[Edit] Sau Khi Nhiệm Vụ Thất...

Par nvting

152K 14.6K 842

Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân Hán Việt: Nhậm vụ thất bại hậu ngã tử độn liễu Tác giả: Qu... Plus

Văn Án
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44

Chương 16

4.9K 507 52
Par nvting

Editor: Stop

***

Độ Niệm còn chưa kịp phản ứng lại câu trước của 62.

Y có thể làm lại nhiệm vụ, mà đối tượng cứu vớt lại là... nam phụ?

Hồi lâu sau y mới tiêu hóa xong, có chút không xác định hỏi: "Đối tượng cứu vớt còn có thể thay đổi sao?"

"Theo lý thuyết thì không được." 62 trả lời: "Nhưng bởi vì nể tình anh đã cố hết sức ở phần nhiệm vụ này, có thể cho anh thêm một cơ hội nữa, hơn nữa độ khó nhiệm vụ quả thật quá cao, tôi sẽ đi phản ánh lại với tổng bộ."

Nghe đến đây, trong lòng Độ Niệm dâng lên mấy phần cảm xúc phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự nhẹ nhõm.

Y kéo dây thừng trở lại giường, ngồi xuống giường nhớ lại những gì 62 vừa nói.

"Vừa rồi cậu nói, phải kết thúc nhiệm vụ này trước, hơn nữa còn phải giải quyết ràng buộc với đối tượng cứu vớt của nhiệm vụ này, cụ thể là sao?"

62 nói: "Chỉ có một cách duy nhất để kết thúc nhiệm vụ này—đó chính là tử vong."

Độ Niệm đã mơ hồ đoán được đáp án này nên cũng không quá ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh gật đầu, sau đó nhặt con dao găm trên giường lên.

62 vội vàng ngăn y lại: "Này, này, chờ một chút, anh còn phải giải quyết ràng buộc với đối tượng cứu vớt."

Nó biết Độ Niệm luôn là người quyết đoán trong mọi việc, sợ nếu không ngăn cản, Độ Niệm sẽ ngay lập tức tự đâm dao găm vào người.

Độ Niệm ngừng động tác, trong mắt có chút nghi hoặc: "Giải quyết như thế nào?"

"Phương pháp rất đơn giản, chỉ cần cầm một tín vật của đối tượng cứu vớt để kết thúc nhiệm vụ là có thể giải quyết."

Tín vật?

Độ Niệm cau mày, trầm ngâm suy nghĩ.

62 dừng lại, không thể tin được, giọng điệu cao hơn một chút: "Làm nhiệm vụ ba năm, đừng nói là anh chưa từng nhận được bất kỳ tín vật gì của đối tượng cứu vớt nhé?"

"Để tôi nghĩ xem." Độ Niệm cụp mắt, nghiêm túc nhớ lại.

62 ở một bên nhắc nhở: "Chỉ cần là vật hắn tặng cho anh, đều có thể coi như tín vật."

Độ Niệm ngước mắt lên: "Thẻ ngân hàng cũng được à?"

"..."

Đây là lần đầu tiên 62 không muốn trả lời Độ Niệm.

Suy nghĩ hồi lâu, Độ Niệm chợt nhớ ra hai năm trước ở nước ngoài, Phó Kiêu đã mua cho y một chiếc vòng tay khi cùng nhau đi núi tuyết. Khi đó, y cất chiếc vòng tay rất cẩn thận, hình như là để trong phòng ngủ.

"Nghĩ ra rồi?" 62 thấy y đột nhiên đứng dậy khỏi giường liền hỏi.

"Ừ, để giờ tôi đi lấy." Độ Niệm đứng dậy đi về phía cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Hôm nay lúc Phó Kiêu vác y vào phòng, hình như đã đá hỏng khoá cửa, cho nên hiện tại cửa không khóa, chỉ là không biết bên ngoài có người canh giữ hay không.

Độ Niệm do dự một lát, nhẹ nhàng mở cửa, đối diện với tầm mắt của những người đang canh gác bên ngoài.

Y im lặng một lúc rồi đóng cửa lại.

