Fanfic của Từng Thề Ước

By concongaga

1.7K 62 119

Vì truyện là fanfic của Từng thề ước, nên nhân vật hơi rối loạn, để tiện cho các bạn chưa đọc, mình giới thiệ... More

Phần 1-1
Phần 1-2
Phần 1-3
Phần 1-4
Phần 1-5
Chương 2-1
Phần 2-2
Phần 2-3
Phần 2-4
Phần 2-Cuối
Phần 3-1
Phần 3-2
Phần 3-3
Phần 3-5
Phần 3-6
Phần 3-7
Chương 3-Cuối

Phần 3-4

46 3 3
By concongaga


Ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, Xương Ý mải miết quỳ trước điện Thanh Dương, mặc cho người qua kẻ lại, ngay cả Tây lăng vương hậu cũng không khiến cậu thay đổi ý định, tiếc thay, người ngồi trong kia là Thanh Dương, mỗi sáng y vẫn như vậy y phục chỉnh chu, quan mão vấn tóc gọn gàng, thong dong từ tốn đi ra khỏi điện, Xương Ý mỗi lần thấy bóng Thanh Dương lại khấu đầu im lặng, mà người ấy vẫn một ánh mắt không liếc nhìn tới, bước qua cậu mà đi. Từ đau lòng dẫn đến thất vọng, từ thất vọng trở thành ai oán, từng tầng cảm xúc chồng chéo nhau, khiến thân thể chưa mệt thì tâm trí đã không ngoan trụ được nữa. Đến khi Chu du bước ra truyền lời, Xương Ý một thân lảo đảo, chống đất đứng dậy, ánh mắt bi thương mà bất lực, cậu chỉ cúi đầu nói nhỏ một câu:

- Tỷ vào bẩm báo đại ca, Xương Phó, ta nhất định phải rước về. Nhưng cả đời này Xương Ý vẫn là đệ đệ của huynh ấy, nếu huynh ấy vẫn không cho phép, lễ thành hôn của ta, ta nhất định không đứng dậy mà cử hành

Sau khi nghe Chu Du bẩm lại, Thanh Dương cũng không nổi giận, bàn tay dài, xương xương lần trong ngực áo lấy ra một miếng ngọc thạch, nhìn qua đã thấy ngả vào xám đen, mảnh ngọc tuy bị cháy sém nhưng phần gốc không cháy vẫn óng ánh tinh khiết, nhin vào đã biết không phải vật tầm thường. Thanh Dương miết bàn tay lên mảnh ngọc, nhớ đến tiếng cười sảng khoái của Vân Trạch khiến y càng đau đáu không thôi. Năm đó để tìm được mảnh ngọc dự định tặng Vân Trạch nhân đại lễ thành hôn của đệ ấy, y tưởng chừng đã lật tung Hiên Viên, may sao Thiếu Hạo biết tin, đã dẫn y đến đầm ngọc ngoại thành Cao Tân, cùng đấu nhau với giao long ròng cả tháng trời, hai người một dụ địch một cướp ngọc mới có thể thuận lợi mang mảnh ngọc ấy về. Trong đám tro tàn còn lại của Vân Trạch, năm xưa cũng chỉ còn mảnh ngọc này, từ năm đó, nó chưa bao giờ rời khỏi Thanh Dương, như nhắc nhở y điều đã đánh mất, thứ hạnh phúc không bao giờ trọn vẹn dành cho y.

Khung cảnh tẩm điện của Xương Ý trầm lặng, cậu ngồi trên giường, quần áo cũng chưa thay qua, gương mặt thanh tú đượm vẻ mỏi mệt và thất vọng, cậu tự hỏi mình không làm gì sai, Xương Phó phụ hoàng cũng đã chấp thuận, vì sao đại ca lại nhất ý cô hành, ép buộc cậu mà không nói rõ lý do. Thanh Dương luôn có lý lẽ của mình, điều này cậu đã trải qua, và cũng thấu hiểu, nhưng vì sao huynh ấy hết lần này đến lần khác cự tuyệt san sẻ cùng cậu, là điều mà Xương Ý khó chấp nhận nhất. Thanh Dương bước vào phòng đệ đệ không một tiếng động, lúc này y chỉ khoác một chiếc bạch bào mỏng bên ngoài bộ quần áo thường ngày, tóc cũng chỉ hờ hững để dài, thoạt nhìn rất giống một kẻ du ca nhàn nhã. Xương Ý nhìn đăm đăm vào đại ca, thần trí cậu cũng bị bộ dáng thong dong này khiến cho ngơ ngác, đến chả chào hỏi cũng quên. Khi Thanh Dương đã nhẹ nhàng ngồi vào bàn, thuận tay rót một chén nước đưa lên miệng thì Xương Ý mới bừng tỉnh, cậu vội vã đứng lên, cúi người cung kính:

