì Noãn nằm sát bên nàng, lần nữa nhắm mắt lại, lần này Trì Noãn ngủ rất sâu.

Khi tỉnh giấc lần nữa, không thấy Cố Ninh Tư ở bên cạnh. Trì Noãn quấn mình trong chăn, dù là gối hay ga trải giường, tất cả đều nhiễm mùi hương thanh lãnh của Cố Ninh Tư, mặt cô lại nóng lên.

Những nơi mà Cố Ninh Tư hôn lên, nhiệt độ ngón tay của nàng, còn có âm thanh mà cô phát ra...

Sau khi lăn lộn trong chăn mấy lần, Trì Noãn mặt nóng tim đập, chật vật ngồi dậy khỏi giường.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu xuống tấm thảm trước giường.

Cố Ninh Tư tựa người vào cửa sổ, trên người mặc đồ ngủ mỏng, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo len. Nàng nghiêng người về trước, cong môi mỉm cười, nàng đang nhìn Trì Noãn, không biết đã nhìn bao lâu rồi.

"...!" Trì Noãn kéo chăn lên, lại vùi mình trong đó.

Cố Ninh Tư mỉm cười bước tới, nàng đứng cạnh giường, nắm lấy góc chăn, chậm rãi nhấc sang một bên: "Bạn gái của mình còn định ăn vạ trên giường bao lâu nữa đây?"

Trì Noãn nhắm mắt lại: "Mình chưa sẵn sàng để gặp cậu."

Áo khoác rơi xuống đất, Cố Ninh Tư cách một lớp chăn ôm lấy Trì Noãn, nhẹ giọng nói: "... Cậu mà còn như vậy, mình sẽ xấu hổ lắm đó."

Trì Noãn mở mắt ra, đập vào mắt chính là nhữnh vết đỏ mờ nhạt trên cổ Cố Ninh Tư, kéo dài từ cổ đến cổ áo ngủ.

"..." Càng ngại hơn.

Cố Ninh Tư nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, nàng nghiêng đầu, ngậm lấy vành tai cô.

Thân thể Trì Noãn lại bắt đầu nóng lên.

...

Hai người vành tai cùng tóc mai chạm nhau đến tận trưa mới chịu dậy, Trì Noãn từ phòng tắm đi ra, đồ ăn mà Cố Ninh Tư gọi cũng đã được giao đến.

Cố Ninh Tư ngồi vào bàn sắp xếp món ăn cho Trì Noãn, biết cô đói bụng, liền lấy cho cô một bát đầy. Trì Noãn ôm lấy cổ nàng từ phía sau, cô nằm nhoài trên lưng nàng, cọ tới cọ lui nói: "Cố Ninh Tư..."

Cố Ninh Tư: "Hả?"

Trì Noãn: "Tối nay mình nấu cơm cho cậu nhé?"

Cố Ninh Tư: "Được."

Ăn trưa xong, hai người đi bộ đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn. Đi chưa được bao xa, họ gặp một bé gái đang cầm bóng bay. Trì Noãn nghĩ thầm, đây chẳng phải là bé gái nhặt bóng cao su mà cô đã gặp khi đến nhà tìm Cố Ninh Tư vào năm ngoái sao?

Bé gái hiển nhiên không nhớ Trì Noãn, nhưng hình như lại rất quen thuộc với Cố Ninh Tư, bé lon ton chạy đến chỗ nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, giọng đầy hồn nhiên: "Chào chị ạ."

Cố Ninh Tư: "Chào em."

Bé gái cười toe toét: "Lâu rồi chúng ta không gặp nhau."

Cố Ninh Tư: "Ừm, dạo này em thế nào rồi?"

Trì Noãn nghe cuộc trò chuyện thú vị giữa họ, khóe miệng bất giác cong lên.

Bé gái quay đầu nhìn mẹ đang đi về phía mình, lắc đầu: "Không tốt lắm, mẹ nói em càng ngày càng béo, không cho em ăn thịt nữa, em khóc cũng vô dụng."

Cố Ninh Tư: "..."

Trì Noãn ho hai tiếng để che giấu tiếng cười của mình.

Bé gái ưu sầu thở dài, hỏi Cố Ninh Tư: "Còn chị thì sao? Người lần trước rời đi khiến chị rất thương tâm, đã về với chị chưa ạ?"

"..." Trì Noãn không cười nổi.

Cố Ninh Tư gật đầu với bé gái, cô bé thấy thế liền quên sạch nỗi buồn vì không được ăn thịt, hưng phấn mở to mắt: "Về rồi? Thật ạ...? Là vì chị đã cầu nguyện với gậy tiên nữ nên điều ước mới thành hiện thực sao?"

