[ĐM] Sau khi cá mặn xuyên sác...

By CaMeLiAaa298

264K 26.8K 1.9K

Sau khi cá mặn xuyên sách, phát hiện cả nhà đều là vai ác Tác giả: Trĩ Đường Tình trạng: Hoàn thành Tình trạn... More

Giới thiệu truyện
CHƯƠNG 1: Tôi vậy mà có hai đứa con
Chương 2: Là con tôi sinh
CHƯƠNG 3: Bị tụi nhóc tính kế
CHƯƠNG 4: Chuẩn bị cùng tình nhân chạy trốn
CHƯƠNG 5: Nghe nói rằng em kể với mọi người tôi đã chết
CHƯƠNG 6: Thì ra đây là người tình của tôi
CHƯƠNG 7: Con tôi hình như có chỗ không đúng!
CHƯƠNG 8: Ba tìm cha mới cho các con nhé?
CHƯƠNG 9: Chồng tôi sẽ về sớm thôi
CHƯƠNG 10: Vì con mà đứng lên
CHƯƠNG 11: Chồng tôi hồi trước thế mà còn có người đàn ông khác.
CHƯƠNG 12: Lệ Lăng Phong anh từ trong mộ cút ra đây cho tôi
CHƯƠNG 13: Cũng không ghét ba ba đến thế
CHƯƠNG 14: Người ba già hay khóc nhè
CHƯƠNG 15: Mùa đào mới cùng người mới
CHƯƠNG 16: Bạn nhỏ đi học thôi
CHƯƠNG 17: Sự nhầm lẫn ngốc nghếch của ba ba
CHƯƠNG 18: Ba ba biết làm phép
CHƯƠNG 19: Tức đến mức đội mồ sống dậy?
CHƯƠNG 20: Dạy các con một lớp giáo dục tư tưởng
CHƯƠNG 21: Bọn họ quay về rồi!
CHƯƠNG 22: Chồng tôi gọi là anh Điên
CHƯƠNG 23: Người đàn ông của em là ai cũng quên mất rồi à?
CHƯƠNG 24: Chắc Lệ Lăng Phong không đánh chết tôi đâu nhỉ?
CHƯƠNG 25: Đây là người yêu anh mới tìm à?
CHƯƠNG 26: Anh chàng tình nhân lên sàn diễn
CHƯƠNG 27: Lệ Lăng Phong là ma quỷ!!!
CHƯƠNG 28: Vậy chúng ta ngủ cùng nhau đi
CHƯƠNG 29: Ba ba phát điên rồi
CHƯƠNG 30: Cùng chuyển đến Thành Thiên Không thôi
CHƯƠNG 31: Không nghĩ tới, ngài là kiểu nguyên soái như này đấy
CHƯƠNG 32: Bịa đặt các con không phải con đẻ của anh
CHƯƠNG 33: Cho tụi nhóc thêm đứa em trai, em gái
CHƯƠNG 34: Trường mẫu giáo Thành Thiên Không
CHƯƠNG 35: Hay là anh cũng giảng cho tôi
CHƯƠNG 36: Không có anh tôi không ngủ nổi
CHƯƠNG 38: Lệ tướng quân có được hay không vậy?
CHƯƠNG 39: Cả đời này đừng hòng bỏ hắn
CHƯƠNG 40: Em muốn ly hôn?
CHƯƠNG 41: Dọa nhân vật chính khóc rồi
CHƯƠNG 42: Có thể thử cách không đau xem sao
CHƯƠNG 43: Về sau phải yêu thương phu nhân nhiều hơn
CHƯƠNG 44: Diễn xuất xuất thần của nhân vật chính
CHƯƠNG 45: Phu nhân nguyên soái chưa gì đã có đứa thứ ba
CHƯƠNG 46: Tôi chưa từng hối hận khi cưới em
CHƯƠNG 47: Bà có giỏi thì làm anh ấy bỏ tôi đi
CHƯƠNG 48: Thân thể người thú các anh tốt thật đấy
CHƯƠNG 49: Đổi cách rèn luyện sức khoẻ khác
CHƯƠNG 50: Chồng anh là ai chứ?
CHƯƠNG 51: Nhân vật chính bị mắng
CHƯƠNG 52: Anh bỗng thấy có chút nhớ hắn
CHƯƠNG 53: Bị doạ nhũn cả chân không đi nổi
CHƯƠNG 54: Lệ Lăng Phong chính là ganh ghét với ông đây!
CHƯƠNG 55: Không ngờ là em lại thích anh đến vậy
CHƯƠNG 56: Bị thương phải hôn môi mới khỏi được
CHƯƠNG 57: Cảm giác này có phải là yêu không?
CHƯƠNG 58: Giản Thành Hi ghen?
CHƯƠNG 59: Không sao, không phải khóc!
CHƯƠNG 60: Tay em có sao không?
CHƯƠNG 61: Thân mật với nhau chút là được rồi!!!

CHƯƠNG 37: Gả công chúa cho Lệ tướng quân

4.3K 467 53
By CaMeLiAaa298

CHƯƠNG 37: Gả công chúa cho Lệ tướng quân

Thiên sứ lạnh lùng cao quý trong lời đồn lúc này đang gào khóc như ma như quỷ ở phòng khách.

Quản gia người hầu đứng xa xa xung quanh, dường như đã quen với một màn trước mắt này.

Giản Thành Hi đang ôm con cùng Lệ Lăng Phong nhìn nhau một cái.

Mễ Lạp Kiệt đang kêu gào, bỗng chú ý hai cô cậu nhóc đang được Giản Thành Hi ôm trong lòng, nói: “Tuy rằng con người anh chẳng ra làm sao cả, nhưng hai đứa nhỏ nhà anh lớn lên xinh xắn phết nhỉ.”

Giản Thành Hi giới thiệu: “Đây là con gái với con trai tôi, cùng là ba tuổi.”