Dây thừng trên tay còn chưa được cởi bỏ hoàn toàn, y mới chỉ dùng dao găm mài đứt dây trói ở đầu giường, hai tay vẫn bị dây thừng trói vài vòng.

Hơn nữa, thể trạng lúc này của y không tốt, nếu đối đầu trực diện với đám người bên ngoài, y chưa chắc có thể chiếm được thế thượng phong.

Độ Niệm lùi lại một bước, trong lòng hỏi 62: "Có thể giúp tôi một việc không?"

62 đương nhiên sẽ không từ chối chuyện vặt vãnh như vậy, nó từ dưới khe cửa phun ra một ít thuốc mê, rất nhanh, ngoài cửa liền vang lên tiếng người ngã xuống đất.

Độ Niệm lại mở cửa, thăm dò nhìn xung quanh vài lần rồi mới cẩn thận đi ra.

Bởi vì đã là nửa đêm nên bên ngoài rất yên tĩnh, ánh đèn trong hành lang cũng không sáng lắm, chỉ có vài ngọn đèn nhỏ chiếu sáng.

Độ Niệm nhẹ nhàng đi xuống tầng hai, đi tới cửa phòng ngủ.

Bây giờ vào phòng ngủ, tám chín phần mười sẽ gặp Phó Kiêu, nhưng y không thể không mạo hiểm.

Không ngờ cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, chưa đóng hẳn.

Phó Kiêu đi ngủ không thể không đóng cửa phòng, vì vậy Độ Niệm có trực giác Phó Kiêu không ở bên trong.

Y cẩn thận đẩy cửa ra, nương theo ánh trăng nhìn vào căn phòng không một bóng người.

Độ Niệm không có thời gian suy nghĩ vì sao Phó Kiêu không có ở trong phòng, y bật đèn trong phòng lên rồi đi thẳng đến bàn cạnh giường ngủ.

Mặc dù lúc nhận được chiếc vòng, y đã trân trọng cất nó đi, nhưng sau hai năm, y đã quên mất cảm giác lúc đó của mình từ lâu, cũng không nhớ chính xác lúc đó đã để chiếc vòng ở đâu.

Y lục lọi chiếc bàn cạnh giường ngủ một lúc nhưng không thấy dấu vết của chiếc vòng tay. Độ Niệm đứng dậy, chuẩn bị đi tìm trong tủ quần áo, nếu vẫn không thấy thì có lẽ đã bị y cất tủ trang sức trong phòng thay đồ.

Lúc quay người, ánh mắt Độ Niệm chợt khựng lại.

Chăn gối trên giường để toán loạn, chỗ ngủ của y để một đống quần áo, đều là quần áo y thường hay mặc.

Quần áo rõ ràng đã nhăn nheo, như thể bị người khác nắm chặt chà xát nhiều lần.

Chẳng lẽ ban đêm lúc Phó Kiêu không ngủ được, không chỉ đập phá đồ đạc của y, còn muốn dùng quần áo của y để trút giận sao?

Độ Niệm trong lòng hừ một tiếng, quay người đi tìm đồ trong tủ quần áo.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng y cũng tìm được chiếc vòng tay mà mình cất giữ một cách hoàn hảo. Y vừa lấy chiếc vòng tay ra thì phía sau truyền đến tiếng mở cửa.

Độ Niệm giật mình, quay đầu lại thì thấy là Phó Kiêu vừa mới trở về phòng.

Phó Kiêu đứng tại chỗ nhìn Độ Niệm, ánh mắt âm trầm.

Lúc tối sau khi ra khỏi phòng Độ Niệm, hắn không thể bình tĩnh lại, vẫn luôn nghĩ đến ánh mắt cụp xuống của y, biểu tình ảm đạm, khiến trong lòng hắn bực bội không kiềm chế được.

Thế nên hắn ra sau núi chạy bộ vài vòng.

Nghĩ đến lúc về lại phải đối mặt với căn phòng trống vắng khiến Phó Kiêu càng tức giận hơn, cho nên hắn vẫn chạy ở phía sau núi cho đến tận bây giờ.

