Liệu rằng có thể sửa đổi? ( A...

Door Yujiro_Shine

2.4K 204 55

Cậu đã khiến Blaze bị thương, điều đó khiến các nguyên tố không còn đặt niềm tin ở cậu như trước nữa, họ dè t... Meer

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 6
Chương 7
Chương 8

Chương 5

294 26 4
Door Yujiro_Shine

Author: Yujiro Shine
-------------------------------------------------------------------------------------------------

Những tia nắng ấm ấp chiếu qua khung cửa sổ căn phòng, ngập tràn màu nắng ban mai trên chiếc giường nhỏ ấy là nơi mà cậu vẫn còn đang say giấc. Anh đẩy cánh cửa bước vào, đôi mắt lục bảo nhìn xung quanh rồi mới đi đến. Trên tay anh đang cầm là một đóa hoa hướng dương. Loài hoa cậu yêu thích, anh cẩn thận thay hoa trong lọ và chỉnh tỉ mỉ. Sau khi công việc hoàn thành, anh đi đến cạnh giường và nhìn cậu ấy.

Cậu vẫn còn ngủ và chẳng biết chuyện gì đang xảy ra trong thời gian qua, anh lấy cái ghế gần đó và ngồi xuống. Khuôn mặt có chút đợm buồn nhìn Boboiboy

- Từ lúc cậu hôn mê đến giờ cũng đã ba năm rồi... Nhanh thật nhỉ?- Anh cười nhạt, vút ve đôi gò má hồng hào ấy. khuôn mặt cậu vẫn như vậy chẳng thay đổi là bao.

- Trong ba năm đó tụi tớ đã có nhiều cuộc cãi vã và bất đồng quan điểm, nhưng rồi cũng làm hòa với nhau. Bây giờ, bảy người chúng tớ đã có công việc, và ra sống riêng, cậu thấy Thornie giỏi không nè?

Anh mỉm cười với cậu, vừa cười anh vừa nắm lấy đôi bàn tay nhỏ kia. Nụ cười của anh cũng chẳng giữ được lâu mà hạ xuống. Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt đã trưởng thành hơn so với lần đó. Anh đã luôn cùng mọi người tới thăm cậu trong suốt ba năm qua. Anh cảm thấy nó dài đằng đẳng vậy, mệt mỏi quá đi mất... Ngắm nhìn những cánh hoa dần dần lụi tàn trước mắt cũng giống như trái tim anh vậy. Từng ngày, từng tháng càng làm anh lo lắng và kiệt sức thêm. Thorn cắn chặt môi, anh càng khóc nhiều hơn. Khóc trong sự tự trách và hối hận...

Đã ba năm rồi xin cậu hãy tỉnh lại đi mà... Chủ nhân đáng kính của bọn tớ...

Cậu vẫn chẳng đáp lại lời nói đó, vẫn chìm vào giấc ngủ yên tĩnh kia...

















..

.

.

.

.

.

.

.

Boboiboy tỉnh dậy, cậu liếc nhìn xung quanh với cơ thể đầy mệt mỏi

Trên mặt cậu giờ đây là ống thở cùng rất nhiều loại nối với nhiều loại dây khác nhau.

Không khó để biết rằng cậu đang ở bệnh viện, nhưng vì lý do nào vậy?

Cậu ngẫm nghĩ một lúc trước khi cơn đau ập đến khiến cậu hét lên và giật người. 

Các y tá nhanh chóng tới và tiêm cho cậu ấy liều thuốc giảm đau.

- Bệnh nhân Boboiboy tỉnh lại rồi! MAU !!!GỌI BÁC SĨ! - y tá lên tiếng

Mọi người tấp bật chạy đến chỗ cậu với khuôn mặt ngạc nhiên, khiến cậu có chút hoảng sợ.

Sau khi cơn đau ấy dịu đi, thì vị bác sĩ lớn tuổi bước đến chỗ cậu. Ông hỏi cậu một số câu hỏi về sức khỏe.

- Cậu có nhớ tại sao mình lại ở đây không?

- Tôi không...?

- Vậy cậu biết mình nằm đây bao lâu rồi?

- Tôi không rõ lắm... chắc là vài ngày hoặc tuần gì đấy? Tôi khó có thể cử động được.

Ông ấy gật đầu và ghi chép thứ gì đó lên giấy, ông nói hãy bình tĩnh trước khi nghe ông thông báo điều sau đó.

- Cậu Boboiboy... Cậu đã sống thực vật suốt bốn năm sau khi được đưa vào đây với tình trạng khẩn cấp... việc cậu tỉnh lại quả là một kì tích

Cậu ấy bất ngờ trước năm mà mình đã ở đây.  Vị bác sĩ chỉ nhẹ nhàng khuyên cậu rằng hãy từ từ rồi dần sẽ thích nghi được thôi, nhưng thích nghi cái quái nào được chứ...? Cậu đã hôn mê tận bốn năm lận đấy nó thật sự quá dài đi... Ông đứng dậy và cười hiền từ, bảo rằng người nhà cậu sẽ đến đón nhanh thôi.

Boboiboy khó hiểu, người nhà nào cơ chứ? Ông cậu đã mất lâu rồi mà... Cha cậu thì đi làm ăn xa. Vậy thì còn ai ở đây chứ...?