Cố Ninh Tư: "Chị nghĩ là vậy."

Bé gái reo lên một tiếng, xoay người sà vào lòng mẹ, bé ôm lấy chân mẹ, ngẩng đầu hết cỡ nói: "Mẹ ơi mẹ ơi, gậy tiên nữ của con, đúng là do tiên nữ làm ra rồi! Nó sẽ biến điều ước thành hiện thực, thì ra đều là thật cả!"

Mẹ của cô bé nghe vậy, dịu dàng xoa xoa đầu bé.

Bé gái: "Tối qua chị ấy khóc ở đây, con đã cho chị ấy gậy tiên nữ, có phải nó đã giúp chị ấy thực hiện nguyện vọng không ạ?"

Mẹ bé gái nói: "Đúng vậy."

Cô bé vui vẻ nhảy cẫng lên, vẫy tay với Cố Ninh Tư, sau đó cùng mẹ rời đi.

Hai mẹ con đi rồi, Trì Noãn trầm mặc nắm lấy tay Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư biết cô đang nghĩ gì, an ủi nói: "Đừng nghĩ tới quá khứ nữa."

Trì Noãn: "Ừm."

Buổi chiều còn rất nhiều thời gian, các cô vừa đẩy xe đi vòng quanh siêu thị vừa thảo luận xem nên ăn gì, mua xong đồ ăn rồi đến hoa quả, sau đó Cố Ninh Tư bắt đầu chọn đồ ăn vặt cho Trì Noãn.

Mua xong mọi thứ, khi về đều phải xách tay. Cố Ninh Tư đặt một món vào xe đẩy, Trì Noãn liền mỉm cười trả lại một món lên kệ.

Cố Ninh Tư đi hết một dãy thì quay đầu lại, Trì Noãn vô tội nhìn nàng.

"..."

Khi xe đẩy ngang qua quầy bánh kẹo, Trì Noãn chủ động dừng bước. Cô nhìn tới nhìn lui mấy lần, nghi hoặc hỏi Cố Ninh Tư: "Sao không thấy trong siêu thị Vân thành có bán loại kẹo socola mà cậu cho mình vậy? Mình đã để ý nhiều lần rồi, đều không có."

Cố Ninh Tư: "Khai giảng sẽ mang cho cậu."

Trì Noãn tò mò hỏi: "Ở phía bắc dễ mua hơn sao?"

Cố Ninh Tư mỉm cười: "Dễ."

"Tốt thế." Trì Noãn vui vẻ nói, lấy một gói kẹo mút trên kệ và cho vào xe đẩy.

Ra khỏi siêu thị, đi ngang qua các cửa hàng ở tầng trệt, hai người đi về phía lối ra.

"Oa! Oa! Cậu tuyệt quá đi, mình thích bé này lắm!" Một cô gái trông như học sinh sơ trung đang ôm thú bông hình cà rốt, vừa cười vừa nhảy nhót bên cạnh máy gắp thú, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Còn có bé này, có thể gắp cho mình không?" Cô ấy lắc lắc cánh tay nam sinh bên cạnh, chỉ vào một chú mèo bông đáng yêu nằm trong góc của máy gắp.

"Được, không thành vấn đề!" Nam sinh không nói hai lời liền bắt đầu gắp lấy mèo bông.

Móng vuốt robot đung đưa phía trên mèo bông, nam sinh nhấn nút hạ xuống, dưới ánh mắt chờ mong, móng vuốt đã bắt trúng mục tiêu chỉ với một đòn, nhưng nửa đường thì mèo bông lại rơi xuống.

"Ôi..." Nữ sinh thất vọng thở dài, Trì Noãn dõi theo toàn bộ quá trình, cũng cảm thấy đáng tiếc.

Nam sinh lại bỏ xu vào máy, cố gắng gắp cho bằng được mèo bông.

"Chúng ta..." Trì Noãn vừa định nói với Cố Ninh Tư là chúng ta đi thôi, ai ngờ Cố Ninh Tư lại chuyển hướng sang một máy gắp thú khác, cách lớp kính, nàng chỉ vào một chú mèo bông xấu xí bên trong, hào hứng hỏi Trì Noãn, "Cái này, có thể gắp cho mình cái này không? Gắp được thì để nó làm bạn gái của Tiểu Noãn nhé."

"..." Vừa ngọt ngào vừa trẻ con.

Trì Noãn cúi đầu lục lọi túi mua sắm: "Cố Ninh Tư, có phải cậu ăn vụng kẹo mút của mình rồi không?"

Cố Ninh Tư: "..."

...

Về đến nhà, Trì Noãn bắt đầu chế biến nguyên liệu. Cố Ninh Tư vòng tới vòng lui bên người cô, cuối cùng là ôm lấy eo cô, tựa cằm lên vai cô, cả người đều dán vào cô.