Mễ Lạp Kiệt ngồi xổm người xuống, nhìn mấy đứa nhóc trắng nõn đáng yêu, đột nhiên nổi lên tâm tình muốn trêu chọc: “Lát nữa cùng chú vào phòng khám kiểm tra thân thể nhớ ngoan nha, không ba ba mà không cần các con nữa thì chết dở đấy nha~”

Cả Lệ Lăng Phong lẫn Giản Thành Hi cùng nhíu mày, đang định lên tiếng.

Lệ Trầm bổng ngước mắt lên nhìn anh ta: “Chú bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

Mễ Lạp Kiệt không nghĩ cậu nhóc sẽ hỏi mình chuyện này, trả lời: “Chú 150 tuổi rồi, sao thế?”

Lệ Toái Toái ngẩng mặt nhỏ lên: “Toái Toái ba tuổi cũng chưa khóc nhè như vậy bao giờ đâu.”

Mễ Lạp Kiệt cứng người: “Không phải cháu mới ba tuổi thôi à?”

“Đúng rồi ạ.” Lệ Toái Toái gật đầu đáp: “Còn chú thì hơn trăm tuổi rồi.”

Mễ Lạp Kiệt nghẹn thở, vội phản bác: “Chú với cháu không giống nhau!”

Lệ Toái Toái rúc vào lồng ngực Giản Thành Hi, nói: “Đúng là không giống nhau ạ, cũng may vợ Toái Toái không cùng người khác bỏ trốn.”

“Cháu làm gì có vợ.”

“Nhưng chú có mà.” Khuôn mặt non nớt của Lệ Toái Toái cực kỳ nghiêm túc, bé thơm mùi sữa phản kích lại: “Chỉ là người ta không cần chú nữa thôi.”

Tim Mễ Lạp Kiệt như bị sát muối lên: “……”

Đứa bé này là ma quỷ à!!!

Hu hu hu!!!!

*

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi ngoài sảnh, tuy rằng trông Mễ Lạp Kiệt không đáng tin lắm, nhưng ở phương diện chữa trị lại rất đủ tư cách làm một bác sĩ giỏi.

Phía sau căn biệt thự có một pho tượng rất lớn đang lơ lửng giữa không trung.

Mà mở cửa pho tượng ra, chính là phòng bệnh của Mễ Lạp Kiệt.

Căn phòng rộng cực kỳ, bày đủ các thể loại chai lọ vại bình, trên tường chật ních các loại sách, mà dưới đất càng nhiều đồ linh tinh rối loạn hơn, chỉ bất cẩn một cái là dẫm trúng ngay.

Thậm chí———

“Vút!”

Một con vật không biết loài gì từ trong góc phòng bay vụt ra.

Giản Thành Hi bị giật mình vội bước lùi về phía sau, lại bất cẩn đụng trúng cái bàn. Ngay lúc anh chuẩn bị ngã ngửa ra sau, cánh tay anh được Lệ Lăng Phong kịp thời túm lấy kéo lại, tránh khỏi tình huống bị ngã sõng soài xuống đất.

“Kéc kéc kéc!”

Con chim vàng bị Lệ Lăng Phong dùng một tay khác túm lại.

Mễ Lạp Kiệt vội quay đầu lại ngăn cản: “Ấy ấy đừng giết, đừng giết, nó là linh thú tôi nuôi.”

Lệ Lăng Phong lúc này mới thả con chim ra.

Con chim kia như thể biết được mình vừa gây rắc rối, lập tức trốn ra sau Mễ Lạp Kiệt.

Giản Thành Hi ôm eo, ban nãy bị đụng vào nơi góc bàn nhọn nhất, trên da đã lập tức hiện lên mảng lớn xanh tím. Anh đau đớn mức run rẩy, cắn môi, gần như không nói nổi nên lời.

Mễ Lạp Kiệt không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy, vội bước tới muốn kéo áo Giản Thành Hi lên: “Không có việc gì chứ…….”

Bàn tay đang vươn ra muốn chạm vào Giản Thành Hi bỗng khựng lại giữa không trung.

Lệ Lăng Phong kéo vợ mình, dùng ánh mắt sắc lạnh liếc hắn một cái. Khí thế quanh người hắn cực nguy hiểm, tựa như một con sói cực hung ác vậy.

Mễ Lạp Kiệt ngại ngùng nói: “Lát nữa ra bên ngoài đi, để tôi bảo trợ lý đưa thuốc bôi cho anh.”

Lệ Lăng Phong gật đầu, ngắn gọn đáp: “Cảm ơn.”

Mễ Lạp Kiệt lập tức vui vẻ hớn hở như cũ: “Không cần khách sáo, anh phái người giúp tôi đưa vợ tôi về là được.”

Lệ Lăng Phong thờ ơ liếc anh ta.

Mễ Lạp Kiệt ho khan một tiếng, tự biết mình đuối lý, chỉ có thể thả con chim ra: “Con chim này tôi cứu được ở vườn Thần An. Anh đừng trách nó, tôi cũng không hiểu vì sao bỗng dưng thấy anh nó lại trở nên kích động như thế nữa, bình thường cũng chưa thấy nó như vậy bao giờ.”

Qua một lúc Giản Thành Hi cũng không còn quá đau nữa, tò mò hỏi: “Vườn Thần An?”

Dường như là một cái tên khá trang trọng.

Mễ Lạp Kiệt thản nhiên như không nói: “Anh không biết à? Vườn Thần An chính là nơi có cây thánh á, thế nhưng bây giờ cây thánh khô héo mất rồi. Các loài động vật thực vật tự nhiên cũng vì thế mà mất đi nơi ở. Lúc tôi đến, con chim cũng sắp chết luôn rồi. Tôi thấy nó vẫn còn chút hơi thở nên mới cứu về. Con chim này thông minh lắm, chỉ là rất nhát gan, thấy người là trốn, không hiểu sao thấy anh lại kích động như vậy.”