Vừa rồi đi tới cửa phòng nhìn thấy ánh đèn bên trong, còn tưởng là ảo giác của hắn, không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy Độ Niệm.

Trên người Độ Niệm vẫn là bộ quần áo hắn bắt y mặc lúc trong phòng tắm, bộ quần áo rộng thùng thình khiến y trông gầy hơn. Mái tóc rối loạn, đôi môi hơi nhợt nhạt, con ngươi xinh đẹp dưới ánh đèn làm nó hiện lên vẻ dịu dàng giống như hồi trước.

Phó Kiêu ngẩn ra một lát.

Độ Niệm xuất hiện ở trong phòng ngủ, là đến nhận sai với hắn sao?

Giống như bao lần trước, y sẽ nhẹ nhàng ôm cổ hắn, nói vào tai hắn "Em xin lỗi" rồi kết thúc cuộc chiến tranh lạnh kéo dài hơn nửa tháng của họ.

Tảng đá đè nặng bấy lâu nay trong lòng Phó Kiêu cuối cùng cũng buông lỏng, cánh tay buông thõng bên hông hơi động, chờ đợi Độ Niệm đi tới giống như trước.

Độ Niệm cầm chiếc vòng trong tay, đứng đó thật lâu.

Phó Kiêu đã đến, y không thể mang theo vòng tay về tầng ba rồi dùng dao găm kết thúc nhiệm vụ, thậm chí muốn rời khỏi căn phòng này cũng khó khăn.

Với thể lực hiện tại của y, không có khả năng đánh lại Phó Kiêu, mà 62 cũng không thể tấn công đối tượng cứu vớt.

Nếu muốn rời khỏi phòng, y chỉ có thể đánh lạc hướng Phó Kiêu trước, sau đó nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Độ Niệm bình tĩnh nhét chiếc vòng tay vào túi, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Phó Kiêu.

Vốn tưởng rằng sau chuyện đó, Phó Kiêu sẽ đề phòng y, nhưng không ngờ Phó Kiêu vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt nặng nề mà nhìn y, bình tĩnh chờ đợi y đi tới.

Độ Niệm dừng lại, đứng trước mặt Phó Kiêu, hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

Trên mặt Phó Kiêu vẫn còn lấm tấm mồ hôi chưa khô, chuyên chú nhìn y, đôi tay theo thói quen muốn ôm lấy eo y.

Độ Niệm không nghĩ tới Phó Kiêu lúc nãy ở trong phòng còn điên cuồng như vậy, bây giờ lại có thể làm như không có chuyện gì mà ôm y. Y hơi nhíu mày, không khỏi lùi lại một bước, tránh khỏi tay Phó Kiêu.

Phó Kiêu cau mày, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm, trong giọng nói tràn đầy bất mãn: "Độ Niệm, em còn muốn càn quấy đến khi nào?"

Hắn đã nhượng bộ đến mức này, chỉ cần Độ Niệm mềm mỏng nhận sai như trước thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Chuyện này thì có gì khó khăn?

Độ Niệm hơi sửng sốt, sau đó cảm thấy có chút giễu cợt.

Đến tận thời điểm này rồi, không ngờ trong mắt Phó Kiêu, y chỉ đang càn quấy giận dỗi.

Nhìn thấy biểu tình trên mặt Độ Niệm, Phó Kiêu không hiểu sao có vài phần hoảng loạn.

Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Độ Niệm, con ngươi đen kịt khóa chặt lấy y: "Độ Niệm, em đang nghĩ gì?"

Tay Độ Niệm lạnh như một khối băng, hắn nắm thế nào cũng không làm tay y ấm lên được. Phó Kiêu dùng đầu ngón tay vuốt ve vết thương dưới dây thừng, đôi môi mỏng mím thành một đường, giọng điệu tựa như đang kiềm chế cảm xúc: "Đừng nghĩ đến chuyện rời đi nữa, tôi không muốn lại phải trói em lại."

Độ Niệm đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Nghe được tiếng cười của y, Phó Kiêu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt y.