- Đại ca

- Đệ ngồi xuống đi, mấy ngày nay cũng vất vả nhiều rồi- Thanh Dương vân đạm phong khinh nhàn nhạt nói

- Dạ!

- Đàn cho ta nghe một khúc, được không?

Xương Ý thấy cõi lòng rối bời, nhưng trước giờ mệnh lệnh của đại ca cậu đã quen phục tùng bèn vương tay so dây đàn, dạo lên một khúc. Khúc nhạc trầm bổng hôm nào cậu nghe dưới chân núi, nay thêm tài hoa của Xương Ý, lại thêm mênh mông trời núi, càng luyến láy, réo rắt hồn người. Tiếng nhạc là lời nỉ non của người nữ, nỗi nhớ nhung của nữ tử trước những mong ước không trọn vẹn, trước lời thề hẹn mà bị phụ bạc, đau thương có, nhưng hy vọng mênh mang. Xương Ý mải miết đàn, Thanh Dương nhìn qua bóng dáng hơi cúi đầu của đệ đệ y, cảm nhận được nỗi khó xử trong lòng nó, y hít một hơi dài, bàn tay không nhanh không chậm chợt đưa lên vuốt đầu đệ đệ, hệt như những lúc huynh đệ họ còn trẻ, khi Xương Ý vẫn là chơi xong mệt lăn vào lòng y.

- Đệ và Xương Phó là thật lòng?

- Đại ca, huynh có thể chấp thuận cho đệ không? - Xương Ý buông đàn, ánh mắt đau thương cầu khẩn nhìn huynh trưởng, bàn tay cậu nắm lại thành quyền, cả người căng thẳng

- Ta có thể đồng ý với đệ, việc gì ta cũng có thể thay đệ gánh vác, miễn là đệ có thể khoái lạc an nhiên sống một đời này, thế nhưng, việc này, đệ có thể đáp ứng với ta một chuyện không; nếu đệ đáp ứng được, ta sẽ hứa với đệ!

- .... – Xương Ý chưa vội đồng ý, dựa vào hiểu biết của cậu về Thanh Dương, đây tuyệt đối không phải là một điều kiện dễ dàng đáp ứng

Thanh Dương cũng không bức bách, bàn tay y thu lại đặt trên dây đàn, tính tang búng ra những âm thanh ngẫu nhiên, như thể bản thân người phát ra âm thanh cũng chỉ là thuận tay mà gảy.

- Sau khi kết hôn, đệ và Xương Ý phải về ở hẳn đất phong, không được quay lại Triêu Vân, cũng không được tham gia chính sự của Hiên Viên, cứ coi như... cứ coi như thân thuộc không còn, duyên của đệ và mẫu thân, A Hành, còn có...ta, duyên này đã tận, được không?

- Đại ca... - Xương Ý thảng thốt khan giọng – Đệ ... đệ làm sao có thể đáp ứng? Mẫu thân người vẫn còn cần chăm sóc, A Hành còn nhỏ cũng cần người chiếu cố, còn có... còn có...

- Còn có đại ca, đúng không? Ta hiểu tấm lòng của đệ, nhưng chỉ cần Hiên Viên Thanh Dương ta một ngày còn ở đây, ta dứt khoát bảo hộ tốt cho mẫu thân và A Hành, đệ không cần phải lo lắng. Còn phần ta, trước nay ta vốn vô thúc ước, vô cấm kị, có đệ bên cạnh hay không cũng... - y quay qua nhìn ánh mắt thất vọng tổn thương của Xương Ý- ý ta là ta tự biết chăm sóc bản thân mình.

- Đệ biết tiểu đệ bất tài, không giúp gì được cho mọi người, nhưng ly khai Triêu Vân thế này, đệ thật sự không làm được. Đại ca, huynh có thể thu lại lời nói hay không?