Giản Thành Hi: “Nói thế thì tôi chính là người đầu tiên à?”

Mễ Lạp Kiệt cười giải thích: “Tộc Tinh Linh vẫn luôn có sự gắn kết với thiên nhiên mà. Nhưng mà thần lực của tinh linh là lấy từ thiên nhiên, dẫn đến việc lúc cây thánh khô héo đại đa số các tinh linh cũng suy vong. Thế nhưng anh vì không có thần lực của tinh linh nên mới thoát được một kiếp đấy.”

Giản Thành Hi: “……”

Này là khen hay là khịa tôi vậy?

*

Kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, Mễ Lạp Kiệt cuối cùng cũng nhớ lại nhiệm vụ chính của mình. Lúc anh ta nghiêm túc lên trông vẫn khá đáng tin: “Hai đứa nhóc này đều cần kiểm tra thân thể một lát, lúc tôi xem bệnh tuyệt đối không thể làm phiền.”

Lệ Lăng Phong: “Vậy tôi chờ ngoài cửa.”

Mễ Lạp Kiệt khá tin tưởng hắn: “Được, vậy tôi dẫn tụi nhóc vào đây.”

Lệ Lăng Phong buông Lệ Trầm đang ôm trong lòng xuống.

Giản Thành Hi có hơi lo lắng xoa xoa đầu các con: “Đừng sợ nha.”

Mễ Lạp Kiệt lại ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Khả năng sẽ đau đấy, nếu lúc đó không nhịn nổi thì cứ khóc lớn lên. Khóc nhè cũng đâu mất mặt đâu, chú cũng không chê cười gì các cháu đâu.”

“Chú đừng lo.” Lệ Trầm nhìn anh ta, cậu nhóc mới ba tuổi nhưng vẻ mặt rất điềm tĩnh: “Cháu không giống chú.”

Mễ Lạp Kiệt: “…….”

Làm phiền rồi.

*

Các con đi vào kiểm tra thân thể, Giản Thành Hi cũng ra ngoài bôi thuốc lên vết bầm trên eo.

Để Lệ Lăng Phong ở bên trong quan sát anh cũng yên tâm.

Sau khi ra ngoài, không bao lâu đã có một cậu thanh niên điển trai bưng thuốc ra, nói: “Ngài Giản, thuốc bôi vết thương đây ạ.”

Giản Thành Hi nghĩ cậu ta là trợ lý, gật đầu nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cậu trợ lý thẹn thùng cười: “Đừng khách sáo, tôi giúp ngài nhé?”

Giản Thành Hi lập tức xua tay: “Không cần, không cần đâu, tôi tự làm được ấy mà.”

Cũng may trợ lý không ép buộc. Giản Thành Hi qua loa tự bôi thuốc. Thuốc này dược tính mát mát, bôi lên cảm giác đau đớn trên eo cũng giảm đi kha khá.

Trợ lý lại bưng tới không ít trái cây tươi mới để lên bàn: “Khách quý đường xa đến, chúng tôi chưa kịp chuẩn bị gì. Chỉ có sẵn mấy món đơn giản, mong ngài không chê.”

Giản Thành Hi nhìn qua, phát hiện có rất nhiều loại trái cây anh chưa gặp bao giờ.

Cậu trợ lý mỉm cười, giới thiệu với anh: “Đây là quả vàng, đây là quả trăng non, đều rất tươi. Đôi khi chúng tôi cũng ăn chúng thay cho cơm chiều.”

Giản Thành Hi tò mò hỏi: “Bữa tối các anh không phải cũng là dịch dinh dưỡng à?”

Trợ lý ngạc nhiên, lắc lắc đầu: “Tất nhiên không phải rồi, dịch dinh dưỡng khó uống như thế ai uống làm gì. Chắc cũng chỉ người dân Thành Phố Ngầm uống thôi.”

Trong lòng Giản Thành Hi thấy không thoải mái lắm, nhưng vẫn hỏi tiếp: “Nhưng không phải đất đai không trồng lên cây được à? Mấy loại quả này từ đâu có vậy?”

Trợ lý tỏ ra cao quý, nhìn Giản Thành Hi như nhìn đồ nhà quê không biết gì vậy: “Tất nhiên là nhập khẩu rồi. Trái cây hàng tháng đều được nhập từ chợ thực phẩm ở các hành tinh khác. Có thể ngài mới đến Thành Thiên Không nên không hiểu rõ, nhưng nguyên soái nhà ngài quyền cao chức trọng dưới một người trên vạn người, về sau mấy loại hoa quả rau dưa này cũng sẽ không thiếu đâu.”

Giản Thành Hi lẩm bẩm: “Hàng nhập khẩu chắc giá cả cũng không nhỏ đâu nhỉ?”

Ở Thành Phố Ngầm phổ biến nhất cũng chỉ có loại quả vừa chua vừa chát kia.

Mà thứ dịch dinh dưỡng khó uống kia lại là mặt hàng xa xỉ đối với rất nhiều nhà.

Nhưng mấy thứ đấy lại chẳng có giá trị gì trên này.

Trợ lý đáp: “Có nhiều tiền hay không không quan trọng đâu ạ. Ngài mau nếm thử đi, đều là hàng mới nhập khẩu đấy ạ.”

Giản Thành Hi chọn bừa một quả đưa lên miệng cắn, vừa mới cắn xuống đã nếm ra vị ngọt đến khé cổ. Anh khẽ nhíu mày.

Cậu trợ lý đưa nước cho anh: “Ngài có ổn không?”

“Các anh thực sự thích ăn loại quả này à?” Giản Thành Hi cố ép bản thân nuốt xuống, hơi ngập ngừng nói: “Tôi lại cảm thấy hình như quả này ngọt quá rồi thì phải?”

Trợ lý gật đầu: “Đúng là rất ngọt. Không dám giấu giếm gì ngài, thật ra chủ nhân cũng đã sớm ăn đến phát ngấy lên rồi.”