Độ Niệm khi cười nhìn rất đẹp, đôi mày xinh đẹp và đôi mắt hơi cong, đôi môi mềm mại cũng cong thành một vòng cung tuyệt đẹp, dáng vẻ rực rỡ đánh thẳng vào lòng người.

Nhưng không biết từ khi nào, Phó Kiêu rất ít khi nhìn thấy y cười.

"A Kiêu." Độ Niệm nhẹ giọng gọi hắn.

Hơi thở Phó Kiêu bất giác nhẹ đi, hắn phát ra một tiếng "Ừm" trầm thấp trong cổ họng, muốn nghe rõ câu tiếp theo của Độ Niệm.

Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt Độ Niệm, đột nhiên đồng tử co rút lại.

Độ Niệm chớp chớp mắt, hàng mi dài ướt đẫm.

Phó Kiêu không đợi được câu tiếp theo của Độ Niệm, hắn thấy Độ Niệm khẽ lắc đầu, rũ mi xuống.

Cảm giác lạnh lẽo trên tay đột nhiên biến mất.

Phó Kiêu sững sờ tại chỗ, nhìn Độ Niệm rút tay ra khỏi tay hắn, chạy ra khỏi phòng không quay đầu lại.

Ngón tay hắn hơi co rút, giống như muốn tóm lấy thứ gì đó, tiếp theo lại mạnh mẽ nhìn ra ngoài cửa, sải bước dài chạy đuổi theo.

Độ Niệm đã chạy đến cầu thang, bóng dáng quyết tuyệt, bộ quần áo rộng thùng thình theo động tác chạy của y mà lay động, giống như đôi cánh bướm mỏng manh sắp lao vào lửa.

Vệ sĩ ở tầng ba vừa bị hạ thuốc mê giờ mới tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Độ Niệm đang chạy lên tầng.

Phó Kiêu hét lên với người ở tầng ba: "Ngăn em ấy lại!"

Độ Niệm vừa định xông vào phòng trên tầng ba thì bị những người đó chặn đường.

Y né tránh bàn tay của những người đó, đá văng người ở gần mình nhất. Trước cửa phòng vẫn có người canh gác, y biết mình hẳn là không thể quay lại phòng lấy dao găm nên lập tức quay người chạy lên tầng.

Vừa rồi lúc đá văng người, Độ Niệm hai mắt đã tối sầm, giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, phải dùng ý chí chống đỡ mới có thể đứng vững.

Y cắn chặt môi để giữ cho mình tỉnh táo, rồi dùng hết sức chạy lên tầng.

Nếu như lần này lại bị Phó Kiêu bắt được, thì không còn cơ hội khác nữa.

Phó Kiêu đuổi theo đến tầng ba, lại thấy Độ Niệm tiếp tục chạy lên tầng, dự cảm bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, chỉ muốn bắt người rồi ôm lấy y vào trong ngực càng nhanh càng tốt.

"Kẹt—"

Cánh cửa sân thượng bị đẩy ra.

Độ Niệm không quay đầu lại nhìn hắn, tiếp tục chạy về phía trước, biến mất sau cánh cửa sân thượng.

Lúc Phó Kiêu đuổi kịp lên, chỉ thấy Độ Niệm đang đứng bên mép sân thượng, tựa lưng vào lan can, cả người bị gió thổi như lung lay sắp đổ.

Trái tim hắn lập tức bị siết chặt, lập tức tiến về phía trước một bước lớn, muốn kéo người xuống.

Nhưng bàn tay trắng sứ của Độ Niệm nắm lấy lan can, hơi ngả người ra sau: "Đừng tới đây."

Động tác ngả người ra sau của y khiến máu của Phó Kiêu gần như đông cứng lại, bước chân cũng lập tức dừng lại.

Độ Niệm dựa vào lan can lạnh lẽo, đưa tay vào túi lấy chiếc vòng tay vừa lấy được từ phòng ngủ.

62 nói phải đeo tín vật lên người, để khi kết thúc nhiệm vụ có thể đồng thời giải quyết ràng buộc với mục tiêu cứu vớt.

