[Song Tính] Cận Kề Nguy Hiểm

By bigbear__

235K 13.1K 4.3K

Tác giả: Gấu Bự Thể Loại: Cao H, song tính, giam cầm, chó điên công, thụ bệnh tật Cảnh Báo: Có đánh đập, rape... More

Tập 1
Tập 2
Tập 4
Tập 5
Tập 6
Tập 7
Tập 8
Tập 9
Tập 10
Tập 11
Tập 12
Tập 13
Tập 14
Tập 15
Tập 16
Tập 16.1
Tập 17
Tập 18
Tập 19
Tập 20
Tập 21
Tập 22 (H+)
Tập 23
Tập 24
Tập 25
Tập 26
Tập 27
Tập 28
Tập 29
Tập 30
Tập 31
Tập 32
Tập 33
Tập 34
Tập 35
Tập 36
Tập 37
Tập 38
Tập 38.1 Tri ân bạn đọc ❤🙆
Tập 39
Tập 40
Tập 41
Tập 41.1 🎁🎁🎁
Tập 42
Tập 43
Tập 44
Tập 45
Tập 46
Tập 47 (*)
Tập 48

Tập 3

8.3K 401 30
By bigbear__

Nãy khi hắn vừa bước chân vào bậc thềm nhà, mắt còn chưa kịp quen với bóng tối, không ngờ liền bị người bên trong chờ sẵn ném cả chai bia nặng trĩu trúng đầu. Hắn bị tấn công không kịp trở tay, máu chảy trên trán làm hắn tỉnh táo hẳn.

"Thằng dị tật chó chết! Tao bảo mày mua xong phải về luôn cơ mà!"

Nghiên Du trong một tối gặp đủ thể loại chuyện, dù thanh trừng trong xã hội đen là không tránh khỏi, chỉ là không nghĩ bị thằng nhãi con chơi đến mấy vố. Quả nhiên cái ánh mắt tinh ranh ấy rất dễ làm phản người khác rồi.

Đẳng Quân vẫy vùng liên tục vì bị hắn nắm tóc kéo lên tầng hai, vấp chân  ngã tới mấy lần liền. Hắn đương nhiên kéo tới chỗ mẹ cậu đang bị xích lại, lên nòng súng rồi chĩa vào đầu bà.

"Phó Nghiên Du trước giờ chưa bị ai điều khiển như cậu đâu ~ Rất thú vị đấy!"

Trước đó sau khi xử lí lão Đẳng xong, Nghiên Du hơ dao qua lửa rồi tự mình lấy viên đạn ra. Hắn cắn chặt vào miếng vải đã đưa sẵn vào miệng, chút đau đớn này không là gì cả, chỉ mong chờ cáo nhỏ kia về để hỏi tội thôi.

Mẹ cậu vẫn đang bất tỉnh nhân sự nằm đó, Đẳng Quân nhìn thấy hình xăm chim khổng tước đằng sau lưng hắn có chút rùng mình. Biết đã dây vào xã hội đen phiền phức, nhưng nếu có thể có cơ hội sống, cậu sẽ cố bám víu lấy nó bằng được.

[Tôi không dám điều khiển anh]

"Hả? Không dám?"

Nghiên Du liếm môi đã có phần trắng bệch vì mất máu, bình thản lấy túi đồ y tế cậu mới mua để tự lo cho bản thân. Nhìn cáo nhỏ vẫn đang quỳ gối không dám nhúc nhích, dù sao cũng phải hoãn binh cho tới lúc người của hắn tìm tới, chi bằng dùng thằng nhãi này làm thứ tiêu khiển cũng được.

"Mẹ thì bị xích, mặt mũi cậu lại đầy vết bầm tím. Nhân cơ hội gặp được tên xã hội đen nên nghĩ mưu hèn kế bẩn kết liễu bố ruột mình. Chà ~ một kẻ câm như cậu thật tâm cơ đáng sợ đấy."

Đẳng Quân có chút không phục nhưng cũng chẳng dám bộc lộ ra. Nhìn hắn đang hơi khó khăn khi quấn băng quanh bụng, liền rụt rè từng bước tiến tới.

[Để tôi giúp anh]

Hiện tại giữ được mạng là tốt lắm rồi, thật may hắn không đụng tới mẹ cậu. Cuộc sống này đã giúp cậu phải biết khôn khéo để giữ mạng là thế nào, chỉ cần hắn ta bình phục rồi rời đi là được.