Trì Noãn không di chuyển được, đành cười hỏi nàng: "Mai cậu phải về rồi đúng không?"

Cố Ninh Tư: "Mai là ngày mấy?"

Trì Noãn: "Mùng 4."

Cố Ninh Tư: "Không đúng, mới mùng 1, rõ ràng mình vừa mới gặp cậu thôi mà."

Trì Noãn vớt bông cải xanh đã chần ra và chắt bỏ nước, không để ý tính trẻ con của nàng. Cố Ninh Tư liền bắt đầu cù cô: "Mình không muốn, mình không đi, đừng có nhắc mình."

Trì Noãn bị nhột đến cười không ngừng, xoay người muốn tránh thoát: "Cậu..."

Cố Ninh Tư hôn cô, hôn hôn, cả hai đều cười.

Sau bữa tối, họ rảnh rỗi ngồi trên thảm xem phim. Trì Noãn chọn một bộ phim hài cổ xưa, tựa đề vừa xuất hiện không lâu, Cố Ninh Tư đã đứng dậy đi ra ngoài, lúc quay lại trong tay cầm theo một ly rượu, còn có chai rượu vang chẳng biết lấy từ đâu.

Trì Noãn ngửi được hương hoa quả ngào ngạt: "Thơm quá..."

Cố Ninh Tư cong môi: "Uống chút không?"

Chất lỏng màu tím được rót vào ly, Cố Ninh Tư cùng Trì Noãn cụng ly, Trì Noãn uống một ngụm. Vừa ngọt vừa chua, hương vị êm dịu lại đậm đà, khiến cô không nhịn được nhấp thêm mấy ngụm.

Cố Ninh Tư dựa vào sô pha, vuốt mái tóc đen ra sau, chống tay chuyên chú nhìn Trì Noãn uống.

"Uống ngon không?"

"Mình cũng không biết nữa, chắc là... Khá ngon." Trì Noãn mặt đã đỏ.

Cố Ninh Tư ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Cậu thật xinh đẹp."

Tim Trì Noãn như kéo theo mật ngọt, nhỏ giọng nói: "Cậu cũng uống đi..."

Cố Ninh Tư cười: "Uống nhiều mình sẽ say."

Trì Noãn: "Mình cũng sẽ say... Không sao, say rồi có thể đi ngủ."

Nói rồi, cô tựa sát lại gần, như một chú mèo lười biếng, say sưa rúc vào lòng Cố Ninh Tư.

Phim hài tràn ngập tiếng cười, Trì Noãn tìm một tư thế thoải mái hơn trong lồng ngực Cố Ninh Tư, vừa cười vừa xem, bất tri bất giác đã uống rất nhiều rượu vang.

Cô chưa bao giờ thử uống nhiều rượu như vậy, cơn say dần mạnh, cồn kích thích thần kinh, phim cũng không xem nổi nữa, liền không ngừng quấn quýt Cố Ninh Tư đòi ôm hôn. Cố Ninh Tư phối hợp hôn cô, nhưng Trì Noãn lại cảm thấy không đủ, cô đứng dậy khỏi thảm, lôi kéo Cố Ninh Tư về phòng.

Trên đường trở về phòng, Trì Noãn gần như là treo trên người Cố Ninh Tư. Ý thức của cô rất tỉnh táo, chỉ là bước chân có chút loạng choạng, đồng thời không nhịn được muốn ôm lấy Cố Ninh Tư. Cố Ninh Tư nửa ôm cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Đầu ngón tay nàng vuốt ve mái tóc trên gò má Trì Noãn, hỏi cô: "Có khó chịu không?"

Trì Noãn ngoan ngoãn lắc đầu: "Không khó chịu... Mình thấy rất hưng phấn."

Cố Ninh Tư cúi xuống hôn cô.

Toàn thân Trì Noãn đỏ bừng, trong hơi thở còn mang theo hương hoa quả của rượu. Cố Ninh Tư không uống bao nhiêu rượu, nhưng lại vì cô mà nhiễm không ít cơn say.

Trong phòng ánh sáng mơ hồ, Trì Noãn nhắm mắt đón nhận nụ hôn của Cố Ninh Tư, sau đó cô mở mắt ra, mềm giọng nói: "Cố Ninh Tư..."

Cố Ninh Tư: "Hả?"

Trì Noãn xoay người, đè Cố Ninh Tư dưới thân mình.

Toàn bộ tóc dài xõa xuống. Trì Noãn vén tóc sang một bên, nâng mặt Cố Ninh Tư lên, nhẹ nhàng cọ chóp mũi vào đó.