Y cụp mắt xuống, đeo chiếc vòng vào cổ tay đầy vết thương.

Lần đầu tiên Phó Kiêu đưa chiếc vòng tay này cho y, y luôn luyến tiếc không nỡ đeo, cho đến bây giờ cũng chưa từng đeo qua một lần, không ngờ vào lúc như thế này nó lại có tác dụng.

Chiếc vòng tay vừa rồi được y cất trong túi, được nhiệt độ cơ thể làm ấm lên, nhưng khi chạm vào vết thương do dây thừng mài ra vẫn làm y cảm thấy đau nhói.

Phó Kiêu nhìn chằm chằm động tác của Độ Niệm, thanh âm khàn khàn: "Độ Niệm, xuống đây."

Độ Niệm đeo vòng tay vào, ngẩng đầu nhìn hắn, bên tai nghe thấy âm thanh máy móc.

[Đang trong quá trình kiểm tra tín vật, vui lòng đợi trong giây lát.]

Phó Kiêu tiến lên một bước, sự trầm tĩnh bên trong con ngươi đã biến mất: "Độ Niệm, cách xa chỗ đó ra, xuống dưới chúng ta từ từ nói chuyện."

"Nói cái gì?" Âm thanh Độ Niệm rất nhẹ, không biết là đang hỏi hắn hay là hỏi chính mình.

"Nhưng tôi không có gì để nói với anh." Y tự trả lời bản thân.

Một trận gió thổi qua, quần áo không vừa người của Độ Niệm bị thổi đong đưa dữ dội.

Cổ họng Phó Kiêu như bị cái gì chặn lại, khó khăn nói: "Em nói gì tôi cũng sẽ đồng ý."

Độ Niệm giống như không nghe thấy hắn nói, vẫn dựa vào lan can, thậm chí còn cúi đầu nhìn xuống.

Tóc y bị gió làm rối tung, đuôi mắt và chóp mũi cũng ửng đỏ, chỉ có đôi môi là vẫn tái nhợt.

Phó Kiêu chịu không nổi cái cảm giác trái tim không ngừng bị lôi kéo này, hắn nghiến răng, xuống lên muốn kéo Độ Niệm xuống.

Vừa tiến về phía trước mấy bước, Độ Niệm đã nhẹ nhàng dùng tay chống lên lan can, cả người ngồi lên lan can, thân hình mảnh mai giống như có thể ngã về phía sau bất cứ lúc nào.

"Độ Niệm!"

Vẻ mặt thường ngày luôn bình tĩnh của Phó Kiêu như xuất hiện vết nứt, hắn dừng lại, hô hấp cũng ngưng trệ, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Tôi để em đi."

Hắn nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, đôi mắt đầy tơ máu giờ càng đỏ hơn, "Độ Niệm, xuống đi, tôi sẽ để em đi."

Độ Niệm đột nhiên nở nụ cười: "Phó Kiêu, anh vẫn luôn như vậy."

Giọng điệu của y có chút oán trách, khiến Phó Kiêu nhớ tới hồi mới gặp mặt, Độ Niệm cũng từng dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.

Nhưng Phó Kiêu chưa bao giờ quan tâm đến điều đó, cho nên hắn không thể nhớ được, từ lúc nào mà Độ Niệm đã không còn nói chuyện như vậy với hắn nữa.

Hai tay Phó Kiêu nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Hắn không biết Độ Niệm đang trách cứ mình điều gì, nhưng lần đầu tiên trong đời hắn cúi đầu, giọng nói căng thẳng: "Là lỗi của tôi."

"Không, là tôi sai rồi." Độ Niệm ngồi trên lan can, gió lạnh thổi vào khiến cổ họng y đau rát, "Trước giờ anh chưa từng sai, không phải sao?"

Dù sao giữa y và Phó Kiêu, lần nào y cũng là người cúi đầu nhận lỗi trước, lần cuối cùng này tất nhiên cũng phải như vậy. Tuy nhiên, cho dù lần này có nhận sai, thì bọn họ cũng không thể nào trở về như cũ được nữa.

