[đam/cao H] Ai đã xoạc giám đ...

By AndrewPastel

90K 4.9K 345

Ai đã xoạc giám đốc Trần? Tác giả: 419 Thể loại: Đam mỹ, Đô thị tình duyên, 1v1, cao H, dương quang vừa giàu... More

Văn án
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
12
13
14
15
16

11

3.6K 241 16
By AndrewPastel

Nếu như cồn có thể ức chế hệ thần kinh, làm giảm đi nỗi sợ phải chịu trách nhiệm pháp lý để kẻ gây án có thể thẳng thừng xuống tay, thì nó cũng ức chế đi nỗi sợ hãi của nạn nhân khi bị tấn công.

Khi đã hoàn toàn tỉnh rượu, Trần Thanh mới thật sự hoảng loạn. Anh rùng mình nhớ đến bàn tay gớm ghiếc của gã trên cơ thể, lại chạy vào nhà vệ sinh nôn ra mật xanh mật vàng. Điều an ủi duy nhất đó là XO cũng đã hôn đè lên những nơi gã chạm qua anh.

Hợp đồng dù sao cũng đã được ký, trên đầu anh vẫn còn cả một hội đồng quản trị, không thể hủy hợp đồng chỉ vì hành động cá nhân của đối tác Lý. Cả anh và gã ăn ý cùng giữ bí mật vì lợi ích chung, những người khác trên bàn tiệc hôm đó vẫn nghĩ là đối tác Lý chở anh về êm đẹp.

Dù gì gã bị đánh cũng rất nặng, đầu khâu 2 mũi, nói dối mới mọi người là trên đường quay về gặp cướp. Trần Thanh rất có lòng gửi vào phòng bệnh tặng cho gã một giỏ trái cây tươi ngon mơn mởn nhưng thực chất là đã ngâm xịt đủ loại hóa chất không tên, cái loại mà đội vệ sinh an toàn thực phẩm sẽ tống đi tiêu hủy ngay khi vừa thấy.

Nhưng sau đó ít lâu chủ tịch công ty đối tác sa thải gã, nghe bảo là vì suy đồi đạo đức. Anh nghe phong thanh có người nặc danh tố cáo gã cho chủ tịch. Sau khi sa thải ít lâu, chuyện của gã mới được báo chí khui ra, hóa ra không phải lần đầu gã giở trò đồi bại, mò tay đến cả trẻ em vị thành niên. Công ty đó cũng tránh khỏi một kiếp rớt thẳng cổ phiếu vì scandal của ban quản lý công ty.

Nhưng đó là chuyện của sau này.

Trần Thanh ngồi trong văn phòng giám đốc, chợt nhớ lại thùng đồ lỉnh kỉnh nào là bình xịt hơi cay, kìm chích điện vân vân vũ vũ XO gửi cho anh. Sau biến cố, hắn đem đến một đống các dụng cụ phòng thân, thậm chí cả còi báo động, làm anh cảm giác như mình là cô gái nhà lành chân yếu tay mềm nào đó. Hắn còn yêu cầu anh luôn đem điện thoại có cái app sến sẩm theo mỗi khi ra ngoài, vì hắn có thể định vị được vị trí của anh qua app nếu có biến cố xảy ra.

Sau đêm rã rời đó, Trần Thanh ngủ đến quá trưa ngày hôm sau mới có thể mở mắt. Vẫn một mình như mọi khi, dù biết tối đó vẫn còn có ai bên cạnh.

Anh đưa tay chạm lên phần nệm giường bên cạnh, lạnh lẽo. Có trong khoảnh khắc, anh chợt muốn khi mình mở mắt dậy, hắn vẫn còn nằm đó bên cạnh anh.

Trần Thanh lắc đầu, xua đi ý nghĩ đó lại nhen nhóm trở về, quay trở lại làm việc.

Anh cầm xấp hồ sơ dày trên tay, lật sơ qua một lần nữa. Bản kế hoạch mới của phòng Marketing rất tốt, nhưng vẫn còn một số điểm cần chỉnh lại. Anh quyết định dành một ít thời gian gặp mặt trực tiếp người phụ trách bản kế hoạch này để trao đổi, tránh việc 'tam sao thất bản'.

Tiếng gõ cửa vang lên, anh ngẩng đầu "Vào đi." Đúng lúc, người này cũng tới.