Giản Thành Hi không hiểu: “Ngấy rồi sao vẫn còn ăn?”

Trợ lý mỉm cười: “Bởi vì ngài ấy thích giả vở, sĩ diện muốn chết.”

“…….”

Thật thà quá.

*

Trong phòng y tế

Cả người Mễ Lạp Kiệt được bao phủ bởi vầng hào quang thánh khiết. Anh ta đẩy cửa phòng phẫu thuật bước ra.

Lệ Lăng Phong lập tức quay đầu lại nhìn anh ta.

Mễ Lạp Kiệt lau mồ hôi trên trán, mở miệng nói: “Xong rồi đấy.”

Lệ Lăng Phong hỏi: “Thế nào rồi?”

Mễ Lạp Kiệt nhìn người đàn ông thân mặc quân trang trang nghiêm trước mặt. Từ rất lâu về trước, lúc anh ta mới gặp Lệ Lăng Phong lần đầu, lúc đó hắn vẫn chưa phải là nguyên soái mà chỉ là một người thường vô danh ở Thành Phố Ngầm. Thế nhưng chính người này, lúc bọn họ gặp nhau Mễ Lạp Kiệt nhìn hắn trông vẫn còn trẻ, thậm chí mới chỉ là một thằng nhóc còn chưa thành niên, cực kỳ nghi ngờ không biết mình giao tiền cho thằng nhóc nhận đơn này có phải là trò đùa hay không nữa.

Nhưng sự thật đã chứng minh, người bị đùa phải là anh ta mới đúng.

Máu chảy thành dòng thấm xuống mặt đất, cách thức của hắn vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn. Lúc nghe nói hắn đã trực tiếp giết người diệt khẩu, Mễ Lạp Kiệt hàng năm ở địa vị cao cũng phải run sợ.

Tựa như một con thú hoang hung ác.

Mùi máu tươi quanh thân không gột rửa sạch được, đôi mắt lạnh băng vô tình. Làm anh ta thậm chí còn hoài nghi không biết người này có biết nói chuyện yêu đương gì đó không nữa. 

Thật sự quá nguy hiểm…….

Mễ Lạp Kiệt đã từng cảm thấy một người tàn nhẫn như hắn sẽ không bao giờ có vợ có con.

“Thế mà anh cũng quan tâm các con mình phết ấy nhở.” Mễ Lạp Kiệt cởi áo khoác, nói: “Cô bé không có vấn đề gì cả, chỉ là có tình trạng suy dinh dưỡng nhẹ, cẩn thận chăm sóc chút là ổn rồi. Chỉ là cô bé là bán tinh linh, khả năng sẽ không có thần lực của tinh linh đâu.”

Lệ Lăng Phong nhỏ giọng nói: “Không sao, khoẻ mạnh là được rồi.”

Mễ Lạp Kiệt cũng bước tới: “Nhưng vấn đề của con trai anh lại có phần nặng nề hơn. Vết thương trên chân cậu bé khá nghiêm trọng. Vốn để tình trạng này kéo dài đến tận bây giờ chân cậu bé chắc cũng đã hoại tử rồi, thế thì tôi cũng chẳng giúp được gì đâu. Nhưng dường như vẫn luôn có người chăm sóc cho cậu bé, lúc tôi khám phát hiện ra các kinh mạch đều vẫn còn lưu thông. Tuy rằng tôi không thể lập tức chữa khỏi cho cậu bé, nhưng sau này mỗi tháng một lần quay lại khám, vài năm là tốt rồi.”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Mễ Lạp Kiệt xua xua tay, chuẩn bị uống ngụm nước.

“Chuyện bạn đời anh, tôi sẽ cho người đi xử lý.” Lệ Lăng Phong nhìn anh ta: “Ngày mai đưa người về cho anh.”

Mễ Lạp Kiệt đang uống nước tí nữa phun ra, vừa ho vừa đáp: “Cảm ơn anh.”

Lệ Lăng Phong không nói gì nữa.

Hắn bước vào phòng bệnh, thấy hai đứa nhóc đang cùng ngủ say trên giường.

Mễ Lạp Kiệt đứng phía sau nói: “Ngủ một chút mà thôi, đến chiều là tỉnh.”

Lệ Lăng Phong gật đầu, với lấy cái chăn bên cạnh đắp lên cho các con.

Mễ Lạp Kiệt trước nay chưa thấy dáng vẻ này của Lệ Lăng Phong bao giờ, cầm ly nước cảm thán: “Nói thật thì tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ lập gia đình đấy. Hơn nữa với cái tính có thù tất báo của anh, tôi còn tưởng anh sẽ không bỏ qua chứ. Làm sao? Thực sự thích chàng vợ nhỏ của anh à?”

Động tác Lệ Lăng Phong khựng lại.

Người đàn ông xoay người lại, thân hình cao lớn của hắn trong căn phòng trông rất có cảm giác áp bách. Giọng nói hắn thờ ơ không chút cảm xúc: “Thích?”

Mễ Lạp Kiệt gật đầu khẳng định: “Là thích.”

Lệ Lăng Phong dường như rất lạ lẫm với từ này, hắn chỉ hỏi: “Sao lại tự nhiên hỏi vấn đề này?”

Mễ Lạp Kiệt vuốt cằm: “Rõ là thế còn gì. Anh ta ngược đãi con cái anh, cắm sừng anh, muốn tài đức chẳng có tài đức, muốn vẻ ngoài……thôi thì cũng coi như lớn lên xinh đẹp vậy, chẳng lẽ anh thích khuôn mặt anh ta à?”

Lời nói vừa dứt, cả căn phòng liền chìm vào yên tĩnh.

Lệ Lăng Phong an tĩnh đứng yên tại chỗ. Đối với người bình thường khác đây chính là một vấn đề khó để trả lời. Nhưng đối với Lệ Lăng Phong bẩm sinh đã sống thờ ơ vô tình mà nói lại chẳng phải.