Hơi thở cô nóng rực, cổ họng Cố Ninh Tư khẽ động đậy.

Trì Noãn cẩn thận cởi áo ngủ của Cố Ninh Tư, cố gắng tìm cách lấy lòng nàng.

...

Ngày hôm sau, Trì Noãn vừa mở mắt ra, liền trông thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Cố Ninh Tư.

"Chào buổi sáng."

"..." Những hành vi dựa vào cơn say mà làm xằng làm bậy của tối qua ùa về trong đầu, Cố Ninh Tư nhíu mày, ẩn nhẫn than nhẹ... Sắc mặt Trì Noãn đỏ rồi lại trắng, cô bật ngồi dậy muốn kiểm tra, "Mình có làm đau cậu không?"

Cố Ninh Tư ôm lấy cô, nói: "Vẫn ổn."

Trì Noãn che mặt: "Sau này sẽ tốt lên thôi."

Cố Ninh Tư bật cười: "Phải, sẽ ngày càng tốt lên. Cả hai chúng ta."

Chuyến bay của Cố Ninh Tư là vào buổi chiều, hai người ăn trưa xong, Cố Ninh Tư đưa Trì Noãn về nhà. Lúc sắp chia tay vẫn luôn căn dặn cô: "Mùng 6 mình tới đón cậu, đừng có tự mình chạy về trường học đó biết chưa?"

Trì Noãn: "Biết rồi!"

Cố Ninh Tư: "Trong nhà không có ai thì nhớ phải khóa cửa lại."

Trì Noãn: "Biết rồi!"

Cố Ninh Tư: "Nhân lúc mình không có ở đây, cậu mau chóng hoàn thành bài tập về nhà đi."

"..." Trì Noãn mỉm cười nhào vào lòng nàng, "Phải nhớ mình đấy, Cố Ninh Tư."

Mãi đến khi không nhìn thấy xe Cố Ninh Tư nữa, Trì Noãn mới xoay người lên lầu. Cô lấy chìa khóa trong túi xách ra, đầu ngón tay chạm phải một mép gỗ cứng... Là gì vậy nhỉ? Trì Noãn không nhớ mình có bỏ một vật thế này vào túi xách, cô cảm thấy kỳ lạ mở túi xách ra, nhìn vào bên trong.

Một hộp trang sức vô cùng sang trọng.

Trì Noãn lập tức mở cửa bước vào nhà, xem xét một hồi mới mở hộp ra.

Thứ đập vào mắt trước tiên là tấm giấy ghi chú màu trắng, Trì Noãn lấy giấy ghi chú ra, sợi dây chuyền ngọc lục bảo bên dưới lộ ra.

Cái này làm cô nhớ đến người mẹ trong bức tranh sơn dầu mà Cố Ninh Tư vẽ, mẹ của nàng cũng đeo đôi khuyên tai ngọc lục bảo tương tự.

Cô mở tờ giấy ra, quả nhiên là chữ viết của Cố Ninh Tư.

"Vốn đã định tặng nó vào ngày sinh nhật của cậu rồi. Nhận lấy nó, trân trọng nó như là trân trọng mình, yêu cậu."

... Tại sao lại không trực tiếp đưa vào ngày sinh nhật, là vì sợ cô sẽ từ chối sao?

Trì Noãn cẩn thận từng li từng tí cất sợi dây chuyền, trong lòng tính toán thời gian, chờ Cố Ninh Tư gần đến sân bay rồi mới gửi tin nhắn cho nàng.

Trì Noãn: "Cậu đó nha..."

Cố Ninh Tư: "(Yêu cậu)"

Trì Noãn: "Yêu cậu."

Continue Reading

You'll Also Like

719K 45.2K 105
Tác phẩm: Lão bà kết hôn sao? Tên khác: Vợ, kết hôn nha? Thị giác tác phẩm: Hỗ công Độ dài: 92 chương + 12 phiên ngoại Cp chính: Ôn Ninh x Cố Trì Khê...
48.2K 1.3K 11
Tác phẩm: Thế thân người yêu Tác giả: Cat Miêu Tổng download số: 189 phi V chương tổng điểm đánh số: Tổng số bình luận: 5024 Số lần bị cất chứa cho...
67.1K 4.5K 68
TÁC GIẢ: THIÊN TRÀ 1. Truyện sinh tử, mở đầu truyện cục cưng đã một tuổi, cho nên tỷ lệ xuất hiện hiện khá nhiều... 2. Tâm lý chướng ngại của công ch...
110K 2.1K 17
Tác phẩm: Toàn thế giới đều đang đợi ngươi tâm động Tác giả: Tố Tây Tổng download số: 280 phi V chương tổng điểm đánh số: Tổng số bình luận: 7887 S...