"Cậu vẫn chưa trả lời tôi đâu."

[Tôi không lợi dụng anh, là anh muốn tới nhà tôi ở nhờ trước.]

"Đừng có đổi trắng thay đen."

Ngay lúc quấn băng xong, Nghiên Du tàn nhẫn đạp cậu cách xa mình một khoảng. Dùng dây xích kéo mẹ cậu tới gần hắn, đặt chân lên lưng bà, ngạo nghễ chỉnh đốn.

"Người đứng trước Phó Nghiên Du, không ai có thái độ như cậu đâu."

Đẳng Quân ôm ngực chịu đau, gã đàn ông này đúng là quái vật, mất một đống máu như vậy vẫn khỏe như vâm. Hắn có khuôn mặt rất sắc xảo, toát lên vẻ ngông cuồng chẳng sợ bất cứ ai, là loại người hành động chẳng cần suy nghĩ, có thể thẳng tay đánh đập nếu tâm trạng không tốt.

Hắn là Phó Nghiên Du – Lão đại trẻ tuổi mới lên nắm quyền ở Khổng Tước hội. Ngày hắn nhận chức, hầu như không ai dám phản đối sau khi có gã xơi ngay kẹo đồng vì không phục làm gương cho bọn họ. Hắn là kẻ máu lạnh không màng tới hoàn cảnh của ai hết, càng giết người lại càng khoái cảm, miễn hắn là kẻ mạnh nhất là được.

"Chào hỏi thế đủ rồi, cho mẹ cậu đoàn tụ lại với chồng chứ nhỉ?"

Đẳng Quân vội vàng bò đến phía hắn cầu xin, nhưng hắn tiếp tục lên nòng để ngắm bắn. Máu trên đầu hắn đã chảy xuống tận cằm, vết thương trên đầu có vẻ cũng không hề nhẹ đâu.

[Tôi xin lỗi! Là tôi dám cả gan nhờ anh! Tôi biết lỗi rồi]

[Anh muốn tôi làm gì cũng được! Tôi sai rồi, tôi xin lỗi]

"Làm gì cũng được là làm gì? Bảo cậu diễn xiếc cho tôi xem chắc? Hừm, cậu chẳng có chút giá trị gì cả, làm cái bao cát chắc cũng trụ được nửa tiếng là cùng."

Đẳng Quân dập đầu xin lỗi muốn trầy máu mà hắn chẳng thèm để tâm tới, nhìn hắn cứ đung đưa chân trên lưng mẹ, rồi thỉnh thoảng lại đá vào đầu bà khiến cậu rất tức giận. Đẳng Quân cắn môi, phải dùng đến hạ sách cuối cùng.

[Vậy thế này được không?]

Thiếu niên chầm chậm đứng dậy, cởi từng cúc áo của mình xuống trước ánh mắt nghi hoặc của hắn, sau đó vừa tụt quần đã thấy hắn đổ nhào ngã rồi. Dù viên đạn đã được gặp ra nhưng chung quy lại vẫn mất rất nhiều máu, hắn gắng gượng nãy giờ cũng chỉ vì cơ thể đã sớm quen với súng đạn, nhưng sao chống đỡ thêm được chứ?

Đẳng Quân giật mình khi hắn ngã cái rầm, phải mất một lúc mới dám rón rén lại gần xem xét. Hắn ta ngất xỉu rồi mà vẫn nhăn nhó mặt mũi, rõ ràng sắp chết đến nơi rồi còn ra cái vẻ hù dọa người khác.

'Đúng là đồ xã hội đen ngu xuẩn!'

Đẳng Quân đạp vào vết thương trên ổ bụng hắn một cái cho bục thêm máu, sợ hắn tỉnh dậy nên đành thu lại cơn giận, lục túi quần lấy hết tiền mặt. Tiếp đến len lén gọi mẹ thức dậy rời khỏi chốn này. Thật ra bà bị đánh bấy lâu nay đã bị ảnh hưởng tới não bộ, có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ thấy con trai kéo đi là đi thôi.

Khi họ đi xuống dưới nhà đã thấy xác của lão nằm đó, bà nhìn thấy máu liền hoảng hốt gào ầm lên sợ hãi. Cậu sợ đánh động đến hàng xóm nên vội bịt miệng bà lại để nhanh chóng đi, không ngờ vừa ra đến bên ngoài bà đã hất tay cậu, chỉ vào mặt chửi bới.