“Em ấy là ba đẻ của các con tôi, là vợ của tôi.” Giọng nói Lệ Lăng Phong lạnh lùng: “Gả cho tôi rồi, tôi liền có nghĩa vụ  phải chăm sóc bọn họ.”

Mễ Lạp Kiệt khựng lại: “Thế, thế mấy chuyện có lỗi anh ta đã làm với anh thì sao?”

Lệ Lăng Phong lên tiếng: “Vương Triết chết rồi.”

Mễ Lạp Kiệt không thể tin nổi nhìn hắn: “Mới chết có một người, nhỡ đâu sau này anh ta lại giở thói xấu có người khác thì sao?”

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên, ánh mắt cực lạnh lẽo.

“Ý tôi là, anh nghĩ thử xem, anh ta xinh đẹp như vậy cơ mà.” Mễ Lạp Kiệt gãi gãi đầu: “Đã có tiền án rồi, nếu lại có tâm tư khác thì sao, thế anh định làm sao chứ?”

Trong nhà chìm vào yên tĩnh.

Dường như Lệ Lăng Phong đang tiếp thu mấy lời này.

Ngay khi Mễ Lạp Kiệt nghĩ rằng hắn cuối cùng cũng xem xét vấn đề một cách nghiêm túc, lại bỗng thấy hắn nhỏ giọng nói: “Trước em ấy gả cho tôi không phải là bị tôi ép buộc. Nếu đã gả cho tôi, không còn hối hận được đâu.”

Căn phòng lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Người đàn ông chân mang quân ủng bước đi trên sàn nhà sáng bóng, quân hiệu màu bạc trên vai hắn sắc bén như một lưỡi kiếm chưa rút ra khỏi vỏ.

Hắn từ trong phòng bước ra, trong phút chốc làm thiên sứ Mễ Lạp Kiệt như thấy lại con sói khát máu nguy hiểm ấy: “Nếu lại vượt tường…..”

Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống Mễ Lạp Kiệt.

Giọng nói người đàn ông lạnh băng không chút cảm xúc, lại mang theo phần áp đảo và quyền lực của kẻ mạnh: “Anh cảm thấy người tình em ấy có còn mạng để đưa em ấy đi trốn không?”

Sau lưng Mễ Lạp Kiệt không biết từ lúc nào đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Vị thiên sứ đã trải qua nhiều chuyện lúc này lại có chút ngượng ngùng: “Anh tự tin thế.”

Khoé môi Lệ Lăng Phong khẽ nhếch lên: “Dù sao đâu phải ai cũng giống nhau đâu.”

Mễ Lạp Kiệt vừa bị vợ bỏ: “…….”

Cảm ơn.

Xúc phạm đến người ta rồi.

*

Ngoài phòng bệnh

Giản Thành Hi vừa bôi thuốc xong đang chuẩn bị quay lại, đúng lúc đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện bên trong.

Cậu trợ lý nhìn anh bị doạ đến mặt mũi trắng bệch, hơi chua xót lên tiếng an ủi: “Tuy rằng Lệ tướng quân trông không yêu ngài, nhưng ngài cũng không cần đau lòng quá đâu…..”

Giản Thành Hi ngoái đầu lại nhìn cậu ta, vừa bước ra bên ngoài vừa nói: “Ai nói với anh là tôi đau lòng chứ?”

Trợ lý sửng sốt: “Thế ngài….?”

Trên mặt Giản Thành Hi cũng không có biểu cảm đau khổ. Anh ngồi xụp xuống sô pha, nói: “Nếu sau tất cả những chuyện tôi đã làm mà tôi vẫn nghĩ anh ấy vẫn thật lòng yêu tôi thì tôi chính là đồ ngốc. Chỉ cần anh ấy không ghi hận trong lòng những chuyện quá khứ kia đã là tốt lắm rồi.”

Dù sao anh cũng chỉ muốn sinh hoạt thật tốt với Lệ Lăng Phong mà thôi.

Yêu đương gì chứ.

Anh cũng đâu còn là trẻ con suốt ngày mơ mộng nữa đâu.

Trợ lý: “……”

Hình như đúng thật.

Trợ lý nhìn Giản Thành Hi không tim không phổi ngồi trên sô pha, rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà hỏi: “Ngài Giản này, tôi nghĩ ngài vẫn nên có chút tâm đề phòng. Thân phận hiện tại của tướng quân không còn giống trước nữa, ngài nhất định phải tìm cách nắm bắt trái tim ngài ấy.”

Giản Thành Hi lại lựa một quả khác ăn thử: “Vì sao chứ? Tôi cảm thấy bây giờ cũng rất tốt mà.”

Trợ lý giải thích: “Nếu ngài ấy không yêu ngài, sau này bỗng gặp được người mình yêu, khả năng sẽ cưới vợ lẽ đấy.”

Giản Thành Hi suýt chút đã đã nghẹn chết, ho khù khụ hai tiếng: “Cái, cái gì cơ??!!”

Trợ lý nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của anh, nói: “Không phải này là chuyện bình thường à? Mấy nhân vật lớn có danh tiếng ở Đế Quốc, trong nhà đều có vài người vợ lớn vợ bé đấy.”

Giản Thành Hi khiếp sợ trợn tròn mắt.

Lúc trước, hồi anh mới xuyên qua, anh cho rằng chế độ hôn nhân nơi này cũng giống như Trái Đất thôi, đều là chế độ một vợ một chồng.

Thế nhưng ngàn vạn lần không đoán được, nơi này không phải!!!!

Giản Thành Hi lắp bắp hỏi lại: “Này, này là sao? Tôi vẫn chưa thấy nhà nào có nhiều hơn một vợ một chồng đâu?”