Thanh Dương cúi đầu ngẫm nghĩ, những chuyện quá khứ, vốn không muốn nhắc lại, nay lại cuồn cuộn tràn vào lòng y, tựa như một dòng chảy ngầm, chỉ cần khai thông là lập tức cuồn cuộn dậy sóng. Đệ đệ y đã lớn, rốt cuộc có những chuyện sớm muộn gì cũng không giấu được. Y không trả lời Xương Ý mà đưa tay vào áo, lấy ra miếng ngọc bội, đặt ở trên bàn. Hơi ấm tỏa ra khiến bàn tay y khẽ run rẩy

- Mảnh ngọc này là năm đó ta và Thiếu Hạo chọn làm quà đính ước cho ca ca của đệ, Vân Trạch từ bé tài năng đã xuất chúng, lại chịu gánh trọng trách, nương tử đệ ấy cũng là nhân trung chi phụng, là con gái một tộc trưởng xa ở Cao Tân, vốn là một cánh quân đắc ý của Tuấn Đế. Những chuyện gả ép trong hoàng thất, không phải đệ không hiểu, vẫn là những cuộc hôn nhân chính trị, thế nhưng Vân Trạch lần này cùng với nương tử mà nó chọn, cũng như đệ và Xương Phó, là lưỡng tình tương duyệt, hai bên định ước chung thân...

Xương Ý dự cảm những điều không lành, hơi thở cũng vì thế mà bị áp trụ, chỉ có thể thở ra nhè nhẹ. Mà Thanh Dương, giọng điệu vẫn điềm nhiên như kể một câu chuyện cũ, nếu không phải miếng ngọc trên tay y lanh canh phát ra tiếng kêu tương thông cõi lòng y, thì cũng không nhận ra được là y đang kềm chế cảm xúc bản thân đến mức độ nào.

- Lúc đó là thời điểm Hiên Viên và Thần Nông đang tranh chấp, có thêm được cánh quân nào, phụ hoàng đều vô cùng hài lòng. Huống chi là tộc quân đắc ý của Cao Tân, vì vậy hôn ước của Vân Trạch là chuyện vững như bàn thạch, phụ hoàng cũng vô cùng vun vén.

Xương ý đau lòng cuối đầu, thì ra lý do Hoàng đế đối với hôn sự của cậu mười phần thuận lợi cũng chỉ do ba chữ Nhược Thủy tộc, nếu không phải thần tộc của Xương phó dũng mãnh thiện chiến, liệu hôn sự này khi nào thì có thể qua được ải của phụ hoàng. Đoán được suy nghĩ trong lòng đệ đệ, Thanh Dương nhè nhẹ vỗ lên hai bàn tay nãy giờ vô thức siết thành quyền của Xương Ý.

- Ai ngờ, trước hôn lễ chiến tranh giữa Hiên Viên và Thần Nông đã nổ ra, lúc này, theo lệnh phụ hoàng Vân Trạch nắm giữ cánh quân bên thê tử tương lai, tập kích Chúc Dung; cũng không ai ngờ được rằng, cánh quân bên ấy vẫn nghe theo lệnh Thiếu Hạo, từ chối xen vào tranh chấp giữa Hiên Viên và Thần Nông, nương tử của Vân Trạch kiên quyết không đem quân mình làm con cờ thí cho bàn tính của phụ hoàng. Mà Vân Trạch nhị ca của đệ, lòng yêu thương thê tử, lại còn ngạo nghễ bất tuân, trên thần điện rõ ràng rành mạch từ chối yêu cầu của phụ hoàng, gây nên một sự bất mãn cực kì to lớn... - Xương Ý nhỏ giọng

- Nếu là đệ...

- Ta biết, nếu là đệ, đệ cũng không ép buộc Xương Phó, nói chi đến Vân Trạch

- Thế sau đó?

- Sau đó – Thanh Dương cười khẩy- Chắc đệ cũng đã biết sau đó như thế nào, còn cần ta nói sao?

Xương Ý cúi đầu, viền mắt đỏ hoe, cả người nhịn không được mà không ngừng run rẩy, tình thân cuối cùng chỉ là viên gạch lót dưới chân quyền lực, người mà có thể dựa vào chả lẽ chỉ còn có trên đỉnh Triêu Dương?!