"Là mày giết chồng tao phải không?!? Là do mày! Thứ quái nhân mà tao sinh ra, cũng do mày nên ông ấy mới trở nên như vậy! Bớ làng nước ơi! Giết...ưm.."

Đẳng Quân đau đớn bịt miệng bà lại rồi cho uống an thần, bà cứ lúc tỉnh lúc mê thế này làm sao có thể bỏ trốn được? Nhưng cả đời bà đã chịu gông cùm xiềng xích bảo vệ cậu, nên cậu có bỏ đi chân trời góc bể nào cũng sẽ đem bà đi theo hết.

Nửa đêm, Đẳng Quân vẫn miệt mài cõng mẹ trên lưng để đến trạm xe buýt, sau đó sẽ di chuyển tới tàu hỏa. Họ chỉ cần rời khỏi thành phố này là được rồi, người cũng không phải do cậu giết, tên xã hội đen đó có chết cũng rất vừa ý cậu.

Họ ngồi chờ ở bến xe buýt đến tận lúc có chuyến xe đầu tiên khởi hành mẹ vẫn tựa vai cậu ngủ rất bình yên. Mọi chuyện xảy ra tối nay diễn ra nhanh như một giấc mơ vậy, đến tận bây giờ đôi tay cậu vẫn không ngừng run lên. Nhớ lại mùi máu tanh nồng cùng cảnh tượng của bố chết lúc đấy khiến cậu ôm miệng ngăn lại cơn buồn nôn, cậu đã bị đánh đập từng ấy năm trời, một lần dịu dàng của ông ta dành cho cậu chẳng hề có.

'Khóc, sao lại khóc rồi?'

Đẳng Quân do căng thẳng nên nuốt nước bọt liên tục, rõ ràng đã đúng như ý nguyện, nhưng một chút thoải mái cũng không có. Cậu xoa hai tay vào nhau mong khoảnh khắc này mau qua đi, vừa đúng lúc xe buýt đã tới, cậu vội cõng mẹ lên xe trước khi cửa đóng lại.

Đến khi xe lăn bánh rồi, Đẳng Quân vẫn thấy chưa ổn định tâm lí được. Nhìn bóng mình phản chiếu qua gương xe có chút tiều tụy, vết thương do báng súng đập thật đau đớn hơn những cái đấm thông thường. Có hề gì, cậu còn bị đánh bằng chai bia đế cứng vài lần rồi. Ánh mắt liền trở nên vô hồn khi nhớ lại những trận đòn không chừa một đường sống, nếu lão không chết, thì cậu cũng sớm muộn bị lão đánh chết rồi.

'Mạnh mẽ lên Đẳng Quân, mày không có đường lùi đâu.'

Ngay khi xe đang dừng ở trạm kế đã có vài kẻ mặt mũi không mấy lương thiện đi lên. Đẳng Quân có hơi gật gù vì thiếu ngủ cũng bị đánh thức vì tiếng bước chân của họ khá ồn ào. Một người trông có vẻ đạo mạo hơn mặc vest tối màu cầm theo tấm ảnh nhìn từng vị khách một, Đẳng Quân cảm thấy có chút lạnh sống lưng, bất giác quay mặt sang hướng khác muốn né tránh.

"Đẳng Quân? Tìm được em với mẹ rồi."

Continue Reading

You'll Also Like

35.5K 4.2K 46
vậy thì mối quan hệ của chúng ta là gì?
46K 957 5
Các yếu tố dâm dục, không dành có lứa tuổi trẻ. Có nhiều từ tục tiểu, nhục mạ, nhưng ko xúc phạm người đọc. Cân nhắc trước khi đọc.
12.9K 346 10
Tên hán việt: Sỏa tử đệ đệ tha hựu quai hựu nhuyễn Tác giả:Tam huyền hảo hương Bố mẹ từ quê mang về một em trai cả người bẩn thỉu. Hạ Ngôn Cố vô cùng...
35.9K 466 8
"Những truyện ngắn về các bé song tính bị các lão già bụng phệ, béo mập, xấu xí chơi bướm đến mất kiểm soát phun nước tiểu khắp nơi" TRUYỆN KHÔNG DÀN...