Cậu trợ lý nở nụ cười nhẹ: “Điều này ở Thành Thiên Không phổ biến lắm, chắc ngài chưa rõ thôi, sau này từ từ sẽ biết hết ấy mà. Tôi thấy ngài gần gũi mới nhắc ngài mấy thứ, ngài nguyên soái quyền cao chức trọng, lập được nhiều chiến công. Công danh của ngài ấy đã sớm lan truyền ra khắp Thành Thiên Không này rồi, hẳn là cũng có không ít nhà quý tộc muốn gả con cho ngài ấy đấy.”

Trong lòng Giản Thành Hi nguội lạnh, không phải vì lo cho bản thân, mà là lo cho các con mình.

Nếu sau tụi nhóc thực sự phải đón mẹ kế cha kế gì đó, xong các con anh phải chịu ngược đãi thì phải làm sao đây???

Có thể anh không cần suy xét cho bản thân, nhưng tuyệt đối không thể bỏ mặc các con được.

……..

Đang nghĩ

Bỗng cửa được đẩy ra, Lệ Lăng Phong ôm hai đứa nhóc bước ra ngoài.

Giản Thành Hi cũng không rảnh lo nghĩ nhiều như thế nữa. Anh vội đứng dậy bước qua: “Thế nào rồi?”

Lệ Lăng Phong nhỏ giọng trả lời: “Không có vấn đề gì lớn, có thể quay về rồi.”

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhìn hai đứa nhóc nhà mình đang thiu thiu ngủ, cũng hạ giọng xuống: “Vậy về thôi.”

Lệ Lăng Phong gật đầu.

Lúc hai người ra đến cổng lớn, cũng bắt gặp một vài quý tộc đang xếp hàng chờ gặp bác sĩ, là một thiên sứ xinh đẹp thanh tú và một tiểu thiếu gia người thú.

Nhìn thấy Lệ Lăng Phong mà mắt hai người cùng sáng rỡ lên.

Nhìn nhau một cái, hai người cùng bước đến, trông vừa có phần ngưỡng mộ lại có chút ngại ngùng nói: “Không nghĩ lại có thể gặp được nguyên soái ở đây, rất vinh hạnh. Chúng tôi đều đã nghe về các chiến công vĩ đại của ngài….”

Lệ Lăng Phong thờ ơ nhìn bọn họ: “Cậu….”

Tiểu thiếu gia người thú lập tức kích động hỏi: “Ngài biết tôi ạ?”

Lệ Lăng Phong không chút cảm xúc: “Chắn đường rồi.”

“…….Xin lỗi.”

Lệ Lăng Phong lướt qua bọn họ ra ngoài, còn không quên dặn dò Giản Thành Hi ở phía sau: “Em bước xuống chậm thôi, cẩn thận đừng để bị ngã.”

Giản Thành Hi nhận lấy hai ánh mắt ai oán của hai cậu trai, chỉ biết cười gượng một cái rồi lập tức đuổi theo Lệ Lăng Phong.

Trước anh ít khi ra ngoài, cho nên cũng không biết người ngoài đối xử với Lệ Lăng Phong ra sao. Lúc nhìn thấy hai cậu trai trẻ này, mới thật sự cảm thấy não nề. Xem ra mình thật sự có nguy cơ.

Sau khi lên xe, Lệ Lăng Phong đi qua đặt hai đứa nhóc ra giường ngủ phía sau.

Giản Thành Hi hơi thấp thỏm trong lòng. Anh muốn xem xem thái độ người đàn ông nhà mình một chút, liền thử hỏi: “Hai người kia hình như rất ngưỡng mộ tướng quân anh đấy. Lúc anh rời đi, bọn họ trông buồn thế cơ mà.”

Lệ Lăng Phong chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái.

Giản Thành Hi cố ra vẻ điềm tĩnh, trong lòng lại cực kì khẩn trương.

Nào ngờ———

Người đàn ông chỉ thờ ơ nói: “Bọn họ buồn cũng có liên quan gì tới tôi đâu. Nếu mỗi lần có người lạ chắn đường bắt chuyện với tôi, tôi đều phải dừng lại buôn chuyện với người ta chắc, chuyện mình còn chưa lo xong đâu.”

Giản Thành Hi chớp chớp mắt.

Lệ Lăng Phong nhìn anh, mang theo chút cảm giác nguy hiểm hỏi ngược lại anh: “Làm sao? Em thì rảnh đến thế cơ à?”

Giản Thành Hi vội vàng cười nói: “Làm gì có, làm gì có, tôi chỉ là thuận mồm hỏi tí thôi.”

Cảm xúc vốn bị trợ lý làm cho có chút căng thẳng nháy máy đã buông lỏng. Tính tình tướng quân nhà mình vừa máu lạnh lại thờ ơ. Trước kia anh còn thấy lo sợ, nay lại thấy yên tâm hơn nhiều. Xem ra tuy rằng thế giới ngoài kia nhiều cám dỗ, nhưng Lệ Lăng Phong cũng chẳng có ý định đấy, quả là một chuyện tốt.

*

Hôm sau, Giản Thành Hi rời giường khá sớm.

Bởi vì hôm nay chính là một ngày cực kỳ quan trọng. Ngày Thành Thiên Không tổ chức buổi lễ nghênh đón các chiến sĩ trở về lại có không ít chuyện xảy ra. Vậy nên hoàng đế đã đích thân tổ chức riêng một buổi lễ dành cho các quan quân cùng người nhà, cùng đến cung điện tham gia lễ gọi là lễ ngắm hoa.

Giản Thành Hi ngồi cạnh giường, hỏi: “Các con cũng phải đi cùng à?”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Người nhà đều phải đến.”

Giản Thành Hi có hơi lo lắng: “Tôi sợ các con sẽ không quen.”

Lệ Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nếu đã chuyển tới Thành Thiên Không sinh sống, tụi nhóc lại là con của tôi, sau này chắc chắn cũng phải đối diện với nhiều người, không sớm thì muộn cũng phải tập làm quen thôi.”

Hắn cũng không biết mình còn sống thêm được bao nhiêu năm.

Với thân phận hiện tại của hắn, chắc chắn sau này cũng sẽ phải trải qua không ít mưa giông bão tố.