Một gương mặt khá quen thuộc với Trần Thanh bước vào, tóc húi cua và cặp mắt một mí, thân hình cao lớn rắn rỏi. Là Diệp Hoài.

Anh cười, "A, là cậu." Từ dạo sự cố thang máy, anh cũng thi thoảng gặp cậu nhân viên 'đẹp lạ' này trong công ty. "Bản kế hoạch này là ý tưởng của cậu à, khá đấy."

"Dạ vâng ạ." Diệp Hoài lộ vẻ bẽn lẽn.

Anh thích thú quan sát cậu, cậu thanh niên này lúc nào gặp anh cũng có dáng vẻ như một chú cún con trong cửa hàng thú cảnh, muốn được ẵm về nhưng lại nhút nhát không dám ra làm quen. Và cả không hiểu sao, anh luôn cảm thấy thoải mái khi gặp cậu.

Diệp Hoài lần đầu tiên đến văn phòng của Trần Thanh, cậu lén lút đưa mắt nhìn xung quanh, văn phòng của anh cũng theo phong cách tối giản như trong nhà anh, bên trong chỉ có một bộ bàn ghế sô pha nhỏ để tiếp khách, nơi anh mời cậu ngồi, bàn giám đốc bằng gỗ nguyên khối, một tủ tài liệu lớn chứa đầy các giấy tờ, hoàn toàn không có thứ gì trang trí hay thừa thãi, cái gì cần dùng mới được xuất hiện trong phòng.

Ánh mắt cậu nhìn đến chiếc bình nhỏ cắm cành hoa cậu tặng trên bàn, tuy 'vô dụng' nhưng không hề 'thất sủng' mà vẫn chiếm một vị trí đắc địa trên bàn giám đốc đầy những giấy tờ.

Trần Thanh đứng dậy khỏi ghế da giám đốc, cầm vài tài liệu đến ghế sô pha ngồi đối diện cậu, bắt đầu chỉ ra những điểm cần sửa lại trong bản kế hoạch, vô cùng tự nhiên. Chỉ có người nào đấy có tật giật mình mà lúng túng, vừa cố gắng tập trung nghe những gì anh nói vừa cố bắt mình không nhìn đắm đuối vào sườn mặt nghiêng nghiêng đẹp như tạc của anh.

"Chỉ bấy nhiêu thôi, cậu về lại phòng được rồi." Nói xong những gì cần nói, anh thong dong đứng lên, cười tiễn khách.

"Dạ vâng, em hiểu rồi ạ." Diệp Hoài chào sâu anh một cái rồi xoay người ra khỏi phòng.

Trần Thanh cười nhìn Diệp Hoài quay lưng ra khỏi phòng. Cậu nhân viên này thú vị thật - anh nghĩ thầm, anh biết cậu đang nhìn trộm anh khi anh nói, mà mỗi lần anh ngước lên là lại thấy cậu giả vờ lia mắt lại về phía trang giấy vô cùng nhanh.

Nhưng khi nhìn thấy một thứ trên người cậu, nụ cười của anh chợt đông cứng, đồng tử thắt lại.

Ánh mắt anh nhìn thấy, ở sau gáy cậu, hằn hai đến ba dấu vết hình trăng khuyết, là dấu móng tay nho nhỏ của ai đó bấu vào, giống hệt như dấu vết anh để lại cái đêm cuồng nhiệt trên xe đó. Tuy Trần Thanh đã bị bịt mắt, nhưng anh vẫn nhớ rõ tư thế và hành động của mình.

Cổ áo thun khá thấp phơi bày ra toàn bộ. Có lẽ vì vết thương nhỏ ở phía sau lưng, cậu không thấy được nên không hề biết nó có tồn tại.

Cánh cửa đã đóng lại, nhưng Trần Thanh vẫn như hóa đá tại chỗ.

Chỉ là một vết thương nhỏ khi làm tình mà thôi. Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại - không có gì chắc chắn cả. Chắc là cậu có bạn gái, bất cứ ai làm tình ở tư thế đó đều có thể để lại dấu vết tương tự.

Anh cố gắng tự nhủ, nhưng mọi dữ liệu trong đầu anh như tự liên kết lại với nhau, từ dáng người tương tự, cảm giác quen thuộc khi anh ở gần Diệp Hoài, cách Diệp Hoài ngại ngùng khi đứng trước anh, cách XO sống chết không chịu lộ mặt, cả giọng nói nữa. Nếu ngẫm kỹ hai giọng nói này khá giống nhau. Nhưng cũng không giống lắm. Nhưng giống thật mà. Trời ạ, - Trần Thanh vò đầu, anh thật sự không biết hai giọng nói này thật sự là một hay não anh đang đánh lừa anh để cố chứng minh cho cái nghi ngờ vừa dấy lên trong đầu nữa.