- Sau đó – Thanh Dương điềm nhiên nói tiếng, nhưng giọng y lạnh dần, nghe qua như người ta kể một câu chuyện đáng sợ, một câu chuyện len lỏi quấy rầy những giấc mộng đẹp, một câu chuyện khiến niềm vui trở nên quá mỏng manh vô thực- cuộc chiến vẫn diễn ra, tuy Vân Trạch không đồng ý để vị hôn thê của mình tham gia, nhưng đệ ấy vẫn là một thần tướng của Hiên Viên, ra trận chắc chắc không chối từ. Thế nhưng, sau chiến thắng tại Thái Cốc, phụ hoàng lại giao cho ta một đạo mất chỉ giao cho Vân Trạch, kêu đệ ấy thừa dịp bất ngờ đem cánh quân đánh úp Man tộc. Năm đó, sự việc bất thường, ta dù có lo lắng vẫn phải theo lệnh hành sự. Ai ngờ, quân Man Tộc như có dự báo trước toàn lực ứng chiến, tuy cuối cùng ta và Vân Trạch vẫn chiến thắng nhưng binh tướng hao tổn không dưới chín phần, Vân Trạch tuổi trẻ hiếu thắng truy sát đến nơi đó, rốt cuộc lại bị vây trong trận lửa Chúc Dung. Không hỏi cũng có thể biết, Chúc Dung vì sao cấu kết được với man tộc, sự xuất hiện năm đó của Hiên Viên Hy không thể là ngẫu nhiên- Y cười lạnh, nụ cười lan trong không khí, phủ lên vạn vật, khiến Xương Phó thấy cõi lòng mình tê dại đi

- Phụ hoàng...?

Thanh Dương gật đầu

- Người không chỉ là phụ hoàng của đệ, mà còn là vua Hiên Viên. Uy quyền đó không ai được phạm, dù có là con cái của người! – Y quay lại, đối diện nhìn Xương Ý- Bây giờ đệ có hiểu cho đại ca hay không? Có đáp ứng điều kiện của ta không?

Xương Ý sao có thể không hiểu, tấm gương của Vân Trạch chẳng lẽ không phải là tương lai được báo trước hay sao. Tộc trưởng Nhược Thủy, cánh quân Nhược Thủy, lẽ nào phụ hoàng không thấy được lợi ích của mối nhân duyên này. Chẳng lẽ cậu đành lòng đẩy cả bộ tộc của Xương Phó ra trước chiến tranh gươm đao, lời thề ngày đó dưới Nhược Thủy mộc, không chỉ là hẹn ước son sắt bảo hộ Xương Phó, mà còn là hẹn ước son sắt bảo hộ trai gái trong tộc bình an hoan lạc. Chẳng lẽ cậu có thể nuốt lời. Ho khan nhìn Thanh Dương, huynh trưởng của cậu tính toán mọi việc luôn chu toàn, lần này ép cậu rời đi, cũng chính là mở con đường an ổn cho phu thê bọn họ. Thế còn huynh ấy, còn Triêu Dương...

Xương Ý chau mày, chốc lát mà đã như qua vạn năm, những gì cậu không muốn đối diện không thể đối diện cũng phải đến lúc trưởng thành. Một luồn không gian như ngưng trệ vĩnh viễn, trăng ngoài trời vẫn treo cao, tròn vành vạnh ước hẹn đoàn viên, như trêu người đang trong cảnh kính hoa thủy nguyệt. Xương Ý hồi lâu lặng lẽ thở dài

- Được rồi, A Hành và mẫu thân, từ nay phải nhờ đại ca chăm sóc.

Thanh Dương nãy giờ cứng người chờ đợi, nay thoải mái thở hắt ra, bàn tay sủng ái vuốt đám tóc mai lòa xòa trên gương mặt tiểu đệ

- Ngoan, chỉ cần đệ hạnh phúc, những chuyện khác không cần lo lắng gì nữa.

Continue Reading

You'll Also Like

487K 40.4K 93
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...
35.2K 3.8K 69
hành trình cua lại Crush của bé Tình sĩ
158K 10.1K 34
🔞 ABO, có ngôn từ thô tục, cân nhắc khi xem Lịch ra chap: Không cụ thể, có chap sẽ ra Cp: GeminiFourth , PondPhuwin & JoongDunk Truyện được viết the...
58.5K 5.6K 43
Tổ chức năng lực siêu nhiên không thấy bảo vệ thế giới mà toàn chỉ thấy họp hành ở haidilao? - Oner - Moon Hyeonjoon x Zeus - Choi Wooje. Gumayusi...