Nhưng trong khoảng thời gian hữu hạn này, hắn sẽ tận lực vì vợ con tính đường lui cho họ. Vì vậy hắn cũng tuyệt đối không thể để các con mình trở thành bình hoa di động được.

Giản Thành Hi nghĩ một lúc, cũng gật đầu đồng ý: “Anh nói đúng.”

Lệ Lăng Phong hơi bất ngờ với sự hiểu chuyện của vợ mình.

Giản Thành Hi chỉ mỉm cười đáp: “Dù sao tụi nhóc cũng gan dạ phết ấy chứ đùa, có khi so ra tôi còn dễ thấy lo lắng hơn không.”

Lệ Lăng Phong: “Có tôi ở đây, em không cần phải lo lắng.”

Giản Thành Hi nhìn người đàn ông cao to cường tráng trước mặt, bỗng thấy an tâm hơn nhiều, chút lo lắng trong lòng cũng giảm bớt phần nào.

Lần này phải vào cung, sẽ có người tới đưa lễ phục chuyên biệt. Còn về phần các con, lúc Giản Thành Hi mua đồng phục trường cho các con, cũng thuận tay mua luôn thêm vài bộ lễ phục, hiện tại đúng lúc có thể lấy ra mặc.

Bản thân anh thì mặc bộ lễ phục màu xanh biển đồng bộ với Lệ Lăng Phong.

Lệ Toái Toái ngẩng mặt lên khen: “Ba ba đẹp quá!”

Bộ Giản Thành Hi đang mặc là một bộ áo bào màu xanh biển. Trên áo choàng có đính không ít châu báu hoa lệ, chất vải mềm mại, hoàn toàn giúp người mặc toát lên được dáng vẻ dịu dàng kiêu sa, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của anh càng tăng thêm vẻ cao quý mềm mại.

“Thật hả?” Giản Thành Hi bế con gái lên: “Ba ba đẹp đến thế cơ à?”

Lệ Toái Toái gật đầu: “Đẹp lắm ạ.”

Giản Thành Hi cười tủm tỉm: “Thế Toái Toái mau cho ba cái thơm nào.”

Lệ Toái Toái cũng lập tức cúi đầu hôn “chụt” một cái thật kêu lên má anh.

Giản Thành Hi rất đắc ý. Vừa ôm con bước ra ngoài, đã thấy Lệ Lăng Phong đang đứng chờ ngoài hành lang. Người đàn ông đầy mị lực, khuôn mặt anh tuấn, người mặc quân trang, lúc nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn bọn họ.

“Khụ.” Giản Thành Hi không nghĩ hắn sẽ đứng chờ ở đây, hơi ngại ngùng lên tiếng: “Bộ này đẹp không?”

Lệ Lăng Phong gật đầu.

Trong lòng anh bỗng dưng cũng thấy vui vẻ: “Cảm ơn anh.”

Lệ Toái Toái đúng lúc lên tiếng: “Thế cha cũng thơm ba một cái đi!”

Giản Thành Hi: “!!!”

Đôi mắt Lệ Toái Toái ngây thơ vô tội cực kỳ, bé nói: “Không phải ba nói là đẹp thì thơm một cái sao?”

Cả khuôn mặt Giản Thành Hi đỏ bừng lên, lén nhìn Lệ Lăng Phong một cái, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi không có…..”

Nhưng ngược lại Lệ Lăng Phong lại trông khá bình tĩnh.

Trong nhà, dưới ánh đèn hành lang soi sáng, người đàn ông chậm rãi bước tới, quân ủng nện từng bước vững vàng xuống sàn. Lệ Toái Toái bị ôm đi.

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho rằng hắn chỉ định qua bế con đi.

Đang định quay người đi, bỗng cánh tay lại bị một lực kéo lại. Anh kinh ngạc quay đầu lại, bỗng cảm nhận được một đôi môi lành lạnh chạm lên trán, dịu dàng hôn lên trán anh.

Giản Thành Hi kinh ngạc trợn tròn mắt, ngẩng đầu liền thấy gương mặt nghiêm túc cùng đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn.

Ánh mắt Lệ Lăng Phong dừng trên người Giản Thành Hi, giọng nói trầm ấm ưu nhã: “Em mặc bộ này đẹp lắm.”

Cả người Giản Thành Hi chợt nóng lên lạ kỳ. Rõ ràng là hắn hôn vào trán, vành tai anh lại đỏ ửng như máu. Giản Thành Hi chỉ biết gật đầu lung tung: “Ừm……”

Lệ Lăng Phong nhẹ nhàng nói: “Tôi vào xe trước chờ các em.”

Giản Thành Hi ngốc ngốc gật đầu, hắn đi rồi nhưng tai anh vẫn còn nóng rực chưa giảm bớt xíu nào.

Tuy rằng xuyên đến thế giới này rồi có con, nhưng anh chưa từng yêu ai bao giờ, càng là chưa bao giờ hôn ai.

Đối với người chồng Lệ Lăng Phong này, anh vẫn luôn có chút sợ hãi, cũng không dám đối xử hắn như đối xử với người yêu. Vốn cũng chẳng mong sẽ tiến xa hơn, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ hôn bản thân mình.

Giản Thành Hi sờ sờ trán mình.

Trong lòng bỗng thấy rung động, tuy rằng chỉ lướt qua rất nhanh.

Anh hình như…….

Cũng không ghét chuyện này lắm.

*

Lúc chuẩn bị khởi hành, Giản Thành Hi ôm các con ngồi lên xe.

Chuyện vừa rồi tựa như chỉ là một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi. Lệ Lăng Phong đang ngồi đọc văn kiện, các con cũng vô cùng thản nhiên bình tĩnh.

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng đây không phải lần đầu bọn họ đến Thành Thiên Không, nhưng lại là lần đầu tiến cung, cũng là lần đầu đến gặp hoàng đế. Đối với anh, người này cứ như chỉ là sự tồn tại trong thần thoại vậy, trước nay chưa từng được thấy hoàng đế thật sự trông như thế nào.