Suốt cả chiều hôm đó đầu anh liên tục tự tái tạo hình ảnh ba chiều cơ thể của XO từ xúc giác của anh những lần anh ve vuốt hắn, ghép khuôn mặt của Diệp Hoài vào cơ thể đó, còn tri kỉ gắn thêm một củ khoai vừa to vừa đen lủng lẳng giữa hai chân, sau đó phát cả đoạn video mây mưa nhiệt tình của anh và hắn cho anh xem, không quên kèm cả âm thanh. (Cảm ơn não bộ, nhưng ai mượn mày vậy?) , làm mặt anh nóng bừng và anh phải đi rửa mặt liên tục.

Nhưng so với phản ứng bài xích và nôn ói kịch liệt khi nghi ngờ nhầm Giám đốc Quý, thì nó dễ chịu hơn rất nhiều. Chỉ là cảm giác xấu hổ đơn thuần và tim đập mạnh đến muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Bộ não là một thứ tuyệt vời của tạo hóa, dù có hơi tài lanh, nhưng nó luôn tìm ra lời giải đáp cho thắc mắc bỏ ngỏ. Trần Thanh chợt nhớ đến camera an ninh trong nhà. Mọi khi lúc XO đến, hắn đều có chuẩn bị mà đến, camera luôn được tắt lúc hắn vào. Trần Thanh đã thử check vài lần đầu khi hắn đến nhưng đều nhận được kết quả tương tự. Những lần sau anh chán hẳn không thèm xem nữa.

Nhưng hôm xảy ra sự cố đó, họ không hề hẹn trước, mọi thứ diễn ra quá mức bất ngờ. Anh hít sâu vào một hơi, anh sẽ thử vận may, nếu như XO quên mất chứng cứ này, nếu băng ghi hình chưa xóa, anh sẽ biết được bộ dáng của XO mà không làm kinh động đến hắn.

Kìm nén mãi cũng giải quyết xong công việc, về nhà. Suốt đoạn đường về anh bồn chồn đến mức tài xế Lưu liên tục hỏi anh có ổn không. Vừa đến nhà, anh mở cổng, còn quên cả cởi giày, lao thẳng vào nhà bật băng ghi hình camera.

Trên đoạn video đen trắng khung hình vuông từ camera an ninh góc quay từ trên xuống hai ngày trước, lúc 1 giờ đêm, trước cổng, anh đang say xỉn vật vã bám lên một người. Người này cao tầm 1m85, cơ thể rắn rỏi, tóc húi cua, mắt một mí.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Trần Thanh ngồi bệt xuống sàn nhà, tay ôm chặt đầu.

Trong một vạn ý nghĩ hỗn loạn đủ loại cảm xúc bay tứ tán trong đầu khi phát hiện ra sự thật, anh lại bắt được một ý nghĩ không đầu chẳng đuôi: Ít nhất thì anh cũng không cần phải tìm cách mất mặt nào đấy xem thử của quý của Diệp Hoài để xác nhận cậu là XO.

./.

Continue Reading

You'll Also Like

96.7K 8.6K 84
Hán Việt: Hàm ngư bệnh mỹ nhân tại oa tổng bạo hồng Tác giả: Thủ Ước Tình trạng raw: Hoàn - 15/06/2023 Tình trạng dịch: Đang đào Thời gian: 22/01/202...
3.9M 375K 200
Hán Việt : Ác độc nam phối tựu yếu vi sở dục vi Tác giả : Điềm Tiêu Tối Điềm Edit : Cắn ngươi:3 Thể loại : Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, HE, tình cả...
25.9K 180 8
Ái Nhi và những cuộc đi chơi với bạn bè, nhưng không chỉ dừng lại ở đó cô còn tinh nghịch làm những chuyện thỏa mãn thú vui d** d**** của mình. Mọi n...
162K 17.3K 79
Em gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào một mối tình thời niên thiếu. Đôi khi em tự hỏi liệu nó có đáng hay không? Nhưng cảm ơn Thế Hưng, đã thắp sán...