Những lời nhận sai hắn luôn muốn nghe, bây giờ đã từ trong miệng Độ Niệm nói ra, nhưng lại làm trái tim Phó Kiêu đau đớn.

Hắn nghe được giọng mình đang run rẩy: "Không phải..."

[Kiểm tra tín vật hoàn tất.]

Âm thanh máy móc lại vang lên bên tai Độ Niệm.

Y liếc nhìn người đàn ông sắp phát cuồng rồi quay người ra bên ngoài lan can.

Gió lạnh khiến quần áo của y vang lên tiếng sàn sạt, lớp vải lạnh dán lên người, phác hoạ đường cong mảnh mai yếu ớt.

Giọng Độ Niệm rất thấp, như đang tự nói với chính mình: "Ba năm trước, nếu anh không xuất hiện ở quán bar trước hai ngày thì tốt rồi."

Y buông tay ra.

Khoé mắt Phó Kiêu như muốn nứt ra, lao tới muốn túm lấy tay Độ Niệm, nhưng hắn chỉ kịp sượt qua sợi dây thừng trên tay y, không bắt được người.

Sợi dây thừng đứt trên tay hắn, mài ra vết máu trong lòng bàn tay.

***

Phó Kiêu không biết mình đã xuống tầng bằng cách nào.

Hắn chống tường đi đến sân vườn, nhìn thấy Độ Niệm nằm trên nền tuyết, vài thuộc hạ vây quanh bên người Độ Niệm.

Nhìn thấy hắn xuống, các thuộc hạ đều khó xử nhường vị trí cho hắn.

Phó Kiêu đi về phía Độ Niệm, bước chân thường ngày luôn vững vàng của hắn có chút lảo đảo. Hắn ngồi xuống bên cạnh Độ Niệm, đưa tay ôm lấy y.

"Sao lại để em ấy nằm ở nơi lạnh lẽo như thế này? Em ấy sợ lạnh nhất..."

Giọng nói của Phó Kiêu đột ngột dừng lại khi chạm phải dòng máu ấm nóng dưới cơ thể Độ Niệm.

Cấp dưới chua xót nói với hắn: "Phó tổng, ngài Độ... đã không còn hô hấp."

Thân hình Phó Kiêu lay động, ôm Độ Niệm vào trong lòng, chậm rãi đứng dậy.

Thân hình cao lớn của hắn loạng choạng một chút, sau đó nhanh chóng ổn định, chậm rãi đi về phía cổng sắt.

Cấp dưới nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, lắc đầu rồi quay người muốn đi lấy cáng đến hỗ trợ.

Cũng may, xảy ra chuyện này mà Phó tổng vẫn có thể dửng dưng như vậy, nếu là người khác nhất định chịu không nổi.

Bọn họ vừa định đi lấy cáng thì nghe thấy một âm thanh nặng nề vang lên từ phía sau.

Quay người lại, Phó Kiêu đã ngã xuống nền tuyết.

Hắn ôm chặt Độ Niệm vào lòng, dùng bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay Độ Niệm, như muốn sưởi ấm mạch đập lạnh lẽo, cùng với chiếc vòng tay vốn đã lạnh giá của y.

Continuer la Lecture

Vous Aimerez Aussi

1M 118K 98
Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad bởi Phong Tình Vạn Chủng
98.5K 2.9K 10
Một người là tên vô lại dương quang đầy sức sống Một người là tên mặt than tái nhợt thần thần bí bí Truyện kể về hai người thoạt trông chẳng chút hợp...
34.1K 4.4K 45
Tên gốc: Ngã Kháo Mỹ Thực Chinh Phục Tinh Tế (我靠美食征服星际) Tác giả: Xích Tố Quân (尺素君) Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành Tình trạng bản edit: Đang tiến...
854K 93.3K 154
[1] Hoàn - 2020 ---------- - Tác giả: Nhất Tùng Âm - Thể loại: Đam mỹ, Tiên hiệp, Tu chân, Sư đồ luyến, Niên hạ, 1v1, HE - Số chương: 153 - Chuyển ng...