Ngay khoảng khắc cánh cửa phòng bệnh mở toang ra, khiến cậu phải chú ý đến người đó

- Bla- blaze...???

- BOBOIBOY!! CẬU THẬT SỰ TỈNH DẬY RỒI!

Anh chạy đến ôm cậu và bật khóc như một đứa trẻ, không từ ngữ nào có thể diễn tả niềm vui của anh ấy lúc này cả. Cậu bối rối, đáng lẽ anh phải ghét cậu kia mà, sao lại ôm cậu rồi khóc xướt mướt thế này? Lạ quá... quả thật những năm qua nhiều thứ đã  thay đổi.

Đôi vai của anh đã rộng hơn, chiều cao cũng đã hơn cậu rất nhiều. Ít có thể nhận ra anh từng là người quậy phá nhất trong các nguyên tố.  Boboiboy nhẹ nhàng vỗ lưng người con trai ấy, anh vẫn ôm cậu không buôn. Nhưng rồi người bước theo sau đó khiến cậu sững người, đó là- Gempa. Người thủ lĩnh mà cậu rất coi trọng và tin tưởng giao phó. Khuôn mặt anh vừa mừng mà lại vừa lo bước tới bên cậu. Boboiboy cúi mặt xuống tránh ánh mắt của người ấy. 

Gempa thấy vậy thì buồn bã, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Hành động quen thuộc mà anh luôn làm với cậu. Khiến cậu ấy ngước đôi mắt lo lắng và nhìn anh. Anh cũng giống như Blaze, cũng đã cao lớn so với trước rất nhiều. Cậu e ngại khi thấy anh ngồi xuống đối diện cậu. Con ngươi vàng, hạ thấp xuống

- Xin lỗi... cậu Boboiboy. Tớ thành thật xin lỗi cậu...

Câu xin lỗi mà anh đã chờ rất lâu để có thể nói ra. Và bây giờ anh có thể tự mình nói với cậu, dù rằng cậu có tha thứ cho anh hay không, dù rằng cậu sẽ ghét bỏ anh và không muốn gặp anh. Những thứ anh muốn nói bây giờ đó là anh rất ân hận và áy náy với những điều anh ấy đã làm với cậu. Cậu ngạc nhiên trước câu nói được thốt ra từ miệng anh. Nước mắt cậu rơi xuống, cậu không kìm được bản thân mà òa khóc

Anh lúng túng bởi điều đó, lấy chiếc khăn tay lau đi nhưng giọt nước mắt ấy.

- T-tớ... hận cậu... Gempa..

Cậu nức nở, anh thừa biết điều đó nên cũng chỉ đau lòng mà lau nước mắt cho cậu. Những rồi cánh tay nhỏ ấy nắm lấy áo anh

- Nhưng giờ... ổn rồi... - Cậu thút thít, anh ôm chầm lấy cậu. Bàn tay anh siết chặt hơn, cảm nhận hơi ấm đã lâu anh không thể được thấy nó. Người mang hơi ấm ấy đã tỉnh dậy rồi, điều đó thật tốt quá đi mất... Anh hạnh phúc khi cậu đã tha thứ cho bản thân anh. Tha thứ cho người đã làm cậu tổn thương, nhưng anh hứa rằng anh sẽ đền bù cho cậu để những tổn thương đó được chữa lành, dù rằng nó vẫn còn ở đó nhưng anh và bọn họ sẽ cố gắng. Để cậu một lần nữa có thể được cười trong vui vẻ.

Cả ba ôm nhau trong căn phòng tràn ngập ánh sáng ấy, họ hạnh phúc và vui vẻ bởi những hiểu lầm đã được gỡ bỏ, còn nhưng người khác thì sao nhỉ?

Bây giờ họ ra sao rồi?

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Theo dõi tớ để có thể nhận được thông báo chương mới nhé! Cảm ơn đã đọc

Bộ này khá flop nhỉ:')

Số từ: 1246

Ngày đăng tải: 15/9/2023

Thời gian: 13:52

Ga verder met lezen

Dit interesseert je vast

7K 192 5
❛❛ 𝖠𝖭𝖣 𝖶𝖧𝖤𝖭 𝖳𝖧𝖤 𝖯𝖱𝖨𝖭𝖢𝖤𝖲𝖲 𝖠𝖫𝖸𝖲𝖲𝖠 𝖣𝖨𝖤𝖣, 𝖳𝖧𝖤 𝖯𝖱𝖨𝖭𝖢𝖤 𝖡𝖠𝖤𝖫𝖮𝖭 𝖶𝖤𝖭𝖳 𝖳𝖮 𝖲𝖤𝖤𝖪 𝖢𝖮𝖬𝖥𝖮𝖱𝖳 𝖶𝖨𝖳𝖧 𝖳�...
2.1K 64 10
Literally just be writing when I get bored 😍 I love these boys
13.8K 237 8
We've heard the stories about the boy who lived but what about the girl who fought yas aurora was their the night of the potters demise and it change...
1.1M 49.7K 95
Maddison Sloan starts her residency at Seattle Grace Hospital and runs into old faces and new friends. "Ugh, men are idiots." OC x OC