…..

Lúc xuống xe, Giản Thành Hi vẫn có còn hơi lo lắng khẩn trương.

Vốn anh cho rằng phải đi một quãng đường dài mới có thể gặp được hoàng đế, không ngờ vừa bước đến cửa cung điện đã thấy hoàng đế mặc áo bào trắng thánh khiết được mọi người vây quanh.

Hoàng đế rất nhiệt tình bước đến: “Lệ tướng quân, trẫm chờ khanh mãi.”

Lệ Lăng Phong tựa như đã sớm quen với chuyện này, chỉ đơn giản gật đầu đáp lại: “Bệ hạ.”

“Nghe nói hôm nay khanh cũng đến, trẫm vừa mới từ ngoài quay lại. Nghĩ khanh chắc cũng sắp đến nên trẫm cũng ở đây đợi khanh luôn.” Hoàng đế mặc một thân áo bào trắng thánh khiết, vừa gần gũi vừa hoà ái nói: “Không nghĩ nhanh vậy khanh đã đến rồi.”

Lệ Lăng Phong nhàn nhạt đáp: “Cảm tạ bệ hạ đã mong chờ.”

Giản Thành Hi đứng một bên quan sát mà sửng sốt. Vốn anh cho rằng hoàng đế sẽ là một người cực kỳ uy nghiêm, thế nhưng dường như hoàng đế cũng không đến mức đấy, thậm chí còn khá thân thiện.

Anh nhìn hoàng đế, hoàng đế cũng quan sát anh.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng ngẩn ra.

Khuôn mặt hoàng đế lập tức xuất hiện nụ cười, bước đến: “Hẳn là phu nhân Lệ tướng quân nhỉ, rất vui được gặp khanh. Lần trước trẫm chưa được gặp khanh, khanh có việc gì bận sao?”

Giản Thành Hi biết ông ta là nói lần nào, vội gật đầu đáp: “Vâng, đúng vậy ạ…..”

Vốn nghĩ hoàng đế cũng chỉ thuận mồm đề cập tới.

Ai ngờ———

Hoàng đề cười càng tươi: “Mấy việc này trẫm đều đã nghe qua rồi, một nhà khanh mấy năm qua cũng không dễ dàng gì, vừa chăm con nhỏ vừa vất vả làm lụng việc nhà. Nhưng sau này khác rồi, khụ, thật ra trẫm có quen biết một nữ tử vừa thông minh vừa hiền lành đảm đang. Nếu sau này mọi người có thể trở thành người một nhà, nếu như khanh nguyện ý, nàng ấy cũng có thể giúp khanh san sẻ mọi chuyện.”

Giản Thành Hi: ???

Hoàng đế vẫn luôn muốn gả công chúa qua, chỉ là Lệ Lăng Phong cứ mãi lạnh lùng xa cách, cứ như nước đổ lá khoai vậy.

Lúc này gặp được Giản Thành Hi, nhận định anh chỉ là một thôn dân Thành Phố Ngầm không có hiểu biết, ông ta quyết định xuống tay vừa đây.

Vì thế hoàng đế liền nói tiếp: “Nữ tử kia á hả, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cũng không quan tâm chuyện tiền bạc, bình thường cũng chỉ thích mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt. Cầm kỳ thi hoạ đều giỏi cả, chỉ là chưa trải sự đời nhiều. Nhưng không sao, tính tình khanh hiểu chuyện, biết thông cảm, lại thích kết giao bạn bè. Trẫm thấy, chắc chắn khanh và nàng sẽ sớm tìm thấy tiếng nói chung thôi!”

Lời này ngụ ý rằng.

Của hồi môn của công chúa sẽ cực kỳ phong phú, hơn nữa tính tình cũng tốt. Nếu gả qua đây, không những có thể giúp anh san sẻ áp lực, bọn họ còn có thể hưởng ké vinh hoa phú quý.

Nếu là người bình thường hẳn là sớm bị doạ đến mà đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Giản Thành Hi tay ôm con, miệng tươi cười nói: “Thật ư? Hoá ra lại có chuyện tốt như vậy sao?”

Hoàng đế gật gật đầu.

Cho rằng đã bắt chẹt được anh.

Giản Thành Hi lại chỉ điềm tĩnh nhìn ông ta, cố ý tỏ vẻ không hiểu: “Nếu nói thế, bệ hạ cứ giữ lại cho bản thân thôi, tướng quân nhà thảo dân làm gì có sở thích tranh cướp người nhà người khác đâu. Thảo dân thấy bệ hạ hình như rất thích nàng ấy, không biết lúc nào chúng ta được uống rượu mừng nhỉ?”

Hoàng đế: “……”

Làm phiền rồi.


Continue Reading

You'll Also Like

641K 36.9K 97
SINH ĐƯỢC NGƯỜI THỪA KẾ HÀO MÔN, TÔI HUÊNH HOANG TÁC GIẢ: QUẤT TỬ CHÂU Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Chương 95 phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang...
49.7K 3K 8
Tên truyện: Ngã chỉ tưởng an tĩnh cá Omega Mẹ đẻ: Cửu Yến Edit: Thanh Tú Tình trạng: Hoàn Thể loại: ABO, cơ giáp, đoản, tương lai, He, khoa học viễ...
257K 10.2K 39
Tác giả: Phong Duy (niuniu) Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, cung đình, hoàng đế x đế sư Độ dài: 3 quyển - 27 chương (Đã hoàn) Văn Án: Ba tuổi, bắt đầu c...
69K 4.6K 68
TÁC GIẢ: THIÊN TRÀ 1. Truyện sinh tử, mở đầu truyện cục cưng đã một tuổi, cho nên tỷ lệ xuất hiện hiện khá nhiều... 2. Tâm lý chướng ngại của công ch...